Sau mỗi buổi dạy kèm, Nguyễn Trinh sẽ dành phút để dạy Tống Nhĩ Giai cách trang điểm.
Tống Nhĩ Giai học rất nghiêm túc. Sau một tháng học kèm, kỹ năng trang điểm của nàng đã cải thiện đáng kể.
Đồng thời, nàng cũng được đã hiểu những nội dung bắt buộc môn Sinh học và .
Nguyễn Trinh đã cho nàng làm một bài kiểm tra thử theo đề quốc gia và nàng có thể làm được điểm.
Tháng bảy trôi qua trong chớp mắt. Đến tháng tám, những học sinh trung học tương lai này đã kết thúc kỳ nghỉ hè trước thời hạn và quay trở lại trường học.
Tống Nhĩ Giai đã quen với việc Nguyễn Trinh đến nhà để dạy kèm và không còn trốn học thêm nữa. Nhưng nàng vẫn có thói quen trốn tiết tự học cuối cùng vào buổi tối ở trường, đến quán cà phê Internet bên ngoài để chơi game hoặc đi chơi với đám bạn xấu.
Nàng càng ngày càng xinh đẹp, thỉnh thoảng còn trang điểm nhẹ. Trong một dàn nữ sinh để mặt mộc, trông nàng đặc biệt xinh đẹp.
Cũng ngày càng hấp dẫn các chàng trai.
Trong khoảng một tuần sau khai giảng. Tống Nhĩ Giai nhận được bức thư tình từ một cậu bé trong lớp.
Chàng trai đó xuất thân từ một gia đình nghèo, dáng người cao gầy, tính tình rất quái gở, luôn đứng trong tốp của lớp, là một học bá đích thực. Trước đây, Tống Nhĩ Giai thường chộp bài tập về nhà của cậu ta và chép lại.
Lúc đầu, cậu ta không muốn. Tống Nhĩ Giai đã nhờ một vài thanh niên lêu lỏng chặn cậu ta trong nhà vệ sinh sau giờ tan học và dọa cậu ta sợ chết khiếp. Sau này, cậu ta thành thật hơn, nén giận rồi cho nàng mượn vở để chép bài trong suốt một học kỳ.
Vào cuối học kỳ, Tống Nhĩ Giai thấy cậu ta chỉ mang đúng một đôi giày thể thao trong suốt một học kỳ. Nhà trường cũng sắp có bài kiểm tra đánh giá thể thao nên nàng đã hỏi mấy cậu bạn ở hàng sau về cỡ giày của cậu ta rồi mua một đôi giày thể thao cho cậu ta, xem như trả thù lao vì đã cho nàng chép bài tập về nhà.
Nhưng nàng không ngờ, quà tặng của nàng lại khiến cậu ta đáp trả bằng tình cảm.
Bức thư tình bị Nguyễn Trinh phát hiện khi mở sách giáo khoa ra trong lúc dạy kèm cho nàng.
"Em có thư này." Lúc đó, Nguyễn Trinh lịch sự không mở ra mà đưa cho Tống Nhĩ Giai.
Tống Nhĩ Giai làm trò, mở nó ra trước mặt Nguyễn Trinh. Sau khi đọc xong thư tình, nàng mỉm cười rồi nói đùa:" Tên học bá này có phải là người có xu hướng tự ngược không? Mỗi ngày em đều cướp bài tập về nhà của cậu ta, vậy mà cậu ta còn tỏ tình với em."
Nàng nói với Nguyễn Trinh lý do của sự việc. Nguyễn Trinh nghe xong, chỉ nhàn nhạt nói:" Cuối cấp rồi, không nên yêu đương."
Rất dễ ảnh hưởng đến cảm xúc.
Tống Nhĩ Giai xua tay: " Em vẫn chưa muốn yêu. Em không thích loại con trai như vậy."
Nguyễn Trinh lật lật sách và mỉm cười: "Em thích loại nào? Người cùng em đến quán cà phê Internet chơi game mỗi ngày à?"
"Anh Triệu? Không, em cũng không thích loại người như anh ấy. Anh ấy chỉ thích hợp làm bạn rượu thịt."
" Em không thích học sinh giỏi, cũng không thích học sinh hư, vậy em thích kiểu người nào?"
Tống Nhĩ Giai suy nghĩ một cách nghiêm túc rồi than ngắn thở dài:" Em thực sự chưa suy nghĩ đến việc em sẽ thích loại đàn ông như thế nào? Trên đời này có rất nhiều thứ hay ho, tại sao phải nghĩ đến đàn ông?"
