"Tôi muốn tự sát."
Đây là những lời đầu tiên chàng trai trẻ nói khi bước vào phòng làm việc.
Cậu ta có dáng người cao gầy, gương mặt hiền lành, giọng nói nhẹ nhàng, có vẻ hơi nhút nhát.
Nhân viên tư vấn tâm lý đã quen với việc này, đã nghe quá nhiều khách nói điều này nên anh ta chỉ bình tĩnh ngồi xuống, ký vào bản cam kết không tiết lộ thông tin, điền vào một số thang điểm và bắt đầu tính tiền theo giờ.
Người thanh niên cho biết: "Lúc trước tôi cũng hơi lo lắng, đến khám ở Tam viện, uống thuốc thì thấy đỡ hơn."
Người tư vấn tâm lý hỏi: "Gần đây cậu có đi tái khám không?"
Chàng trai do dự một lúc và nói: "Không, tôi cảm thấy vị bác sĩ kia không chuyên nghiệp."
Trên thực tế, Tam viện là một bệnh viện tâm thần nổi tiếng ở thành phố này, đối với những vấn đề về tinh thần và tâm lý mà bệnh viện bình thường không giải quyết được, các bác sĩ luôn khuyên bệnh nhân nên chuyển đến Tam viện.
Cố vấn tâm lý xem thông tin mà chàng trai điền vào, từng bước hỏi một số câu hỏi thông thường: Trong năm qua, cậu có gặp vấn đề gì về giấc ngủ không? Cậu có bị khó ngủ, mất ngủ và thức dậy quá sớm không? Trong ba tháng qua, có xuất hiện bất kỳ sự kiện căng thẳng nào không? Cậu có trải qua bất kỳ chấn thương khi còn nhỏ? Tại sao cậu lại có ý định tự tử, hoàn cảnh gia đình cậu như thế nào? Đây là những gì anh ta muốn biết.
Nhưng sau đó, chàng thanh niên đến thăm bắt đầu nói về mình, làm gián đoạn nhịp điệu của anh ta.
Nếu đang tìm kiếm một bác sĩ tâm thần trong bệnh viện tâm thần, cậu ta có thể bị ngắt lời. Quá trình này có kể triệu chứng bệnh, chẩn đoán, xác định, và kê đơn thuốc. Lắng nghe không phải là trọng tâm.
Nhà tư vấn tâm lý sẽ không ngắt lời.
Đó là một trong những nguyên tắc cơ bản để đi theo tiết tấu của cậu ta. Không kéo, không túm không đẩy.
"Bố mẹ tôi đều ở quê lên, năm tôi học lớp thì bố và mẹ ly hôn, tôi ở với mẹ. Từ nhỏ mẹ tôi đã nghèo khó, tất cả tiền bạc trong nhà đều dồn hết cho em trai bà ấy ăn học, mẹ luôn lo lắng và đặt nhiều kỳ vọng vào tôi, dặn dò tôi phải chăm chỉ học hành, đỗ đạt. Bà ấy... làm công việc quét dọn, một mình nuôi tôi không dễ dàng gì."
Cậu ta đề cập rằng mẹ cậu ta không hề dễ dàng, đó là yếu tố bảo vệ cậu ta để tồn tại.
"Tôi biết, mẹ rất thương tôi, từ nhỏ tôi ăn gì mẹ cũng mua cho tôi, dù trong nhà không có tiền. Tôi nhớ khi tôi học tiểu học, tôi để quên sách giáo khoa ở nhà, bà ấy đã đến trường học đưa cho tôi. Bà ấy ăn mặc không đẹp lắm, quần áo đã cũ. Khi còn nhỏ, tôi rất kiêu ngạo và tự cao, sợ các bạn cùng lớp coi thường mình. Khi bà ấy đưa sách, tôi không nói với bà ấy một lời nào, chỉ cầm sách rồi bỏ đi. Bà ấy cũng không nói gì, nhìn tôi quay về phòng học rồi rời đi."
"Trở lại lớp học, bạn cùng lớp hỏi tôi có phải mẹ tôi không, tôi đã bảo không phải."
"Buổi tối khi về nhà, trong bữa cơm, bà ấy hỏi tôi, bà ấy đến trường có làm tôi xấu hổ không? Tôi đã không nói gì. Sau này, bà ấy không bao giờ đến trường tìm tôi nữa, mỗi lần họp phụ huynh, giáo viên muốn gặp bà ấy, nhưng bà ấy nói không có thời gian đi, không đi. Từ nhỏ tôi đã học giỏi, không quậy phá ở trường, bố mẹ không đi họp phụ huynh giáo viên cũng không nói gì. "
"Khi lên cấp và biết suy nghĩ hơn, nghĩ lại sự việc này, tôi cảm thấy rất áy náy và có lỗi với bà ấy. Tôi không thể nói một lời xin lỗi nào. Tôi chỉ mua cho bà ấy một bông hoa. Hôm đó bà ấy rất vui."
