chuyển ngữ: Nại
“Biết tôi lớn hơn cô mấy tháng không? Tần Lãng ném Kiều Miên lại giường, thân hình cao lớn của cậu bao trùm lên cô.
Kiều Miên không nói lời nào, chỉ siết chặt con dao trong tay.
“Bảy tháng.” Thấy cô không phản kháng cũng không thuận theo, Tần Lãng vẫn phối hợp cười nói: “Có nghĩa là lúc mẹ tôi mang thai tôi, Tần Hoài Thanh và mẹ cô đã gian díu với nhau rồi, à mà không, có khi mẹ tôi chưa kịp có tôi thì ông ta đã ngoại tình với Khương Tư Yên rồi đấy.”
“Mẹ tôi có bằng thạc sĩ tại đại học Sorbonne, sau khi về nước bà gả cho Tần Hoài Thanh, một người phụ nữ tốt như vậy giờ đã điên rồi, đến cả việc ăn uống cũng phải nhờ người khác lo thay.”
Ánh mắt Tần Lãng thâm độc mà lạnh lẽo, Kiều Miên đã thôi khóc,, mặt không chút biểu cảm.
“Thế mà Khương Tư Yên giờ đây đang vi vu ở nước ngoài, mỗi tháng Tần Hoài Thanh đều qua Mỹ chơi với bà ta nửa tháng mới về. cô có thấy nực cười không?”
Càng nói, Tần Lãng càng như đang đay nghiến từng chữ một, ánh mắt đỏ như muốn nhỏ máu.
“Tần Lãng, tôi không nợ gì cậu hết, mẹ cậu điên rồi, còn bố và em trai tôi đều đã chết, tôi không còn gì hết, họ đã đi hết rồi.”
Kiều Miên cố nén nước mắt, nếu không phải vì vụ tai nạn đó, gia đình cô chắc vẫn sẽ sống tốt bên nhau, thế mà chỉ trong một hôm, bố và em cô đều đã chết.
Nghe cô nói vậy, Tần Lãng đột nhiên bật cười: “Kiều Vân Hải đúng là con quỷ đáng thương, sao ông ta lại cho cô xuống trước chứ? Chẳng phải con ruột mình vẫn còn trên máy bay à?”
“Cậu câm miệng!”Tần Lãng xốc cằm cô lên: “Cuộc nói chuyện đến đây là hết, Tiểu Kiều, giờ chúng ta nên làm việc chính thôi.”
Tần Lãng không cho Kiều Miên thời gian để phản ứng, cậu ta giật chiếc áo sơ mi vốn đã mở tung xuống đất, áo lót màu trắng bên trong bị tuột một khuy sau lưng.
“Cậu mà động đậy đừng trách tôi đâm xuống!” Kiều Miên chĩa con dao thẳng trước ngực Tần Lãng. Đôi mắt tràn ngập sợ hãi cùng cuống họng đang run rẩy.
Cô không biết làm gì nữa, chỉ có thể như thế thôi.
Thế mà Tần Lãng chỉ nhìn liếc qua lưỡi dao rồi cười khẩy: “Đâm đi.”
Sau đó đôi môi mỏng dán xuống cổ Kiều Miên, để lại một dấu hôn mờ nhạt, rồi hai cái, ba cái.
“Tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Tố cao người thừa kế tương lai của tập đoàn Tần thị? Cậu cảm thấy có luật sư nào dám giúp cậu không?”
“Xin cậu, cầu xin cậu hãy dừng lại!” tay Kiều Miên bị Tần Lãng không chế, không thể nhúc nhích tí nào được, cô không nghĩ cậu có thế làm vậy, cô sợ hãi, giờ thì cô đã tin tên điên này có thể làm ra mọi thứ.
Giọt nước mắt bất lực chảy xuống từ khóe mắt, cơ thể run bắn vì sợ hãi.
“Đây mới chỉ là bắt đầu.” giọng Tần Lãng lạnh tanh, bàn tay lần xuống cạp quần cô.
“Dừng tay.”
Khi cảm nhận được bàn tay của cậu ta đã sờ đến cúc quần bò, Kiều Miên thét lên, dùng tất cả sức lực của mình giãy khỏi sự kìm kẹp của Tần Lãng, cổ tay đưa lên, con dao hung hăng đâm tới hướng tay của cậu ta.
