KÉTTTTT……….!!!! – Chiếc xe thắng gấp lại.
-A…..!!! - Bởi thắng gấp nên Tiểu Di không kịp chống đỡ, cả người đổ nhoài về phía trước; cánh tay vì thế mà cũng bị động. Con bé đau, đau thấu đến tận xương tủy
-Đến trường rồi, cô xuống đi! Lợi dụng thời cơ ôm tôi thế đủ rồi! – Hắn không biết gì, vẫn thản nhiên trêu chọc
-A…a….đau….đau….
-??!! – Hắn lúc này mới sực tỉnh, như nhớ ra điều gì đó, hắn bước xuống và dựng xe lại
-Sao vậy?! Sao vậy hả??!
-Anh…..còn…hỏi….a….huhuhu….. – Mặt nó trắng bệch, nước mắt đã bắt đầu rơi
-Bảo…Bảo Di à….tôi….. – Hắn luýnh quýnh
-Đau…..đau quá….huhuhu…..bà ơi….. – Nó vừa nâng cánh tay lên vừa khóc, miệng không thôi gọi bà
-Tôi….xin…xin lỗi…. – Hắn nhìn vẻ mặt đó của nó mà trong lòng dấy lên cảm giác thương xót – A….!!! Phải làm gì bây giờ….??!! – Hắn vò đầu bứt tai
-Oaaaa…..Oaaaa……huhuhu…..bà ơi…bà ơi….
Hắn không nỡ đứng nhìn con bé khóc gọi bà, vội vàng bế thốc nó đến phòng y tế của trường
-Bảo Di….tôi xin lỗi….xin lỗi mà….cô đừng khóc nữa….!! – Hắn đi như chạy, miệng không thôi an ủi nó. Lúc này, tứ phía trường học đều thấy cảnh tượng hắn chở nó đến trường rồi lại bế nó, không khí không thể tránh khỏi náo loạn
-AAAA!!!! Hoàng tử kìa!!! Anh ấy đang làm gì thế kia??!
-Hoàng tử đang bế con gái sao??!
-Ôi trời!!! Thật không thể ngờ là Hoàng tử băng giá lại có ngày bế con gái trên tay đấy!!!!
-Oaaa….!!!! Con nhỏ nào mà tốt số thế không biết?! Ghen tỵ thật đấy!!
…………….
……………………….
Phòng y tế…..
Sau khi thét gọi bác sĩ riêng của nhà mình cấp tốc đến ngay, hắn lúc này mới lên tiếng
-Bác Lâm! Bảo Di sao rồi?!
-……. – Vị bác sĩ thoáng ngạc nhiên nhìn hắn
-Bác có nghe cháu hỏi không vậy?! Cháu hỏi Bảo Di sao rồi kia mà! – Hắn sốt sắng
-À…….Cô bé này chỉ bị chấn động cánh tay chút thôi, nhưng vì đau quá nên mới khóc thét lên như vậy. Tôi đã tiêm cho cô ấy liều thuốc giảm đau, sẽ không sao nữa. Nhưng cậu ở chung một nhà cũng nên chú ý, đừng để tay cô ấy bị va chạm nhiều, xương sẽ rất lâu mới có thể lành lại!
-………… - Hắn im lặng không nói gì, lẳng lặng nhìn đứa con gái đang nằm trên giường, hai mắt nhắm nghiền mà lòng lo lắng vô cùng
-Cháu biết rồi…bác về đi…!
-Được rồi…! Chào cậu…! – Bác sĩ Lâm gật đầu rồi ra khỏi phòng. Trong phòng lúc này chỉ có nó đang nằm trên giường, hắn và cô y tá
-Vũ Đình à, em về lớp đi…! Để cô trông chừng bạn ấy được rồi! – Cô lên tiếng
-………..
-Khi nào con bé tỉnh dậy, cô sẽ nói với em, được chứ…?! Giờ thì em về lớp đi…! – Cô trấn an
-Vậy…..nhờ cô…!
-Ừ! – Cô mỉm cười gật đầu. Hắn nhìn nó một hồi rồi mới quay lưng bước về lớp. Đến trước cửa lớp, hắn đẩy cửa bước vào, chẳng nói chẳng rằng đi thẳng về chỗ ngồi, không màng đến sự có mặt của giáo viên, làm cho cô giáo đang giảng bài và học sinh trong lớp há hốc nhìn hắn
-Cô cứ tiếp tục đi! – Hắn lên tiếng
-À….Ừ…! – Cô giáo như một con rôbốt tiếp tục quay lên giảng bài, không chút hó hé. Các thầy cô trong trường đều sợ và nể cái uy danh nhà họ Dương Vũ và Nguyễn Khắc – hai gia đình có thế lực và tiền tài nhất nhì nơi đây, cũng chính là chủ của ngôi trường Vũ-Khắc Skyn mà hắn và nó đang theo học. Hắn-một đại thiếu gia của nhà họ Dương Vũ. Chị hắn – Dương Vũ Lâm Thy – tuổi, là một cô gái thông minh, xinh đẹp, hiện đang du học ở Mỹ (sau này sẽ xuất hiện). Ba hắn – Dương Vũ Hoàng - chủ tịch tập đoàn Sun Apperel. Mẹ hắn – Huỳnh Thiên Lam – con gái một công ty thời trang nổi tiếng – Huỳnh Gia Fashison. Không dừng lại ở đó, giữa Dương gia và Nguyễn gia còn có mối quan hệ vô cùng thân thiết. Ông Nguyễn Khắc Huy – Chủ tịch tập đoàn Dream Star là bạn thân từ thưở cắp sách đến trường của ba hắn. Phu nhân Nguyễn gia – Nhan Bảo Hà – con gái công ty nội thất NB, và cũng là bạn thân của mẹ hắn. Hai gia đình này rất là “muôn đăng hộ đối” từ ba mẹ cho đến con cái. Dương Vũ Đình hắn, đã có hôn ước với con gái nhà Nguyễn gia. Thế lực hai gia đình sát nhập làm một thì còn ai có thể sánh nổi cơ chứ. Vì vậy, mọi người ai ai cũng đều kiêng nể.
