chuyển ngữ: Nại
Chuyện bị Kiều Miên từ chối Tần Lãng hình như không buồn để trong lòng, thỉnh thoảng cậu vẫn mua chút quà tặng cô, tuy rằng rất ít khi xuất hiên nhưng cậu vốn là một người luôn mang theo ánh sáng trên người nên cậu hễ đi qua chỗ nào đều sẽ trở thành tâm điểm ở đó, kéo theo là những lời bàn luận của mọi người xung quanh.
“Tiểu Kiều, hai cậu ở bên nhau được bao lâu rồi?” bạn nữ ngồi phía trước quay đầu lại hỏi như trêu chọc.
Sáng hôm nay Tần Lãng lại để quà trên bàn cô, Kiều Miên chỉ lơ đãng nhìn qua rồi bỏ lên bệ cửa sổ, không hề có ý định mở ra.
“Tiểu Kiều, cậu có phát hiện ra là hôm nay ngoài hành lang hơi bị nhiều người không? Mình đoán % là tình địch, còn lại một nửa là người có ý định theo đuổi cậu đó.” Bạn nam ngồi phía trước Tinh Dã cũng hùa theo.
Ánh mắt cuả Kiều Miên thoáng kinh ngạc: “Mình không qua lại với cậu ta.”
Kiều Miên biết rõ bọn họ chỉ muốn trêu cô mà thôi, Kiều Miên vừa giải thích vừa nghi ngờ trong lòng, cô và Tần Lãng đến cả thời gian xuất hiện cùng nhau cũng chả có, chứ đừng nói đến hành vi thân mật, cộng thêm thái độ từ chối của cô rất rõ ràng, tại sao ai cũng nghi ngờ cô và cậu ta qua lại với nhau?
“Không yêu nhau sao còn nhận quà của người ta.”
Một giọng nói không hiền lành lắm chẳng biết xuất phát từ nơi nào, nhỏ mà rất rõ ràng, trong phòng học đột nhiên yên tĩnh lạ kì, hai người vừa nói chuyện ở bàn trước lúng túng liếc nhìn nhau rồi quay người đi chỗ khác, vô số ánh mắt dò xét như ẩn như hiện rơi hết vào người Kiều Miên.
Kiều Miên rũ mắt, dường như cô không nghe thấy gì cả, chỉ chăm chú xem sách giáo khoa, Tinh Dã ngồi bên cạnh cô, sắc mặt đã nặng nề đến độ không nhìn nổi nữa, cậu tự tay gỡ cái hộp quà màu đỏ chướng mắt trên bệ cửa sổ xuống, coi nó như rác rưởi mà vứt thẳng bên góc bục giảng, chớp mắt cái lại quay về chỗ, bên người còn cuốn theo một cơn gió.
Bạn học cùng lớp chưa nhìn thấy Tinh Dã nổi giận bao giờ, thấy vậy, bọn họ đều biết điều rời mắt đi chỗ khác, ngay lúc đó, tiếng chuông vang lên, cô giáo Hà bước vào lớp, phát hiện bầu không khí bên trong lớp học hơi khác thường, lại nhìn cái hộp quà bị vứt trên bục giảng, ánh mắt chợt hiểu ra.
Ngồi được một lúc, Kiều Miên rảnh rỗi viết một cái đầu heo lên tờ giấy nhớ rồi lén lút tránh né cô giáo dán lên trang sách của Tinh Dã, vậy mà tên kẹo sữa bò này không thèm để ý, cứ thế lật thẳng sang trang khác.
Kiều Miên sững sờ, gần đây người chị em này tính tình không tốt lắm, thật ra đối với quà Tần Lãng tặng cô, cô hoàn toàn không muốn nhận, nhưng biết xử lý thế nào đây vì mỗi khi cô tới, nó đã được đặt trên bàn rồi.
Giờ ra chơi giữa tiết thứ hai, Kiều Miên bám đuôi Tinh Dã xuống văn phòng phẩm của trường mua bút chì, lúc trở về lớp, trùng hợp cô đụng mặt Tần Lãng.
