Nguyễn Trinh trả lời "Được", bắt đầu từ báo cáo nặc danh, việc công tố viên điều tra vụ tự tử của Đồng Đồng, đến chiều nay đã kiểm tra camera giám sát, báo cho nàng biết mọi chuyện.
Sau khi nghe xong, Tống Nhĩ Giai đứng dậy và nói: "Ngày mai em sẽ đến gặp Hứa Trường Phong nói chuyện. Không, bây giờ em sẽ đi tìm cậu ta ngay! Còn cái ông giáo viên ở cơ sở đào tạo đó, nếu không bắt được, em sẽ tìm người đánh ông ta trước."
Nguyễn Trinh đè nàng xuống, dịu dàng trấn an:"Em xem bây giờ là mấy giờ rồi? Về phía Hứa Trường Phong, chị sẽ đến gặp cậu ta nói rõ ràng. Còn việc cơ sở đào tạo, đánh người chỉ là tạm thời trút giận, nhưng em cũng sẽ chuốc họa vào thân. Cơ quan kiểm sát đã can thiệp và đang thu thập chứng cứ rồi."
Tống Nhĩ Giai giận đến mức ngồi không yên, đi tới đi lui trong phòng khách, rồi lại ngồi xổm xuống đất khóc vì cô bé kia một lúc rồi gọi cho bạn cùng phòng, hít mũi nói:"Tại sao chất lượng trung bình của đàn ông lại thấp như vậy cơ chứ!"
Nàng giận đến mức trằn trọc không ngủ được, nhưng Nguyễn Trinh đã trải qua những cảm xúc trằn trọc này, ung dung bình tĩnh, thản nhiên làm việc của bản thân như thường lệ.
Tống Nhĩ Giai rất muốn trút bầu tâm sự, nhưng phản ứng của Nguyễn Trinh lại phẳng lặng, không đồng bộ cùng nhau. Tống Nhĩ Giai chỉ có thể nói với bạn bè của mình.
Sau khi trút giận, nàng quay lại và hỏi Nguyễn Trinh:"Sao chị lại bình tĩnh như vậy thế?"
Nguyễn Trinh thản nhiên trả lời: "Thời gian mất bình tĩnh của chị đã qua rồi."
Khi cô muốn ở một mình và không bị quấy rầy, là lúc cô âm thầm tiêu hóa những cảm xúc tiêu cực.
Tống Nhĩ Giai suy nghĩ một lúc rồi nói: "Em nghĩ chị nên nói với em trước thay vì tự mình bình tâm lại."
Nguyễn Trinh lắc đầu, khẽ mỉm cười, nói:"Mỗi người đều có thói quen của riêng mình, thói quen của em là nói hết ra, còn chị là ở một mình. Hơn nữa, lúc đó người nhà em còn đang nhập viện, cho dù biết chuyện, em cũng chỉ lo thêm một chuyện phiền lòng, không giải quyết được vấn đề gì."
Cô thích tiêu hóa cảm xúc của mình trước, sau đó mới nói với người khác
Tống Nhĩ Giai im lặng một lúc, xoa xoa mặt, nói: "Nguyễn lão sư, chị như vậy sẽ khiến em cảm thấy chị cách em rất xa."
Nàng cảm thấy khi hai người sống cùng nhau, họ có thể chia sẻ niềm vui và nỗi buồn, thay vì giấu giếm.
Nguyễn Trinh cũng im lặng một lúc rồi thở dài: "Nhĩ Giai, mỗi người có một tính cách khác nhau, họ sẽ không có kiểu hành vi hoàn toàn giống nhau."
Tống Nhĩ Giai nói: "Em không cần giống hệt như vậy, em chỉ hy vọng chị có thể dựa vào em nhiều hơn."
Nguyễn Trinh khẽ cau mày, không muốn nói nhiều về chủ đề này:"Đây là vấn đề tính cách khác nhau, không phải vấn đề phụ thuộc hay không. Em đi ngủ trước đi. "
Cảm xúc không đồng điệu, thật sự không có gì nhiều để nói. Tống Nhĩ Giai thở dài, trong lòng có chút chua xót.