…………………
………………………
Giờ ra chơi…..
-Vũ Đình! Sao hôm nay cậu đến trễ vậy?! – Triệu Hoàng Gia Khang – bạn thân của hắn – là một hotboy xếp thứ tư của trường – con trai độc nhất của Triệu gia – một công ty du lịch, đối tác làm ăn của Sun Apperel. Cậu cũng chính là “phó soái” của Vũ-Khắc Skyn – GREEN
-……….
-Có chuyện thôi! – Hắn đăm chiêu
-Lại đánh nhau à?! Sao không rủ tớ?! – Lâm Khả My – cũng là bạn thân Vũ Đình – hotgirl xếp thứ hai của trường – con gái bác sĩ riêng của Dương gia – Bác sĩ Lâm; ông là Viện trưởng bệnh viện Tâm Đức. Cô cũng là một trong ba “phó soái” Vũ-Khắc Skyn – RED
- Tiểu My, cậu là con gái mà sao lại ham hố mấy chuyện bạo lực thế hả?! – Gia Khang nói. Cậu và Khả My là anh em họ ngoại
-Hừ…! Mặc kệ tớ…! Tớ không thích phải giả vờ yếu đuối để con trai các cậu bảo vệ….! – Cô liếc mắt
-Haha….con bé này….! – Khang cười
-Sao tớ phải rủ cơ chứ? – Hắn lên tiếng cắt ngang sau một hồi im lặng
-Cái gì?! – Khả My nhăn mặt
-Với lại….tớ không phải là đi đánh nhau….. – Hắn thở dài
-Thế thì cậu làm gì?! – Đồng thanh tập
Hắn liếc nhìn hai đứa bạn, khóe miệng khẽ cười
-Không nói!
-Gì cơ?!
-Không nói! Không cho các cậu biết!
-Cậu….. – Đồng thanh tập – Làm người khác tò mò rồi không nói là được sao??! – Đồng thanh tập
-Tò mò lắm à?!
-Ừ ừ - Cả hai mừng rơn, tưởng rằng hắn sẽ nói. Nhưng không….
-Vậy thì cứ tò mò đi! Haha….
Hai đứa hết nhìn nhau rồi cùng nhìn hắn cười với ánh nhìn tóe lửa
-Muốn chết à?! – Khả My nói
-Ừ….! Haha…
-Gia Khang!! – Cô thét lên
-Có!
-Xử đẹp hắnnnnnn!!!!
-Tuân lệnh sếp!!
-YAHHHH!!!! – Cả hai xông vào hắn. Chưa kịp làm gì thì hắn đã nhanh chân chuồn ra ngoài rồi chạy biến, không quên nói với hai đứa bạn, đầy khiêu khích
-Này….! Tớ này! Đuổi đi! Giết đi!
-Bọn tớ sẽ giết cậu!!! – Cả hai đằng đằng sát khí đuổi theo – Dương Vũ Đình!!!! Cậu đứng lại đấy!!!!
-Ngu sao?! Không đời nào! Hahaha – Hắn co giò bỏ chạy
-Gia Khang!! Đuổi theoooo!!! – Khả My ra lệnh. Cô biết là mình không đủ sức đuổi kịp Vũ Đình nên lệnh cho Gia Khang đuổi theo hắn, mình thì chạy theo sau; khi nào Gia Khang bắt được tên bạn thối tha thì lao vào đánh đấm cho biết mặt. Ba người bọn họ rong ruổi rượt nhau lòng vòng khắp cả sân trường. Đến khi mệt đuối rồi hắn mới dừng lại thở dốc, giơ tay đầu hàng
-AA….mệt quá…hộc hộc….tớ thua đấy!! Thua đấy!!! Không chạy nổi nữa rồi….hộc…hộc…. – Hắn nói, giọng đứt quãng
-Cơ…hội….đến…rồi….! Gia Khang…! Cù….léc…hắn CHO TỚ!!!! – Khả My cũng mệt đuối đuồi, mấy chữ trước còn nói không ra hơi nhưng chữ sau thì dồn sức mà hét lớn
-….Hộc….hộc….My….à…! Cậu…đi…mà….cù…hắn….hộc….đi…! Tớ….mệt lắm….rồi….! Aa….!! – Cậu ngã phịch xuống thảm cỏ mà thở dốc
-Cậu tưởng….tớ không mệt….à…?! – Cô cũng ngồi xuống
-Nghỉ…cái đã…! – Hắn lấy tay quệt mồ hôi trên trán
-Cậu cũng….dai sức thật đấy….! – Khang cười cười
-Cậu cũng vậy….còn gì…! – Hắn nằm xuống cạnh Gia Khang mà nói
-My….! Mệt không?! – Khang hỏi
-Chết tiệt….! Mệt…chứ sao không?! – Cô trừng mắt
-Nghỉ tí rồi vào cănteen nhé?!
-Ừ…!
...........Tình bạn của họ, xem ra rất là tốt nha!...............
……………