Giờ đang là mùa hè, mọi người đều mặc đồng phục ngắn tay, Tần Lãng nhìn chăm chú về phía cô, làn da cánh tay cậu trắng nõn gần như hòa với màu sắc của áo đồng phục, khuôn mặt sau khi chơi thể thao đỏ ửng lên.
Kiều Miên thấy trên tay cậu cầm hai chai nước khoáng, thấy cô, chân cậu dường như bước nhanh hơn vài nhịp, nhưng sau đó cậu nghĩ ngợi điều gì rồi lại thả chậm bước chân, đi lướt qua người cô nhưng vẫn không quên cúi đầu nhìn cô rồi cười cười.
Nam sinh trước mặt quá chói mắt, áo sơ mi trắng phác họa đường nét cơ thể cân xứng, dưới ánh mặt trời, người cậu như tản ra hương vị thanh sạch nhất, không biết vì nguyên do gì, áo đồng phục mặc trên người cậu trông đẹp hơn bất kỳ ai khác mặc nó.
Sau khi Kiều Miên nói rõ với Tần Lãng, thái độ của cậu lúc gặp cô đều như thế này, lặng lẽ thể hiện tâm ý của mình, không khiến cô cảm thấy bối rối trước mặt mọi người nhưng thực ra thì mỗi hành động của cậu đều gây chú ý rất lớn.
Khi trở lại phòng học, đúng như trong suy nghĩ, trên mặt bàn Kiều Miên có thêm một chai nước khoáng.
Hạ Tinh Dã mặt không đổi sắc cầm chai nước lên, mở nắp rồi tu một hơi cạn sạch. Sau đó, cậu nhấc tay ném thẳng vỏ chai vào thùng rách, động tác vô cùng liền mạch và dứt khoát.
Bởi vì uống quá nhanh, nước còn tràn ra từ khóe miệng, Kiều Miên cười khổ, rút tờ khăn giấy vỗ nhẹ lên mặt cậu: “Hết khát chưa? Mua thêm chai nữa nhớ?”
Tinh Dã không buồn để ý tới sự trêu chọc của cô, tính từ khi cậu phát hiện ra bí mật đó đến giờ đã được hai tuần, nhưng cậu vẫn sợ, sợ đến mất cả ngủ, cậu cần rất nhiều thời gian để tiêu hóa tất cả những chuyện này, muốn hỏi cô nhưng lại sợ cô bị dọa.
Hiện giờ những trạng thái thất thường của Kiều Miên dường như đã có câu trả lời, lúc cô ủ rũ, lúc cô mơ màng, lúc cô cất giấu tâm sự…tất thảy đã tìm được lý do.
Giờ ra chơi tiết thứ ba, Kiều Miên đã thu dọn sách vở xong xuôi, chuẩn bị trốn học, cơ mà xét thấy dạo này người chị em tốt của mình không được dễ chịu lắm, cô đành nán lại thương lượng.
“Mình đi trước…” Tinh Dã đang làm bài tập, Kiều Miên đứng trước mặt cậu, giọng nói nhẹ nhàng không quên kèm theo chút nịnh nọt.
Tinh Dã buông bút xuống, biết rõ không thể khuyên được cô: “Điện thoại phải mở chuông, có việc thì lập tức gọi cho mình.”
Không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy, Kiều Miên ngoan ngoãn đồng ý, quen đường quen lối ra khỏi cổng trường nhưng lại không phát hiện ra bóng người quen thuộc bám theo mình lên tàu đi đến nhà bác sĩ Dương.
Lúc đó, Hạ Thịnh Văn và cô giáo Hà đang ngồi cùng nhau trong quán cà phê.
“Tiết bốn Tinh Dã cũng không có ở lớp.” Hà Niệm Vân vừa ăn bánh ngọt, vừa cảm thấy đau đầu.
Nghe vậy, lông mày Hạ Thịnh Văn nhăn lại, dường như đang nghĩ xem tối về phải xử lý thằng em mình ra sao.
“Khiến em lao tâm rồi, để về nhà anh dạy cho nó một bài học.” Hạ Thịnh Văn lấy di động ra, gọi điện nhưng không bắt máy.
