Trong giờ học, Phong cứ ngồi ngắm nó đến mấy chục lần rồi thỉnh thoảng lại cười thầm một mình nhưng nó vẫn cứ ngủ.
Cả tiết học không thèm ngốc đầu dậy thậm chí còn không mở mắt lấy một lần. Hắn cũng ngủ, lại còn ngủ rất chi là ngon lành nữa chứ.
Lúc sau thì hắn cũng chịu dậy, thấy Phong đang ngồi cùng bàn mình hắn hơi ngạc nhiên hỏi:
- Về rồi hả?
- Ừ. – Phong thấy hắn dậy thì nói.
- Sao ko nói tao biết?
- Về đêm qua thì nói sao được.
- Vậy à.
- Sao mày không học cùng tụi thằng Bảo, học một mình không chán à? – Phong hỏi Hắn.
- Hồi về đây tao cũng định học với tụi nó n xin nhầm xuống một lớp. – Hắn khẽ thở dài nói. Nhưng cũng phải cảm ơn trời đi, cũng nhờ việc này nên hắn mới gặp được nó.
- Thế à. Tội nghiệp mày. – Phong ôm miệng cười rồi nói.
- Cười gì. Còn mày. – Hắn lườm Phong làm Phong lạnh cả gáy.
- Nhớ mày nên tao mới xuống đây học chung cho vui. - Phong nói.
Phong nói vậy chứ thực ra cậu xin học lớp này vì biết nó, Quỳnh và hắn cùng học lớp này nên xuống chung học cho vui và để tiện … quan tâm nó.
- Thật không? - Hắn nghi hoặc hỏi.
- Đùa đấy. Tao cũng vậy. – Phong giả bộ nghiêm túc nói cho hắn đỡ nghi. Hắn là chúa nghi ngờ mà.
- Tạm tin.
- Hì. – Phong cười trừ vì thằng bạn hết nghi ngờ.
- Tụi kia biết chưa? – Hắn hỏi.
- Mày mới biết thì tụi nó biết sao được.
- Ừ. – Hắn.
- Tí xuống căng tin ko? – Phong rủ rê.
- Ừ. - Để tao nhắn tin cho tụi nó.
Nói rồi Phong lấy I-phone ra nhắn tin cho anh. Còn hắn thì tạm thời ngủ tiếp.
“ Ê. Tao về rồi nè. ”
“ Thế à. Về lúc nào? ”
“ Tối qua.”
“ Mà mày đang ở đâu”
“ Ở lớp A”
“ Mày đi học rồi à?”
“ Ừ ”
“ Tí xuống căng tin ko ”
“ OK, để tao gọi thằng Hoàng Anh.”
“ Ừ ”
Kết thúc đoạn hội thoại. Quay qua thấy hắn đang ngủ nên Phong tiếp tục công việc vĩ đại đó là ngồi nhìn nó ngủ mãi đến khi ra chơi (bó tay ông này)...