Máu tươi cứ thế giàn giụa.
“A!” Tần Lãng lạnh người, ngã nhào qua một bên, chỉ trong chốc lát, bờ môi đã trắng bệch.
Trên chiếc áo tắm màu trắng, ga giường, chăn đệm tất cả đều là máu.
Kiều Miên lạnh lùng đứng trên chiếc thảm trước giường, quần áo tứ tung, tóc tai rối bời, tấm lưng trần đơn bạc lộ ra, cô vẫn không ngừng run rẩy, nhưng cô biết mình không đâm trúng chỗ hiểm, cậu ta sẽ không chết.
“Cậu đừng hòng tới đây, lần này sẽ không còn là bờ vai nữa đâu!” Kiều Miên cố gắng để cho giọng mình bình tĩnh hơn, lưỡi dao vẫn nhăm nhăm chỉ về phía Tần Lãng.
Sắc mặt Tần Lãng tái nhợt, nhưng khóe miệng vẫn nhếch lên, cậu chỉ vào tim: “Đây này.”
Tần Lãng tiến thêm một bước, Kiều Miên lùi một bước: “Đừng tới đây, đừng tưởng tôi không…”
“Cạch!”
Ngay tại lúc Kiều Miên bất lực lui tới đường cùng, cửa phòng bất mở, Thẩm Vân Lê và Hạ Thịnh Văn chạy vào, nhìn thấy người ấy, Kiều Miên ngã bệt xuống đất trong chớp mắt, từng giọt nước trượt khỏi hốc mắt rồi biến mất tại tấm thảm dày.
Thích một người thật khó.
Hạ Thịnh Văn chạy đến bồi cho Tần Lãng liền hai cú đấm, nhưng rồi nhìn thấy máu me trong phòng thì nhanh chóng dừng tay lại.
Thẩm Vân Lê đến bên Kiều Miên, lúc ở ngoài cửa nghe tiếng cô hét lên ấy, anh đã dự đoán biết bao nhiêu khả năng, anh cởi áo khoác âu phục của mình choàng lên người cô, rồi ôm chặt vào lòng.
Trong tay cô còn nắm chặt con dao, Thẩm Vân Lê nhận ra đây là dao gọt hoa quả trong nhà, anh phải dùng đến bảy phần sức mới lấy được nó ra, những ngón tay mảnh khảnh vì nắm quá chặt mà trắng bệch.
Làn da trắng trần trụi trong không khí có vết máu, còn có dấu vết mập mờ khác,
Thẩm Vân Lê cảm thấy hô hấp của mình ngày một khó khăn, sự tức giận dâng lên càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nặng.
Anh đứng phắt dậy, đi tới chỗ Tần Lãng, áo tắm trên người cậu ta đã tuột ra quá nửa, ngoại trừ cái quần lót thì chẳng còn gì che chắn hết, Thẩm Vân Lê bóp cổ cậu ta, giọng nói như thể vang lên từ chốn địa ngục: “Mày muốn chết phải không?”
Tần Lãng ho khan hai tiếng, vì mất máu nên cậu ta sớm đã chẳng còn sức, chỉ ngồi nhìn Kiều Miên đầy ý vị, Kiều Miên nhìn hai người họ đối mặt mà sợ hãi, sợ rằng cậu ta sẽ nói ra. Nhưng hiển nhiên ánh mắt của Tần Lãng như đổ dầu vào lửa, thành công chọc điên Thẩm Vân Lê, anh vung tay nện một đấm xuống mặt Tần Lãng khiến cậu ta bất tỉnh.
Mới bước vào đã phải chứng kiến Kiều Miên quần áo lộn xộn, trong lòng Hạ Thịnh Văn không khỏi khó chịu, mới có hai đấm vẫn chưa đủ, nhưng vẫn phải nghiến răng gọi xe cấp cứu: “Mẹ kiếp!”
Từ đầu đến cuối Thẩm Vân Lê đều không nhìn vào mắt Kiều Miên, anh ôm cô vào phòng tắm, mở vồi hoa sen rồi dội xối xả lên đầu vào người cô.
