"Sao mặt em đỏ thế? Bị sốt à?"
"Không... không có" Tống Nhĩ Giai nhẹ nhàng xua tay Nguyễn Trinh: " Có lẽ thời tiết hơi nóng một chút."
"Em trở nên không chịu được nhiệt từ khi nào vậy?" Nguyễn Trinh thu tay lại, nhìn dự báo thời tiết trên điện thoại: "Hôm nay mới chỉ có độ thôi."
Chỉ cần một chiếc áo khoác mỏng là đã phù hợp với thời tiết rồi.
Hình ảnh mơ hồ đầy ái muội trong giấc mơ đêm qua vẫn còn đọng lại trong tâm trí nàng. Tống Nhĩ Giai cúi đầu uống sữa, không trả lời câu hỏi của Nguyễn Trinh. Nàng cảm thấy lòng mình rối bời.
Nàng đã từng mơ như thế...
Nếu nàng vẫn nói rằng cảm giác này là sự phụ thuộc, nàng chỉ đơn giản là đang tự lừa mình dối người.
Nhưng nàng thực sự không biết phải đối mặt với Nguyễn Trinh như thế nào. Cả buổi sáng, nàng đều tránh ánh mắt của Nguyễn Trinh.
Nguyễn Trinh nhận thấy sự khác thường của nàng. Cô không hỏi gì, chỉ cúi đầu ăn sáng như không có chuyện gì xảy ra.
Ăn sáng xong, hai người cùng nhau đến bệnh viện. Nguyễn Trinh đến bệnh khu để họp, còn Tống Nhĩ Giai đến sân chơi, tiếp tục vẽ tranh tường với bạn học, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu.
Các chủ đề trong giới sinh viên trẻ không gì khác ngoài ăn uống, yêu đương và học hành.
Có sinh viên năm hai hỏi Tống Nhĩ Giai:" Học tỷ, chị có người yêu chưa?"
Tống Nhĩ Giai cười nói: "Vẫn chưa."
Nàng là người độc thân nổi tiếng trong hội. Từ sinh viên năm nhất đến năm cuối, lúc nào cũng có người theo đuổi. Nam nữ đều có, nàng cũng không phải là người khép nép và hướng nội. Nhưng từ năm nhất đến năm cuối, nàng chưa từng thích một ai.
Hậu bối cũng cười nói: "Học tỷ Thịnh vẫn còn độc thân, chị ấy nói rằng đây là lời nguyền của bộ phận ngoại giao."
Tống Nhĩ Giai là liên bộ trưởng bộ phận ngoại giao của Hiệp hội Thanh niên Tình nguyện khi nàng còn là sinh viên năm hai. Vào năm ba, nàng đã tranh cử chức chủ tịch.
Tất cả học đệ, học muội trong Phòng ngoại vụ đều do nàng duyệt vào, họ đã theo nàng cho đến tận bây giờ.
Tống Nhĩ Giai nói: "Đừng học theo chị. Chị chỉ muốn học hành chăm chỉ và xây dựng một đất nước Trung Hoa tươi đẹp thôi. Nếu các em muốn yêu thì cứ yêu đi."
Một học đệ nói: "Được rồi, nói chuyện tốt nghiệp cũng không hay ho cho lắm, tóm lại không nói thì tốt hơn."
Tống Nhĩ Giai thở dài và nói: "Tuy nhiên, kết quả cuối cùng vẫn là vấn đề kinh nghiệm."
Học muội hiếu kỳ nói: "Tiền bối này, chị có hối hận không? Thời đại học không yêu đương để lấy chút kinh nghiệm?"
Tống Nhĩ Giai lắc đầu.
