-BÁC SĨ NÓI GÌ CƠ?? THÁNG ẤY Ạ??? – Nó ngồi trên giường tròn mắt hét lớn
-Tiểu Di, nhỏ tiếng thôi con…! Đây là bệnh viện…! – Bà kéo áo nó nhắc nhở
-Không…..không thể nào! Bác sĩ à, hai tháng làm sao mà cháu có thể chịu nổi?!
-Cô phải tĩnh dưỡng trong vòng hai tháng thì xương mới lành được chứ!! – Vị bác sĩ nói
-Xin lỗi…….. – Một giọng phụ nữ cất lên khiến nó, bà và cả bác sĩ đều đưa ánh mắt ra cửa
-Dương…..Dương phu nhân…! Phu nhân đến đây có việc gì không ạ?! – Bác sĩ cúi chào trước người phụ nữ đó. Là mẹ hắn
-“Dương phu nhân?! Cô ấy là ai vậy nhỉ?! Sao lại đến đây?!” – Cả Tiểu Di lẫn bà nội nó đều thắc mắc
-Có phải cháu là…..Hoàng Ngọc Bảo Di?! – Mẹ hắn nhìn nó rồi hỏi
-À….vâng ạ! Cô…là ai? Tại sao lại biết tên cháu? – Nó thắc mắc
-Ta là mẹ của thằng nhóc đã lái xe đụng phải cháu đây. Ta đến để hỏi thăm tình hình sức khỏe của cháu, cũng như xem cháu có cần phải giúp đỡ gì không để đền bù lỗi lầm của con trai!
-Vậy ạ….?! Cháu chào cô….. – Con bé cúi đầu lễ phép
-Được rồi! A….Cháu chào bà…..bà là…- Mẹ hắn chào hỏi khi nhìn thấy bà nó
-Chào phu nhân….! Tôi là bà nội Tiểu Di – Bà đáp
-Vâng…Cháu thay mặt con trai cháu xin lỗi bà và Bảo Di. Chỉ tại cháu không biết dạy con nên mới để nó lái xe đụng phải người khác như vậy. Bà cho cháu xin lỗi! – Mẹ hắn nói với vẻ mặt thành khẩn
-Chỉ cần phu nhân chịu trách nhiệm và hỏi thăm cháu tôi như thế này là quý hóa lắm rồi! Tôi cũng không dám đòi hỏi gì thêm….!
-Cháu sẽ chịu trách nhiệm và lo toàn bộ viện phí cũng như tiền thuốc thang, trị liệu cho Bảo Di để đền bù lỗi lầm của Đình Đình nhà cháu….! – Mẹ hắn ôn tồn
-A…..- Cả bà và Bảo Di đều ngạc nhiên không thốt nên lời
-Bác sĩ Lâm! Hãy cho tôi biết tình hình của Bảo Di!
-À vâng….! Tiểu thư đây bị gãy xương cánh tay, cần phải bó bột trong vòng tháng. Trong tháng đó không nên vận động mạnh, ăn uống và nghỉ ngơi điều độ; có như thế thì xương mới mau lành! – Vị bác sĩ lúc này mới lên tiếng
-Bác sĩ ơi….có cách nào giúp cháu nhanh hồi phục hơn không ạ…?! – Nó chau mày
-Sao cháu lại hỏi như vậy?! – Mẹ hắn ngạc nhiên
-Mọi hôm đi học cháu đều phải đạp xe tới trường, nhưng giờ tay gãy thế này thì làm sao mà……Bà cháu cũng đã lớn tuổi rồi, không thể nào đèo cháu đi học được ạ…! – Giọng nó buồn buồn
-Vậy đến nhà cô đi! Cả hai bà cháu! – Mẹ hắn cất lời sau một hồi suy nghĩ
-Sao….sao ạ?! – Nó quá bất ngờ trước câu nói đó của phu nhân – Cháu….làm sao có thể…..
-Không có gì phải ngại cả! Cứ như vậy đi. Đến khi nào xuất viện, cô sẽ bảo tài xế đến đón cháu và bà đây về nhà cô!
-Ơ….phu nhân….
-Thế nhé?! Vậy cô xin phép đi có chuyện ở cần phải giải quyết ở cửa hàng. Cháu chào bà. Chào cháu nhé Bảo Di! – Mẹ hắn cúi chào rồi nhanh chóng bước ra cửa và đi về, để lại cho Tiểu Di và bà một sự ngạc nhiên to “bự”