Phòng tắm nhanh chóng bốc hơi mờ mịt, sau đó tầm mắt Kiều Miên cũng trở nên mơ hồ, cô dựa hẳn vào tường, áo khoác anh choàng lên vai cô khi nãy như thể không còn điểm tựa cũng tuột xuống đất, trên người cô chỉ còn chiếc áo trắng bị xối ướt đẫm, Kiều Miên chợt cảm nhận được sự khó thở, thở không nổi.
Mà Thẩm Vân Lê cứ làm như không thấy gì hết, vòi hoa sen vẫn không chút lưu tình mà dội lên người cô.
Lần này khác với lần những tấm ảnh trước đó, lần này là anh tận mắt nhìn thấy.bg-ssp-{height:px}
Tận mắt.
“Chú chê con bẩn à?” giọng Kiều Miên nhẹ bẫng.
Động tác trên tay Thẩm Vân Lê khựng lại, cách một làn nước ẩm ướt, lần đầu tiên kể từ lúc đi vào Thẩm Vân Lê mới nhìn vào mắt cô, anh trầm mặc không nói gì, Kiều Miên vì thế mà trở nên phẫn nộ, tất cả những gì Tần Lãng vừa gây ra cũng không khiến cô tổn thương như ánh mắt của anh lúc này, ánh mắt anh làm cô khó thở, cô dùng hết sức lực còn lại để đối mặt với anh:
“Chú dựa vào cái gì mà chê con bẩn?”
Chú lấy thân phận gì mà để chê con bẩn.
Câu nói sau Kiều Miên không dám bật khỏi môi, cô khóc, đi qua anh rồi lao ra khỏi phòng tắm.
“Cậu làm gì đấy?” thấy Kiều Miên chạy ra, Hạ Thịnh Văn lo lắng đi vào, thấy Thẩm Vân Lê đứng chết trân một chỗ không khỏi tức giận: “Chuyện xảy ra khiến Tiểu Kiều vẫn còn đang sợ hãi, cậu có thể khống chế tâm trạng của mình một chút được không hả?”
Ngay sau đó Hạ Thịnh Văn vội vã đi ra, nhìn thấy Kiều Miên quần áo không chỉn tề ngất xỉu ngay tại cửa ra vào, anh nhanh chóng khoác áo của mình lên người cô.
Lúc này Thẩm Vân Lê mới tỉnh táo lại, hình như đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với anh như vậy, thái độ đau đớn và phẫn nộ của cô khiến anh càng thêm hối hận, anh đón lấy Kiều Miên từ tay Hạ Thịnh Văn, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt còn vương lại trên má cô.
Nửa đêm trong bệnh viện Kiều Miên nằm trên giường bệnh chậm rãi mở mắt.
Ánh trăng chiếu vào phòng bệnh, hàng mi cô chớp chớp mấy lần rồi mới tỉnh hẳn, Thẩm Vân Lê ngồi bên giường bệnh vẫn mặc nguyên bộ quần áo ban sáng hình như đã ngủ, Kiều Miên khẽ hoạt động cơ thể, cô không bị thương, chỉ là kinh hãi quá độ khiến tinh thần bị tổn thương nên mới ngất đi.
Trong phòng bệnh yên tĩnh chợt vang lên giọng nói khe khẽ, Thẩm Vân Lê tỉnh lại, đôi mắt vẫn còn âm u: “Tỉnh rồi à.”
“Vâng.” Cô không ngờ anh dễ bị đánh thức như thế.
Thật ra không phải đánh thức mà vốn dĩ Thẩm Vân Lê chưa ngủ, anh chỉ sợ mình ngủ rồi chuyện đáng sợ hồi sáng sẽ lại tái diễn.
“Đói không?” Thẩm Vân Lê đi tới cạnh giường cô, bật đèn.
“Không ạ.” Vừa mới tỉnh, Kiều Miên không muốn ăn.
“Có chỗ nào không thoải mái không?” dưới ánh đèn lờ mờ, Thẩm Vân Lê quan sát kỹ sắc mặt của cô.
“Không có.” Chỉ là cơ thể không có chút sức nào, chỉ muốn được ngủ thêm.