Vào năm nhất, nàng đã thử hẹn hò với nhiều loại con trai khác nhau. Cuối cùng, nàng phát hiện ra rằng, bất kể là khi đi ăn ở nhà hàng, đi xem phim hay chơi đùa trong công viên giải trí, nàng cũng không bao giờ có cảm giác nhịp tim đập mạnh. Thỉnh thoảng, nàng sẽ có chút lơ đãng và nghĩ rằng nếu người đi cùng mình là Nguyễn Trinh thì tốt biết mấy.
Sau nhiều lần cố gắng, nàng đã ngừng nhận lời mời từ những người khác.
Thậm chí nàng còn tưởng rằng mình có vấn đề gì đó về sức khỏe tâm thần, không thể tiếp thu mối quan hệ nam nữ, cũng không thể tiến vào một mối quan hệ thân mật.
Sau đó, nàng kết bạn với một bạn học nữ thích nữ giới, lúc này nàng mới nhận ra điều gì đó——
Nàng không thích con trai.
Hoàn toàn không mong đợi cuộc gọi nào, cũng chẳng có cảm giác động lòng.
Nhưng nàng chưa gặp được cô gái mà mình thích. Người bạn của nàng đã đưa nàng đến quán bar dành cho người đồng giới. Sau khi tiếp xúc với những người đó, nàng cũng không hề cảm thấy động lòng. Họ chỉ cần nắm lấy tay nàng thì nàng đã cảm thấy khó chịu.
Cuối cùng, người bạn của nàng nhìn nàng và nói: Có lẽ cậu là người vô tính.
Nàng cũng bình tĩnh tiếp nhận quan điểm này. Trong bốn năm đại học, ngoài việc đọc sách ra, nàng chỉ muốn vui chơi, không muốn yêu đương. Thỉnh thoảng, nàng sẽ nghĩ đến Nguyễn Trinh, cũng thường hay mơ những giấc mơ hỗn loạn kia. Nhưng khi nghĩ đến việc Nguyễn Trinh rời khỏi Giang Châu để đến Ninh Thành mà không có lấy một lời giải thích hoặc liên hệ với mình, nàng đã học cách chạy bộ, đọc sách, khiêu vũ và dạo phố...để kiềm chế ý nghĩ nhớ nhung, cố gắng chuyển hướng sự chú ý.
Phương pháp chuyển hướng sự chú ý của nàng thực sự rất hiệu quả. Ban ngày, nàng hiếm khi nhớ Nguyễn Trinh. Nhưng hầu như tháng nào nàng cũng mơ thấy Nguyễn Trinh.
Đôi khi, nàng mơ về những ngày tháng Nguyễn Trinh dạy kèm tại nhà nàng. Đôi khi, nàng mơ thấy Nguyễn Trinh nhíu mày và dạy nàng cách trang điểm. Đôi khi, nàng mơ thấy Nguyễn Trinh và nàng ở cùng nhau trong đêm giao thừa tại thị trấn nhỏ trong quận ấy. Cũng có đôi khi, nàng mơ về năm tốt nghiệp, Nguyễn Trinh điên cuồng hôn lên môi nàng...
Bây giờ, ngay cả khi Nguyễn Trinh đã trở lại. Tống Nhĩ Giai cũng không thể không nhớ đến cô. Nàng luôn tìm cơ hội để tiếp cận cô và muốn ở cạnh cô thêm một thời gian nữa.
Cho dù cả hai đều không nói gì, chỉ đơn giản là ở bên cạnh nhau, Tống Nhĩ Giai cũng đã cảm thấy rất thanh thản và hạnh phúc.
Tâm tư như vậy, liệu có phải là ỷ lại không?
Vào buổi trưa, Nguyễn Trinh lấy suất ăn rồi tìm đến chỗ Tống Nhĩ Giai để ăn cùng như thường lệ.
Học đệ và học muội của Tống Nhĩ Giai ghen tị nói: "Học tỷ, chị gái của chị xinh đẹp thật đấy, còn đối xử tốt với chị nữa."
Tống Nhĩ Giai cười nói: "Không phải chị gái của chị đâu. Trước đây, chị ấy từng là học trò của mẹ chị, cũng từng là gia sư của chị."