Có vẻ như Nguyễn Trinh luôn cung cấp giá trị tình cảm cho nàng, an ủi nàng và khiến nàng nhẹ nhõm, trong khi Nguyễn Trinh hoàn toàn không cần nàng cung cấp giá trị tình cảm.
Nghe thấy tiếng thở dài của Tống Nhĩ Giai, Nguyễn Trinh đưa tay ra, ôm Tống Nhĩ Giai vào lòng, khẽ vỗ về vai nàng.
Giống như dỗ dành một đứa trẻ.
Tống Nhĩ Giai đặt tay lên eo Nguyễn Trinh, vùi mặt vào ngực Nguyễn Trinh, không nói gì.
Nàng ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Nguyễn Trinh, cúi đầu, nhẹ nhàng cọ vào lồng ngực của Nguyễn Trinh.
Nguyễn Trinh vươn tay vỗ về vai nàng, sau đó ấn nhẹ vào gáy Tống Nhĩ Giai.
Tống Nhĩ Giai khẽ hừ một tiếng, ngừng nhúc nhích.
Một đêm không ngủ.
Sáng sớm hôm sau, Tống Nhĩ Giai đi làm với đôi mắt thâm quầng.
Trên bàn là tài liệu và tài liệu của đơn vị cần làm quen, Tống Nhĩ Giai không thèm đọc, mải nghĩ cách liên lạc với Hứa Trường Phong để nói rõ với cậu ta.
Nàng không có thông tin liên lạc của Hứa Trường Phong, những lần gặp trước đây chỉ là trùng hợp.
Sau khi suy nghĩ một lúc, nàng tìm những email mà mình đã không sử dụng từ lâu, tìm thấy nhóm bạn học cấp ba bị khuất trong góc, gửi lời mời kết bạn cho Hứa Trường Phong.
Bên kia thông qua ứng dụng kết bạn gần như lập tức.
Tống Nhĩ Giai đi thẳng vào vấn đề, gửi cho cậu ta một vài lời chào nồng nhiệt.
【Là cậu theo dõi bọn tôi à? 】
【Đầu óc cậu có bệnh sao? 】
【Có bệnh thì đi khám đi. Cũng từng là bạn học, một hai phải quậy tới mức đến cục cảnh sát với vừa lòng? 】
Hộp thoại hiển thị "Bên kia đang nhập" một lúc lâu, nhưng Hứa Trường Phong không trả lời.
Tống Nhĩ Giai nghĩ đến bộ dạng của cậu ta, dần hiện ra vẻ không kiên nhẫn. Phẫn nộ và ghê tởm đọng lại trong lòng, nàng gõ phím đùng đùng, hóa thân thành game bắn súng bằng đậu Hà Lan, tiếp tục bắn ra.
【 Thằng ranh, thời trung học cậu cũng không phải là người như vậy. Nhiều năm qua đi, cậu cũng học được cách theo dõi người khác rồi?】
【 Không vừa mắt tôi thì cứ tìm đến tôi, gửi tố cáo nặc danh đến đơn vị khác làm gì? Đem chuyện đổ lên người khác có cảm thấy xấu hổ không?】
【 Thằng l, nếu có bản lĩnh thì đối diện trực tiếp với tao, đừng có giở trò rình mò quay lén đó nữa!】
Đối phương vẫn hiển thị "đang nhập". Tống Nhĩ Giai buông hai tay khỏi bàn phím, uống một ngụm nước ấm, yên lặng chờ xem đối phương muốn nói gì.
Sau khi đợi năm phút, bên kia không nói gì, trực tiếp chặn nàng.
Tống Nhĩ Giai đã làm mới danh sách bạn bè nhiều lần nhưng không tìm thấy cậu ta.
Không nói lời nào mà đã xóa?
Đm, thứ đẻ gì đây?
Trong khoa tâm thần, đồng nghiệp của Nguyễn Trinh vừa trải qua một màn kịch tính.