Nguyễn Trinh lại mỉm cười, ừ một tiếng rồi nói: "Có lý."
Ngày hôm sau, Tống Nhĩ Giai thẳng thừng từ chối lời tỏ tình của vị học bá cao gầy kia. Nàng cũng đổi người chép bài tập —— Đổi thành nữ sinh đứng nhất lớp.
Nàng tặng vài quyển notebook đẹp mắt và nói những lời nịnh nọt cô bạn kia. Cô bé liền đồng ý cho nàng mượn vở bài tập để chép —— có thể bớt lo hơn bạn học nam.
Đến cuối tháng , Tống Nhĩ Giai và Nguyễn Trinh ngày càng thân thiết với nhau hơn. Nguyễn Trinh phát hiện Tống Nhĩ Giai là người mang vẻ bề ngoài phản nghịch nhưng nội tâm rất mềm yếu. Cô bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn, quản chế nàng như một người gia sư.
Nàng đã chuyển từ việc đến quán cà phê Internet để chơi game mỗi ngày thành một lần một tuần.
Ngoài than thở vài câu, Tống Nhĩ Giai cũng không cảm thấy buồn chán cho lắm.
Thật tốt khi có người quản chế bản thân.
Khi Tống Nhĩ Giai học trung học, nàng là học sinh ngoại trú, mỗi ngày đều đạp xe đến trường.
Sau khi nàng từ chối lời tỏ tình từ bạn nam cao gầy kia, bạn học nam vẫn không bỏ cuộc, ngày nào cũng đạp xe theo nàng, hộ tống nàng đi học và mua đồ ăn sáng cho nàng.
Nàng không thích bị làm phiền, cho nên đã tìm một vài người bạn lưu manh chặn cậu ta trong nhà vệ sinh để đe dọa vài câu.
Nhưng lần đó lại không dọa cậu ta sợ được nữa. Cậu ta vẫn ngoan cố hộ tống nàng đi học về, nhưng chỉ đi theo từ xa, không dám tiến lại gần.
Tống Nhĩ Giai đến quán cà phê Internet, cậu ta cũng đi theo.
Nàng chơi game trong quán cà phê Internet, cậu ta ngồi bên cạnh giải đề. Sau khi làm xong, cậu ta đưa cho nàng và bảo nàng chép lại.
Nàng nói đùa rằng: "Nếu cậu thực sự tốt với tôi, cậu không nên cho tôi mượn bài tập để chép".
Ngày hôm sau, cậu ta chép lại tất cả những ghi chú của mình trong lúc học và đưa cho nàng. Còn chủ động muốn làm gia sư cho nàng.
Tống Nhĩ Giai vẫn như cũ, chỉ cảm ơn cậu ta rồi nói: "Không cần, tôi có gia sư rồi."
Khi Nguyễn Trinh biết chuyện này, cô liền trêu chọc nàng:" Có vẻ như cậu ta thực sự nghiêm túc thích em. Nếu em cảm thấy thích, em có thể thử xem sao. Có phải em chưa bao giờ yêu đương không?"
"Em không thích, em cảm thấy cậu ta rất phiền." Tống Nhĩ Giai cau mày than thở:" Từ nhỏ đến lớn, em chưa bao giờ phải lòng chàng trai nào."
Nguyễn Trinh gật đầu, ừ một tiếng.
Ngày hôm sau, sau khi kết thúc tiết tự học, Nguyễn Trinh xuất hiện ở cổng trường, đứng giữa các phụ huynh đang đón con, vẫy tay với Tống Nhĩ Giai - người đang đẩy xe đạp ra ngoài.
Cô có dáng người cao gầy, khí chất đĩnh đạc, rất nổi bật trong đám đông.
Tống Nhĩ Giai liếc mắt một cái đã trông thấy cô. Nàng vội vàng chạy đến, cười hỏi:" Tại sao chị lại đến đây?"
Nguyễn Trinh nhìn bạn học nam cao gầy đang im lặng phía sau Tống Nhĩ Giai và nói:" Đến đón em về. Nhân tiện, nói chuyện với bạn học này một chút."
Cô lấy thân phận chị gái của Tống Nhĩ Giai để nói chuyện với bạn học nam năm phút. Sau đó, cô ngồi lên ghế sau xe đạp của Tống Nhĩ Giai, bắt nàng chở về nhà.