Theo quan điểm của những người ngoài cuộc, mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết. Nhưng sự gần gũi này không có gì mập mờ, mà chỉ bắt nguồn từ các mối quan hệ xã hội khác nhau.
Tống Uy là giáo viên của Nguyễn Trinh. Vì tình nghĩa thầy trò, Nguyễn Trinh đã nhận lời dạy kèm Tống Nhĩ Giai. Bây giờ, Tống Uy đã qua đời, Nguyễn Trinh lại tiếp tục ôm lấy nhiệm vụ chăm sóc Tống Nhĩ Giai.
Nếu không có những tâm tư rối tinh rối mù kia, thì xem ra đây chỉ là một câu chuyện đền ơn đáp nghĩa...
Tống Nhĩ Giai không dám bày tỏ những suy nghĩ này, vì sợ rằng Nguyễn Trinh sẽ lại rời xa mình. Mối quan hệ giữa cả hai mỏng manh như cánh ve sầu, chỉ một lần chọc ngoáy liền có thể bị phá vỡ.
Tình bạn dường như sẽ tồn tại lâu dài hơn tình yêu.
Tống Nhĩ Giai chỉ đến bệnh viện Phân Hải vào cuối tuần. Nàng thường lang thang quanh quẩn ở trường vào các ngày trong tuần.
Công việc đã được định sẵn, còn luận văn cũng đã viết xong và giao cho người cố vấn để sửa lại. Một số người bạn thân của nàng cũng đã đi du lịch tốt nghiệp, chỉ còn lại một mình nàng. Khi cảm thấy nhàm chán và ngột ngạt, nàng thường mang ván trượt đến quảng trường sinh viên để chơi vài tiếng đồng hồ lúc không có chuyện gì làm vào buổi tối.
Sau khi Nguyễn Trinh trở về Giang Châu, số lần Tống Nhĩ Giai đăng moments tăng lên đáng kể. Khi nhìn thấy một bông hoa xinh đẹp ở ven đường, nàng sẽ chụp ảnh lại và đăng lên moments.
Moments cũng hiển thị trong ba ngày và được thiết lập để hiển thị cho tất cả mọi người.
Thỉnh thoảng Nguyễn Trinh sẽ bấm like, nhưng không bao giờ bình luận.
Mỗi khi nhìn thấy hình đại diện quen thuộc xuất hiện trong bảng tin, Tống Nhĩ Giai sẽ cong khóe miệng, nở nụ cười từ tận đáy lòng mình.
Tối thứ Sáu, Tống Nhĩ Giai thường ôm ván trượt đến quảng trường sinh viên. Lúc này, nàng bỗng thấy quảng trường đã bị người của câu lạc bộ hip-hop chiếm lấy.
Vào năm nhất, nàng cũng tham gia câu lạc bộ hip-hop này, cũng nhận ra rất nhiều gương mặt quen thuộc.
Khi những gương mặt quen thuộc đó nhìn thấy Tống Nhĩ Giai. Họ vội vàng chạy đến để ôn lại chuyện xưa, còn nói rằng câu lạc bộ của trường sắp tham gia một cuộc thi Street Dance ở làng đại học gần đây. Nói xong, họ kéo Tống Nhĩ Giai vào đoàn người, giới thiệu với các học đệ, học muội mới:" Đây là học tỷ đầu tiên trong câu lạc bộ cũ của bọn anh. Chị ấy nhảy rất đẹp! Các em có muốn học hỏi không?"
Nhóm học đệ, học muội ồn ào:" Tiền bối, học tỷ, nhảy một bài đi! Tiền bối, học tỷ, nhảy một bài đi!"