Đó là một đồng nghiệp mới vào nghề, vừa tốt nghiệp cao học, còn non nớt, hỉ nộ ái ố đều trưng trên mặt.
Một bệnh nhân khỏi bệnh đã tặng cậu ta một lá cờ hiệu, đây là lá cờ đầu tiên cậu ta nhận được trong đời và nó quý giá hơn bất kỳ món quà nào khác.
Cậu ta nhảy nhót, hò reo trong văn phòng, cười toe toét đến nỗi chiếc khẩu trang cũng không giấu được niềm vui.
Y tá trưởng muốn treo cờ hiệu lên tường, cậu ta đứng cạnh cờ hiệu chụp ảnh tập thể, vội vàng đăng lên Moments, gửi nhóm công tác, gửi bác sĩ cấp trên và giám đốc khoa nhằm nhận thêm tiền thưởng trong tháng này.
Giây tiếp theo, cậu ta nhận được tin nhắn của người nhà bệnh nhân vừa xuất viện. Bệnh nhân có mâu thuẫn với bạn học, uống thuốc tự tử không thành, được đưa đi cấp cứu rửa dạ dày trong đêm, bây giờ anh ta đang ở tại khoa cấp cứu Truyền dịch.
Người nhà tố bệnh viện không cứu chữa cho bệnh nhân, cho rằng tình trạng bệnh nhân không cải thiện chút nào.
Cậu ta không phản bác lại, sự vui vẻ trong nháy mắt tắt ngấm, giống như một quả cà tím bị sương giá, chỉ ngồi trên bàn làm việc, lúc đầu có chút lúng túng, sau đó bắt đầu tự kiểm điểm bản thân, bị cảm xúc tự trách và buồn bã nhấn chìm.
Các đồng nghiệp trong văn phòng đã thuyết phục cậu ta, nói rằng nếu làm lâu cũng sẽ gặp những trường hợp bệnh nhân tự sát.
Nguyễn Trinh không nói lời nào, nghĩ đến bệnh nhân tự sát dưới tay mình, tốc độ gõ phím dần chậm lại.
Tình cờ có một bệnh nhân nhập viện vào nói chuyện với Nguyễn Trinh. Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng làm việc, cô ấy xúc động nói:" Thế giới này đúng là loạn, nó khiến người ta muốn chết, rồi lại bắt các người phải thuyết phục người ta đừng tìm đến cái chết, thuyết phục không được lại ăn mắng."
Nguyễn Trinh tạm thời dừng công việc trong tay, nhìn vào giữa mày bệnh nhân:" Công việc của chúng tôi là hàn gắn những vết thương mà thế giới đã gây ra cho cô."
Một số bộ phận chữa lành vết thương thể chất, trong khi những bộ phận khác chữa lành vết thương tinh thần và tâm lý.
May vá là nội dung công việc của họ, những mâu thuẫn, xích mích do công việc gây ra là những vấn đề mà mọi tầng lớp xã hội đều sẽ gặp phải.
Bệnh nhân trước mặt thích trò chuyện với cô kể từ khi đến bệnh viện và thích đặt câu hỏi, chẳng hạn như:"Đau khổ là cảm giác như thế nào?"
Nguyễn Trinh sẽ kiên nhẫn trả lời cô ấy: "Có cảm giác như cô không thể thở tại vùng trước tim."
"Vùng trước tim ở đâu?"
"Ở trên ngực."
"Hạnh phúc là loại trải nghiệm gì?"
"Cảm giác như có một đóa hoa đang nở trên ngực vậy."
Hôm nay, cô ấy lại đến và hỏi:"Chết là cảm giác như thế nào? Tôi đọc được trên mạng rằng cảm giác đó rất thư thái và nhẹ nhõm, tôi muốn bước vào con đường dẫn đến ánh sáng."
Người nói câu này chắc chưa từng trải qua cảm giác sắp chết.
Nguyễn Trinh thầm nói.