[Hạ Thịnh Văn: Đi đâu đấy, ngứa vảy đúng không?”]
Gửi xong tin nhắn, hai người lại ngồi nói chuyện phiếm, trên thực tế, hai người gặp nhau cũng chỉ giống như người nhà học sinh tới gặp giáo viên, chẳng qua đổi địa điểm từ văn phòng sang quán cà phê mà thôi. Muốn nói đến cảm giác của Hạ Thịnh Văn với cô giáo Hà thì nhất định là có, anh không khốn nạn đến nỗi vì tên nhóc nhà mình mà đi lừa tình nhà giáo nhân dân, tóm lại là có tình cảm nhưng không quá mặn nồng.
Qua vài phút đồng hồ, điện thoại của Hạ Thịnh Văn báo có tin nhắn
[Tinh Dã: Em đi mua trà sữa, về ngay đây.]
“Còn một chuyện, anh nhìn chút đi”bg-ssp-{height:px}
Hạ Thịnh Văn đang muốn mắng thằng em mình mấy câu nhưng cô giáo Hà đã đưa di động của mình tơi trước mặt anh: “Đây là cái gì?”
Điện thoại đang mở diễn đàn của trường, trên đó, những tấm ảnh của hai cô cậu học trò trong tư thế rất thân mật, cách một màn hình điện thoại cũng có thể nhìn ra sự ngọt ngào của họ, Hạ Thịnh Văn đanh mặt lướt từng tấm ảnh một, sân tập, hành lang, bên ngoài trường học… nhiều vô số kể, mặc đồng phục có, không mặc đồng phục cũng có, mà bất kể tấm anh nào cũng là hai gương mặt tràn đầy thanh xuân xứng đôi vô cùng.
Nếu như Kiều Miên nhìn thấy những tấm ảnh này, cô sẽ hiểu tại sao mọi người ai cũng nói cô và Tần Lãng đang hẹn hò.
“Trước mắt không được để cho Vân Lê biết.” đầu óc Hạ Thịnh Văn rối loạn, hiện giờ anh cũng không biết có nên tin lời Kiều Miên nói nữa không.
Ra khỏi biệt thự nhà bác sĩ Dương, Kiều Miên trông thấy Tinh Dã, cô chỉ cảm thấy hai chân nặng như đổ chì, dưới ánh nắng mặt trời rạng rỡ mà người cô cứ lạnh run lên.
Giấu kĩ sự sợ hãi của mình, Kiều Miên cố gắng cười cợt chạt đến gần Tinh Dã: “Rồi sao? Còn định theo dõi mình nữa à?”
Tinh Dã trầm mặt nhìn cô, nhìn thấu tất cả những phản ứng của cô, im lặng không nói lời nào.
“Về sau mình sẽ không trốn tiết nữa, thề!” Kiều Miên tiếp tục nịnh nọt, nói xong còn dựng lên ba ngón tay.
Tinh Dã vẫn không nói gì.
“Gần đây sao vậy? sao mà hay cáu thế?” nụ cười của Kiều Miên không chạm đến đáy mắt, âm thầm suy tư về những khả năng làm cho Hạ Tinh Dã mất hứng, sau đó cô túm lấy cánh tay cậu: “Bắt đầu từ ngày mai mình sẽ chăm chỉ học tập, không trốn tiết, cũng không để ý tới Tần Lãng nữa, mình thực sự không thích cậu ấy…”
“Vì cậu thích anh Vân Lê rồi đúng không?”
Cả thế giới lúc này dường như đã mất đi mọi âm thanh, nụ cười của Kiều Miên chết đứng trên khuôn mặt.
Cô vẫn giữ nguyên tư thế vừa rồi nhìn cậu, Tinh Dã trông thấy rõ ràng sự sợ hãi vô biên xâm chiếm ánh mắt vô lực của cô, tia sáng trong đôi mắt đó cũng dần héo rũ như tro tàn.