"Mẹ thường nói mọi việc mẹ làm đều vì tôi, chỉ cần tôi học hành chăm chỉ, đỗ vào trường Đại học tốt thì mẹ làm gì cũng đáng giá, nên tôi chăm chỉ học hành, thi đạt điểm cao, khiến mẹ vui lòng. "
"Mỗi tối khi làm bài, mẹ sẽ luôn ngồi bên cạnh tôi, nhìn tôi. Tôi khát nước, bà sẽ rót, tôi đói, bà sẽ nấu mì cho tôi ăn. Khi tôi học cấp , trường hơi xa nhà, mẹ không cho tôi ở trọ, nghĩ tôi không tự lo được cho bản thân, nên tôi tiếp tục ở với mẹ. Từ nhỏ đến lớn, mẹ giúp tôi thu xếp quần áo mặc mỗi ngày, tôi chỉ cần tập trung đọc sách là được."
"Khi tôi học cấp ba, tôi gặp một bạn nữ cùng lớp mà mình thích. Tôi nghĩ lúc đó cô ấy cũng có cảm tình với tôi, nhưng gia cảnh cô ấy rất tốt. Tôi, tôi không xứng với cô ấy. Lúc đó tôi đã thoáng trách móc mẹ mình, tại sao lại sinh tôi ra làm gì?"
"Nhưng khi về nhà nhìn thấy mẹ, tôi cảm thấy mình quá không hiểu chuyện. Mẹ đã vất vả như vậy, mọi việc mẹ làm đều là vì tôi, vậy mà tôi đã thật sự oán hận mẹ không thể cho tôi một gia cảnh tốt. Tôi tự trách mình rất nhiều, cũng không dám nhìn vào mắt bà khi bà cùng tôi làm bài tập buổi tối. "
"Tôi muốn học thật chăm chỉ, thi vào một trường đại học tốt, tìm một công việc ổn định, để mẹ tôi có cuộc sống tốt hơn, rồi theo đuổi những cô gái khác."
"Sau này, tôi được nhận vào một ngôi trường tốt như ý muốn, và có một vận may bất ngờ——Bố tôi qua đời trong một vụ tai nạn ô tô, số tiền trong thẻ ngân hàng của ông ấy cũng như tiền bồi thường cho vụ tai nạn đều được để lại cho tôi. Bố tôi mất, tôi cũng không buồn, ông không cấp tiền nuôi dưỡng cho tôi, lại thích cặp kè với đàn bà bên ngoài. Tôi đã mua cho mẹ tôi một ngôi nhà bằng số tiền mà ông ấy để lại cho tôi. Ngày tôi đi xem bất động sản với bà ấy có thể xem như là ngày tôi hạnh phúc nhất kể từ khi hiểu chuyện. Sau khi trả tiền cọc, tôi vẫn có tiền trong tay để trả khoản vay và những nhu cầu khẩn cấp, để mẹ tôi không phải làm việc quá sức, khi tôi tốt nghiệp, tôi sẽ trả hết."
"Khi tôi học đại học, mẹ tôi nghỉ việc và thuê một căn nhà nhỏ cạnh trường. Mẹ làm một số công việc lặt vặt nhưng hàng ngày vẫn giặt giũ và nấu nướng cho tôi."
"Đại học khác với cấp ba. Ở đó tự do hơn. Nhưng hình như tôi không thể đi đâu ngoài lớp học. Tôi muốn đến thư viện để tự học. Mẹ nói rằng tôi có thể học ở nhà. Bà ấy có thể nấu cho tôi thứ gì đó để ăn khi tôi học hành mệt mỏi. Khi các bạn cùng lớp rủ đi chơi, mẹ quy định buổi tối phải về trước giờ, sau giờ mẹ luôn gọi điện, còn ra ngoài tìm tôi. Có một lần bà ấy ra ngoài tìm tôi thì suýt bị ô tô tông, may mà bà ấy chỉ bị trật mắt cá chân, lần đó tôi đã cõng bà ấy cả đoạn đường về."
"Lúc nhỏ mẹ cõng, lớn lên cõng mẹ, hai mẹ con nương tựa vào nhau. Chuyện gì tôi cũng nghe bà ấy, mỗi ngày đi học làm gì, tối về đều báo cáo với bà ấy, sau khi tốt nghiệp cũng vậy, khi tôi về Giang Châu làm việc, bà ấy cũng cùng tôi trở về và tiếp tục sống với tôi.
"Dần dà, tôi cảm thấy mình vẫn luôn cõng mẹ trên lưng. Tôi đi đâu, mẹ cũng sẽ đi theo đó."