Cô dừng công việc đang làm, nhìn vào giữa mày của bệnh nhân, nghiêm túc trả lời:"Cảm giác chết phụ thuộc vào cách chết, nhưng hầu như không có cách nào chết mà không đau đớn. Gần đây cô suy nghĩ về vấn đề này sao?"
"Không, tôi chỉ nghĩ đến điều này khi nghe tin bệnh nhân tự sát. Bác sĩ Nguyễn, cô đã bao giờ nghĩ đến việc chết chưa?"
Nguyễn Trinh gật đầu: "Có."
Bệnh nhân hứng thú hỏi: "Khi nào vậy?"
Nguyễn Trinh mỉm cười, không trả lời vấn đề này, hỏi lại cô ấy: "Hôm nay cô có ngoan ngoãn uống thuốc không?"
"Uống rồi uống rồi. Điều dưỡng đã tận mắt thấy tôi uống, tôi còn há miệng cho điều dưỡng nhìn nữa."
"Cho tôi xem hôm nay cô vẽ gì đi."
Cô chuyển chủ đề sang một bên và ngừng nói về những vấn đề liên quan đến cái chết.
Với người bình thường, cái chết còn xa vời, nhưng với bệnh viện, cái chết như hình với bóng.
Nguyễn Trinh thỉnh thoảng tự hỏi liệu hạnh phúc của các bác sĩ và y tá trong khoa sản có cao hơn không, bởi vì tất cả những gì họ đang đối mặt là cuộc sống và sinh mệnh mới.
Nhưng cô chỉ thỉnh thoảng nghĩ về nó, và khi trở lại thực tế, những sinh linh bé bỏng ở khoa sản không dễ đối phó.
Nguyễn Trinh nhớ lại kinh nghiệm luân phiên thực tập ở khoa sản khi cô còn là sinh viên đại học, liều lượng thuốc cho trẻ sơ sinh được tính theo cân nặng, cô vừa đưa ra chỉ định của bác sĩ, điều dưỡng đã quay lại mắng cô sôi máu sau khi kiểm tra.
Trên thực tế, hầu hết điều dưỡng có kinh nghiệm đều giỏi chuyên môn hơn nhiều so với các bác sĩ mới ra trường, những thực tập sinh khiêm tốn đứng cuối lớp phải gọi họ là "thầy", không dám cãi lại, chỉ có thể im lặng chịu mắng mỏ.
Điều dưỡng khoa tâm thần lo lắng nhiều hơn, nguy hiểm hơn so với các chuyên khoa khác, có bệnh nhân khi phát bệnh sẽ đột nhiên bộc phát tính hung hăng, mắng mỏ là chuyện bình thường.
Họ sẽ vui khi bệnh nhân mình chăm sóc thuyên giảm và xuất viện, nhưng cũng sẽ buồn khi bệnh nhân qua đời.
Khi bệnh nhân thích trò chuyện với cô rời đi, Nguyễn Trinh nhìn thấy điều dưỡng trong nhóm của mình - người đã chăm sóc cho Đồng Đồng, đang nhìn chằm chằm vào hồ sơ bệnh án được đặt trên bàn với vẻ mặt sững sờ.
Sau khi bệnh nhân nội trú xuất viện, hồ sơ bệnh án phải được nộp vào phòng hồ sơ bệnh án trong vòng giờ. Mỗi khoa sẽ thành lập một bộ phận kiểm soát chất lượng hồ sơ bệnh án để kiểm tra và lưu trữ hồ sơ bệnh án của khoa, cô điều dưỡng có khuôn mặt trẻ thơ này chính là người kiểm soát chất lượng của khoa tâm thần số hai.
Sau khi biết tin Đồng Đồng qua đời, cô ấy thường xuyên thẫn thờ trong công việc.
Triệu chứng này sẽ kéo dài trong một khoảng thời gian, thời gian kéo dài theo từng người là khác nhau, có người hai ba ngày có thể khỏi, có người mười ngày nửa tháng. Điều chắc chắn là có quá nhiều người không vượt qua được cửa ải này sẽ bị ngành này đào thải.