"Được rồi, bọn lão làng như chúng tôi sẽ nhảy cho các em xem một đoạn." Tống Nhĩ Giai đặt ván trượt xuống, kéo vành mũ lưỡi trai đen, buộc tóc và buộc dây giày, đưa điện thoại cho một nữ sinh rồi cười nói:" Nào, vị học muội xinh đẹp này mau giúp chúng tôi quay một đoạn video đi."
Nàng muốn được quay phim và gửi cho Nguyễn Trinh, để Nguyễn Trinh khen ngợi mình.
"Nhảy lại đoạn mà chúng ta đã giành chiến thắng trong cuộc thi vào năm hai đi."
"OK!"
Tiếng nhạc quen thuộc vang lên, Tống Nhĩ Giai đứng ở giữa, lắc lư cơ thể theo nhịp điệu sôi động.
Họ đã tập điệu nhảy này trong gần một năm nên đã thuộc hết mọi động tác, bao gồm nhào lộn, lấy đà sáu bước, ba bước, trồng chuối...
Người xem vỗ tay cổ vũ. Sau khi nhảy xong, Tống Nhĩ Giai cảm ơn nữ sinh đã quay video. Nàng xoa xoa eo, cầm điện thoại lên, chỉnh sửa video vừa rồi tải lên moments.
Tống Nhĩ Giai đã không nhảy từ rất lâu nên quên việc duỗi người. Vừa rồi, nàng tập động tác quá sức, dường như đã bị trật eo.
Nàng đỡ eo, cố gắng trò chuyện với những người trong câu lạc bộ hip-hop một lúc, sau đó ôm ván trượt rời đi.
Thứ bảy này, nàng sẽ dẫn cả nhóm đến bệnh viện Phân Hải để vẽ tranh tường.
Tống Nhĩ Giai xoa xoa vòng eo đau nhức của mình. Nàng nhấp vào moments để kiểm tra xem Nguyễn Trinh có ấn like cho nàng không?
Không có.
Hừ.
Tống Nhĩ Giai ném điện thoại di động vào túi xách, rửa mặt qua loa và trang điểm rồi vội vã đến bệnh viên Phân Hải cùng một nhóm bạn học.
Trong lúc ăn trưa, hai người ngồi đối diện nhau. Tống Nhĩ Giai cúi đầu nghịch điện thoại, mở đoạn video nhảy hip-hop ngày hôm qua cho Nguyễn Trinh xem.
Nguyễn Trinh vừa xem vừa ăn. Sau khi xem xong liền gật đầu, khẽ nói:" Nhảy không tệ."
Tống Nhĩ Giai đỡ eo và hỏi: "Không tệ, sau đó thì sao?"
Nguyễn Trinh ngước nhìn nàng: "Còn gì nữa?"
Tống Nhĩ Giai giật lấy điện thoại di động của Nguyễn Trinh, mở WeChat ra, tự tay làm lấy. Nàng tự ấn like moments của mình rồi nói:" Nếu cảm thấy không tệ thì phải cổ vũ cho em."
Nguyễn Trinh mỉm cười, nhìn động tác đỡ eo của Tống Nhĩ Giai, gắp một chiếc cánh gà vào đĩa của Tống Nhĩ Giai:" Thưởng cho em một chiếc cánh gà nhỏ."
Vào buổi tối, Tống Nhĩ Giai qua đêm tại căn hộ của Nguyễn Trinh như thường lệ.
Sau khi tắm xong, Tống Nhĩ Giai quấn áo choàng tắm, nằm trên sô pha trong phòng khách xem phim. Còn Nguyễn Trinh ngồi xổm trước tủ thuốc, lục lọi tìm thuốc.
Tống Nhĩ Giai uể oải hỏi: " Chị giáo Nguyễn, chị bị bệnh à? Tìm thuốc gì vậy?"
"Thuốc trị bầm tím và bong gân." Nguyễn Trinh tìm thấy một lọ thuốc, đứng dậy, bước từng bước về phía Tống Nhĩ Giai trên ghế sô pha:" Nằm xuống, vén áo tắm lên đi."