Tinh Dã bị ánh mắt đó của Kiều Miên làm cho đau đớn, cậu cố gắng hít vào một hơi, cuối cùng đã ý thức được lời nói của mình khốn khiếp đến nhường nào, cậu bước lên, ôm Kiều Miên vào lòng, bàn tay hết lần này tới lần khác vuốt tóc cô, cậu đau lòng cực độ, ngôn ngữ cũng trở nên lộn xộn: “Mình xin lỗi, Kiều Miên, mình thực sự xin lỗi…”
Người trong lòng cậu như đã mất hết sức sống, cô không mở miệng, ngoại trừ run rẩy ra cả người cô cũng chỉ còn run rẩy…
“Mình xin lỗi, Tiểu Kiều, cậu đừng sợ…” Tinh Dã bị sự tự trách bao lấy, cậu ngốc nghếch vuốt tóc cô, muốn dùng cách này để xua tan sợ hãi trong cô.
Kiều Miên chỉ cảm thấy đầu óc mình trống rỗng, bị phát hiện rồi sao? Hai chân của cô đã khô héo cả rồi, nếu không phải được Hạ Tinh Dã ôm lấy, giờ cô chắc đã co quắp dưới đất.
Qua một hồi lâu, Tinh Dã hơi kéo cô ra, vén tóc vào sau tai cho cô: “Quên chuyện đó đi, Tiểu Kiều, cậu quên anh ấy đi được không?’
“Vô dụng thôi.”
“Cậu thử bắt đầu với Tần Lãng thử xem, cậu thử thích một ai đó khác đi…”
“Tinh Dã.” Kiều Miên ngắt lời cậu, giọng nói ra trắng bệch vô sắc: “Vô dụng thôi.”
Hốc mắt cô đỏ bừng như sung huyết, Hạ Tinh Dã không dám nghĩ làm sao cô có thể im lặng chấp nhận chuyện đó, cô không nói gì, mà nước mắt cậu đã chảy chung với cô.
“Bao lâu rồi?”
“Ba năm.”
“Vì sao không nói cho mình biết.”
Đôi mắt Kiều Miên khẽ chớp: “Mình sợ.”
Hạ Tinh Dã hít một hơi thật sâu, quệt đi nước mắt trên mặt mình, rồi lại lau khô dòng lệ dàn dụa trên má cô, cậu vẫn nhớ lúc mình phát hiện ra bí mật này đã sợ hãi đến nhường nào, nên cậu không dám trách cô, ngoại trừ đau lòng và tự trách bản thân, cậu thực sự không trách cô.
Tinh Dã không hỏi thêm điều gì nữa, cậu dắt cô đi như cái xác không hồn, xuyên qua đường cái, lên tàu điện ngầm.
Gần đâu do công việc bận rộn, Thẩm Vân Lê về nhà hôm nào cũng đã quá mười giờ tối, anh có thói quen lúc về sẽ mở cửa phòng Kiều Miên ra xem thử, hôm nay thấy cô đã ngủ, rất nghe lời mà không thức đêm.
Trên đầu giường, hai chữ TIANTIAN lặng lẽ tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, Thẩm Vân Lê nhẹ chân bước vào, kéo kín lại chăn cho co rồi tăng nhiệt độ điều hòa một chút.
Trên bàn sách là những tập đề để lộn xộn, bỗng nhiên, một tờ giấy viết thư chằng chịt chữ hấp dẫn ánh mắt của Thẩm Vân Lê.
Trong căn phòng ngủ màu tro của mình, Thẩm Vân Lê bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sofa, áo tắm màu đen vừa rộng vừa lỏng để lộ xương quai xanh quyến rũ, dưới lớp áo tắm màu đen ấy, làn da trắng càng thêm mê người, đầu tóc ẩm ướt rối bời tỏa ra hương vị hết sức lười biếng.
Anh nâng một ly rượu lên, đôi môi mỏng khẽ nhấp, độ mạnh tản ra khắp khoang miệng lưu lại một thanh mát lạnh nồng đậm chậm rãi bốc hơi bên trong lồng ngực của anh.
Ly rượu thủy tinh, phong thư hồng nhạt cùng tên người viết- Tần Lãng, tất cả đều muốn kéo nhiệt độ của căn phòng xuống con số không!