Điều dưỡng nhìn bệnh án bao nhiêu lâu, Nguyễn Trinh cũng quan sát cô ấy bấy nhiêu lâu. Cô nhịn không được, hỏi:"Ghi chép sai ở đâu sao?"
Điều dưỡng lắc đầu, khẽ nói:" Không, chỉ là... đứa trẻ dưới trướng bác sĩ Hoàng cũng đã từng trải qua đào tạo tại cơ sở của Đồng Đồng... Trong hồ sơ bệnh án có ghi em ấy mắc chứng trầm cảm và sợ xã hội, ngại tiếp xúc với mọi người, đặc biệt là nam giới. Em nghĩ, có phải đứa trẻ này đã gặp chuyện giống như Đồng Đồng không?"
Nguyễn Trinh cầm lấy hồ sơ bệnh án, đọc từng chữ một rồi nói: "Nói chuyện với bác sĩ Hoàng một chút đi, nếu có thể xác nhận thì lập tức gọi cảnh sát."
Nguyễn Trinh tăng ca trong bệnh viện, Tống Nhĩ Giai tan tầm lúc giờ và bắt tàu điện ngầm đến đón Nguyễn Trinh.
Khi Tống Nhĩ Giai đi đến lối vào tàu điện ngầm, Nguyễn Trinh đã ra khỏi bệnh viện. Cô vẫn đang liên lạc với công tố viên qua điện thoại. Tống Nhĩ Giai nhìn thấy cô, trực tiếp xông về phía trước và ôm cô thật chặt.
Nguyễn Trinh nghĩ đến việc bị chụp lén theo bản năng, muốn đẩy ra. Cô do dự một giây, nhưng vẫn không đẩy, ngược lại còn duỗi tay ôm lấy Tống Nhĩ Giai.
Tại sao phải chùn bước?
Cũng không thay đổi.
Chỉ ôm ba giây rồi buông ra.
Tống Nhĩ Giai nắm tay Nguyễn Trinh, lắc lư đến ga tàu điện ngầm để về nhà.
Trong tàu không có chỗ ngồi, cả hai đứng cạnh nhau, nắm lấy tay nhau.
Nguyễn Trinh nói:"Hôm nay chị gọi cho bạn học cũ của em, cậu ta cúp máy sau khi nhấc máy. Chị gọi lại thì cậu ta chặn chị, có vẻ như cậu ta không muốn giải quyết thông qua liên lạc."
Tống Nhĩ Giai nói: "Cậu ta chỉ là một kẻ nhát gan, không dám đối đầu trực diện với em. Hôm nay em còn mắng cậu ta, chị xem."
Nàng mở màn hình điện thoại lên, cho Nguyễn Trinh xem nội dung trò chuyện.
Cánh tay khác lại buông ra, không còn nắm tay nhau nữa mà dán vào mép tường của ga tàu điện ngầm.
Ở ghế bên cạnh, ông lão có gương mặt mệt mỏi đang ôm một đứa bé ngủ say, đầu đứa bé gần như suýt va vào mép tường sắc nhọn.
Nguyễn Trinh nhìn vào lịch sử trò chuyện trên màn hình điện thoại, thấy Tống Nhĩ Giai hóa thân thành "Xạ thủ Đậu Hà Lan" đang mắng người trên mạng, nhìn xuống lại thấy tay của "Xạ thủ Đậu Hà Lan" đang chặn mép tường lại, đầu đứa bé chỉ đánh vào mu bàn tay nàng.
Lòng Nguyễn Trinh mềm nhũn, nhìn về phía Tống Nhĩ Giai.
Tống Nhĩ Giai làm như không có chuyện gì xảy ra, vẫn lẩm bẩm làu bàu chửi người.
Nguyễn Trinh khẽ cười, cất điện thoại của Tống Nhĩ Giai và nắm lấy tay nàng.
Công việc của cô ấy là chữa lành "vết thương" của người khác, còn công việc của người trước mặt là chữa lành vết thương cho cô.
Chuyến tàu đã về đến nhà. Cả hai tay trong tay, rúc vào nhau, thầm thì chuyện trò.
- -------