"Xã hội không giống trường học, có khi bận đến rất khuya, tối nào cũng không về đúng giờ nên ít nói chuyện với mẹ hơn. Mẹ tôi không nói gì, nhưng mỗi lần tôi về nhà, mẹ cứ nhìn tôi. "
"Có lần, nửa đêm tỉnh giấc, thấy mẹ ngồi bên giường, tôi giật mình, bà lập tức đứng dậy bỏ đi. Tôi cảm thấy rất kỳ quái, chạy theo hỏi cũng không ổn. Ngày hôm sau, tôi hỏi bà ấy tại sao lại đến phòng tôi vào lúc nửa đêm, bà ấy nói rằng bà ấy cảm thấy lo cho tôi vì gần đây tôi mệt mỏi và gầy gò. Tôi bảo mẹ đừng lo, sau giai đoạn này, tôi sẽ có chỗ đứng vững chắc trong công ty và sẽ không mệt mỏi như vậy nữa."
"Tôi cũng muốn nói bà ấy đừng xuất hiện trong phòng nhìn tôi lúc nửa đêm nữa, rất đáng sợ, nhưng những lời này rất tổn thương, tôi không nói ra được. Bà ấy chỉ quan tâm đến con cái, chúng tôi sống với nhau lâu nên không có khái niệm cho con không gian tự lập. "
"Lần sau, bà ấy không đến phòng nhìn tôi nữa, nhưng có một tin xấu. Ngôi nhà mà chúng tôi mua năm đó đang xây dở, nhà đầu tư vỡ quỹ bỏ trốn. Bảo vệ quyền lợi và khiếu nại đều vô ích. Khoản vay của chúng tôi vẫn phải trả, nếu không trả, sẽ phải vướng vào điều tra tín dụng. Tôi chỉ có thể làm việc cật lực hơn."
"Chính vào giai đoạn rất căng thẳng đó, tôi đã đến Tam viện để gặp bác sĩ. Trong bệnh viện, tôi đã gặp cô gái mình thích hồi cấp ba, tôi không muốn bỏ lỡ cô ấy, tôi muốn cùng cô ấy bắt đầu một gia đình mới, một gia đình trọn vẹn. Tôi đã hứa với cô ấy rằng tất cả tiền lương trong tương lai của tôi có thể giao hết cho cô ấy, tôi sẽ vâng lời cô ấy trong mọi việc, sẽ làm bất cứ điều gì cô ấy nói. "
"Cô ấy từ chối tôi và nói rằng cô ấy không thích đàn ông. Lúc đầu, tôi nghĩ đó là cái cớ để cô ấy từ chối tôi, sau đó, khi tôi thường xuyên đến gặp cô ấy, tôi thấy rằng cô ấy thực sự gần gũi với một người phụ nữ. Người phụ nữ đó là một bác sĩ. Tôi rất tức giận, làm sao một người không bình thường như vậy có thể khám chữa bệnh cho người khác được? Điều này là hết sức vô trách nhiệm với bệnh nhân và xã hội. Tôi đã viết đơn báo cáo với đơn vị của cô ấy nhưng đơn vị của cô ấy không giải quyết và tiếp tục để cô ấy hành nghề. "
"Điều này cho tôi cảm giác rằng những người làm việc trong lĩnh vực công dường như được bảo vệ trong mọi việc họ làm và họ có thể làm bất cứ điều gì họ muốn."
"Tôi rất tuyệt vọng."
"Mẹ tôi thấy tôi không vui và thường nhìn tôi với ánh mắt lo lắng. Có một lần, nửa đêm tôi bị nóng nên tỉnh, lúc tỉnh dậy thì thấy lưng nóng ran, như có ai nằm đè lên, tôi sợ hãi rùng mình, dùng sức đẩy ra, trở mình mở đèn, và thấy rằng đó là mẹ tôi."
"Tôi rất giận và hỏi bà ấy đang làm gì. Bà ấy nói chỉ muốn an ủi tôi vì thấy tôi suy sụp nhiều ngày, tôi không hiểu. Mấy ngày sau, tôi chuyển đến ký túc xá của công ty, không về nhà nữa. Nhưng mỗi khi tỉnh dậy lúc nửa đêm, tôi luôn cảm thấy có ai đó đang nằm trên lưng mình, khi quay đầu lại thì không có ai. Đôi khi đi trên đường, tôi cũng cảm thấy có một người nằm ngửa, quay đầu lại nhìn thì đó là khuôn mặt của mẹ tôi. Dù tôi đi đâu, mẹ cũng sẽ áp vào lưng tôi, theo tôi đi bất cứ đâu."
"Cảm giác này suýt nữa khiến tôi phát điên, cuối cùng có một ngày, tôi không chịu nổi nữa, điên cuồng mắng bà ấy, bảo bà ấy đừng đi theo tôi nữa! Bà ấy vờ như không nghe thấy, tôi rất giận, cầm con dao lên chém bà ấy một nhát, hai nhát, ba nhát... vết cắt đứt thành từng mảnh, máu me tung tóe khắp người. "
"Tỉnh dậy tôi mới biết là mơ, dù là mơ nhưng lòng vẫn áy náy. Anh nói mẹ nuôi tôi đến tuổi này không dễ dàng gì, mẹ rất yêu tôi và coi tôi là tất cả đối với mẹ, còn tôi cũng rất yêu mẹ nhưng trong mơ tôi thực sự đã giết mẹ. Tôi đúng là súc sinh."
- -------