"Này, chị giáo Nguyễn, em vẫn luôn tò mò chuyện năm đó chị đã nói gì với tên ngốc cao gầy theo đuổi em vậy?"
Nửa đêm, Tống Nhĩ Giai nằm trên giường Nguyễn Trinh. Nàng không ngủ được, nên lôi kéo Nguyễn Trinh nói chuyện.
Từ trước đến nay, Nguyễn Trinh rất dễ ngủ. Mỗi khi nhắm mắt lại, bất kể là môi trường như thế nào, cô vẫn có thể ngủ thiếp đi trong phút.
"Người nào..." Cô rất buồn ngủ, giọng nói mang theo chút khàn khàn.
"Người viết thư tình cho em đấy, người mỗi ngày đều đi theo em."
Nguyễn Trinh nhắm mắt nhớ lại một lúc, nhẹ giọng nói: "Chị không nhớ... ngủ đi, chị buồn ngủ..."
"À... vậy chị cứ ngủ đi, em sẽ tự đếm cừu..." Tống Nhĩ Giai rất khó ngủ, nàng thường phải trằn trọc trên giường hơn một tiếng đồng hồ mới có thể ngủ được.
Năm đó, nàng không nghe được cuộc trò chuyện giữa Nguyễn Trinh và bạn học nam kia. Nhưng chỉ biết rằng kể từ đó, bạn học nam không bao giờ chủ động tìm nàng nói chuyện nữa...
Khi thức dậy vào sáng hôm sau, Cố Tiêu đã rời đi.
Tống Nhĩ Giai nhìn quanh phòng bếp, tò mò hỏi:" Tại sao chị ấy không ở lại ăn sáng thế?"
Nguyễn Trinh mang hai ly sữa đến rồi nói: " Đừng quan tâm đến cậu ấy, cậu ấy thường xuyên đến đây."
Khi còn ở Ninh Thành, nơi ở của cô gần bệnh viện, chính phủ và cơ quan kiểm soát dịch bệnh. Cố Tiêu thường đến những nơi đó để họp, mỗi lần về đều ở lại nhà cô một đêm.
Tống Nhĩ Giai nghe xong, cảm thấy buồn bực trong lòng. Nàng thở dài một tiếng rồi nói:" Quan hệ giữa hai người tốt thật đấy."
Nàng chưa bao giờ được cô đối xử như vậy.
"Ăn đi, ăn xong chị đưa em trở về trường." Nguyễn Trinh gọi Tống Nhĩ Giai đến ăn sáng.
Tống Nhĩ Giai bước đến bàn, ngồi xuống, lặng lẽ gặm bánh mì, không nói lời nào.
Bỗng dưng Tống Nhĩ Giai nói:" Em không muốn quay lại trường học. Trở lại trường cũng không có việc gì để làm, em muốn đến bệnh viện chơi."
Nguyễn Trinh nhướng mày: "Ở bệnh viện có gì vui?"
"Thì... đi dạo một vòng quanh khuôn viên thôi."
Nàng lưu luyến, không muốn rời đi, chỉ muốn ở lại với Nguyễn Trinh nhiều hơn một chút.
Nguyễn Trinh: " Từ bé đến giờ em đã đến đó bao nhiêu lần rồi?"
"Chỉ là... em muốn đi, cho nên em cứ đi đấy!" Nàng lại dùng giọng điệu ngỗ nghịch.
Nguyễn Trinh cúi đầu, khẽ mỉm cười: "Được rồi, vậy thì đi."
Từ nhà đến bệnh viện chỉ mất mười phút đi bộ.
Sau khi ăn sáng và tắm rửa xong, Nguyễn Trinh đưa Tống Nhĩ Giai đến bệnh viện.
Tống Nhĩ Giai nhìn trái nhìn phải, rồi nhìn cảnh vật xung quanh.
Nguyễn Trinh đi bộ trên con đường này để đi làm mỗi ngày...
"Bây giờ chị phải đến bệnh khu để họp ban, sau đó đến phòng khám ngoại trú để khám bệnh. Em có thể đi dạo ở gần đây, khi nào chán thì cứ trở về. Nếu buổi trưa em vẫn còn ở lại đây, chị sẽ dẫn em đi ăn món cá hầm cải chua ở quán đối diện bệnh viện." Nguyễn Trinh dịu dàng nói với Tống Nhĩ Giai.
Tống Nhĩ Giai cười nói:" Chị đã nói như vậy, cho nên em nhất định sẽ đợi đến trưa để chị dẫn em đi ăn."
So với sự ồn ào của các khoa khác, khu tâm thần tương đối yên tĩnh.
Hầu hết những nhân viên y tế ở đây đều giao tiếp bằng những lời lẽ nhẹ nhàng. Đa số các bệnh nhân đều lầm lì, lơ đễnh, thất thần, như thể họ đang ở một thế giới khác.
Tại các bệnh khu mở, bệnh nhân và người nhà vẫn đặt đồ ăn mang về vào buổi sáng. Nhưng khi người giao thức ăn đến, cần phải được trạm y tá kiểm tra qua.
Những chiếc tăm xỉa răng được tặng kèm trong thức ăn thường bị tịch thu.
Hàng tuần sẽ có đợt kiểm tra an toàn tại bệnh khu. Họ sẽ kiểm tra tủ đồ, hộc bàn để xem có bệnh nhân nào trong bệnh khu cất giấu các vật dụng gây nguy hiểm hay không, đề phòng xảy ra tai nạn ngoài ý muốn.
Nguyễn Trinh họp giao ban trong văn phòng. Khi nghe chủ nhiệm khoa phát biểu xong, cô vội vàng đến phòng khám ngoại trú.
Có rất nhiều người ngồi ở khu vực chờ khám ngoại trú.
Trong số đó có một thanh niên cao gầy mặc đồ đen, đi tới đi lui trước cửa phòng khám của cô, trông có vẻ rất bồn chồn.
Nguyễn Trinh bước đến, lịch sự nói:" Xin chào, làm phiền một chút."
Cô cần mở cửa để vào trong.
"Ôi, bác sĩ, cuối cùng thì cô cũng đến rồi." Người đàn ông nhìn Nguyễn Trinh, bỗng dưng trợn to hai mắt:" Cô...cô là...chị gái của Tống Nhĩ Giai?"
Nguyễn Trinh nghe thấy tên của Tống Nhĩ Giai, bèn chăm chú đánh giá cậu nhóc.
Cao gầy, có dáng vẻ thư sinh ngoài , hiền lành, còn có chút quen mắt.
Nguyễn Trinh đẩy cửa bước vào, cố gắng góp nhặt lại những ký ức trong tâm trí.
Chàng thanh niên cao gầy hào hứng nói:" Em... em là bạn học cấp ba của Tống Nhĩ Giai, chị có còn nhớ em không? Năm cuối cấp, em từng theo đuổi Tống Nhĩ Giai. Sau đó, chị đã nói với em rất nhiều điều, còn khuyên em nên chăm chỉ học tập..."
"À, tôi nhớ ra rồi. Bạn học, là cậu à." Nguyễn Trinh gật gật đầu: " Hôm nay cậu đến đây là...?"
Khám bệnh? Hay ôn chuyện?
"Em đã đặt lịch hẹn trực tuyến. Hôm nay em đến đây để gặp bác sĩ. Chị nhìn xem, em là số , em đã đợi chị từ lâu lắm rồi."
Nguyễn Trinh lịch sự xin lỗi: "Tôi xin lỗi, buổi sáng có họp ban."
Người thanh niên xua xua tay, liếm đôi môi nứt nẻ, xấu hổ nói:" Không sao, không sao, tại em đến sớm thôi. Thời gian bắt số là giờ, do em sợ sẽ phát sinh chuyện ngoài ý muốn trên đường nên đã đến lúc h."
"Mời ngồi." Nguyễn Trinh mời người thanh niên ngồi xuống: "Đưa thẻ y tế cho tôi, hôm nay cậu muốn khám bệnh gì?"
Người thanh niên ngồi xuống, đưa thẻ y tế cho Nguyễn Trinh, xoa xoa tay, lo lắng nói:" Em... em không biết phải nói như thế nào nữa, em chỉ cảm thấy cơ thể rất khó chịu."
Nguyễn Trinh nhẹ nhàng nói: "Đừng căng thẳng, cứ từ từ nói đi. Khó chịu ở đâu? Gần đây cậu có đến bệnh viện nào khác không?"
"Toàn thân đều khó chịu. Có khi nhức đầu, chóng mặt, có khi đau lưng, tức ngực, cảm giác hít thở không thông...Trong tháng này, em đã đến bệnh viện trực thuộc để kiểm tra nhiều lần, nhưng...Tuần trước, bác sĩ của phòng khám ngoại trú đã giới thiệu em đến khoa tâm thần của tam viện để kiểm tra..."
- -------