Có điều vừa nhắm mắt lại, chuyện hồi sáng lại xuất hiện trong đầu khiến sự bối rối càng rõ ràng thêm, lần đầu tiên trong đời cô nổi giận với anh.
“Con xin lỗi.” Kiều Miên nhìn anh đang ngồi bên giường bệnh.
Trên thế giới này chắc chỉ có mình anh mới túc trực bên giường mỗi khi cô bệnh như thế thôi.
“Điềm Điềm, chú không có ý đó.” Trong ánh sáng mờ mờ, con ngươi Thẩm Vân Lê đen bóng, lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác tiểu công chúa mình nuôi bị người ta tổn thường, không muốn để cô nhớ lại chuyện đó, anh nói: “Ngủ đi.”
Đêm còn dài, Thẩm Vân Lê ngồi bên giường không hề buồn ngủ, khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều việc mà mỗi sự việc xảy ra đều như muốn nhắc nhở anh: cô bé của anh nay đã trưởng thành rồi.
Ban ngày Thẩm Vân Lê đi làm thủ tục xuất viện, Kiều Miên ngồi ngoài bồn hoa của bệnh viện chờ anh, bỗng nhiên điện thoại cô đổ chuông.
“Tiểu Kiều, xảy ra chuyện gì vậy? hôm qua anh mình về nhà mà nổi giận đùng đùng, mình hỏi mà anh ấy không nói, gọi cho cậu cũng không được.” vừa mới nối máy, Hạ Tinh Dã đã bắn liên thanh không ngừng.
“Tần Lãng biết rồi?” Kiều Miên thở dài bất lực.
“Cái gì?” bút trên tay Hạ Tinh Dã thế là bị trượt đi một đoạn dài, “Cậu ta biết, biết hết rồi?”
“Ừ.” Kiều Miên gật dầu.
“Vậy cậu ta nói gì?” trong lòng Tinh Dã đầy lo lắng, rồi sau đó là bực bội.
“Tạm thời không có chuyện gì hết, cậu đừng lo lắng.” cách điện thoại, Kiều Miên vẫn có thể cảm nhận được Tinh Dã đang lo nghĩ cho cô, cô an ủi cậu, không muốn khiến cậu phiền lòng.
“Đừng sợ, nếu như cậu ta thực sự nói ra, mình sẽ đi thú nhận với anh Vân Lê là chúng mình đã sớm hẹn hò với nhau rồi.” Tinh Dã lục ngăn bàn, quả nhiên cuốn sổ của cô đã không còn.
Kiều Miên cười: “Không sợ ăn đòn à?”
“Đến lúc đó cậu phải bảo vệ mình.” Thấy tâm trạng Kiều Miên không có bết bát như mình nghĩ, Hạ Tinh Dã mới an tâm một chút.
Chuông vào lớp vang lên, Hạ Tinh Dã cúp điện thoại, Kiều Miên đang muốn đứng dậy đi tìm Thẩm Vân Lê thì nhìn thấy có người đàn ông đang bước về phía cô.
Không thể phủ nhận ông ta là một người đàn ông anh tuấn và rất có phong độ, là kiểu người mà Khương Tư Yên thích, tuổi gần năm mươi mà ông ta vẫn phong độ như thế, không phát tướng chút nào, có thể nhìn ra được sự tỉ mỉ trong cách chăm sóc sức khỏe và ngoại hình. Nhìn người đàn ông đi giày tây ấy, cô không cảm thấy chút thay đổi nào trong mình nữa, chỉ là hơi nhớ đến ông bố bụng sắp phát tướng của mình khi xưa.
Thấy ông ta đang đi tới, Kiều Miên đứng dậy bỏ đi theo hướng khác, cô không có ý định chạm mặt nói chuyện với ông ta.
Nếu không cô sẽ thấy rất có lỗi với bố mình.
Đời này cô chỉ có một bố, và ông đã mất rồi.
Sau bữa cơm chiều, Kiều Miên ôm gối ngồi trên thảm trải sàn, gần đây xảy ra nhiều chuyện khiến anh đau đầu, còn khiến anh tức giận
Lục ra vốn hội họa ít ỏi của mình, cô viết viết vẽ vẽ mấy phương án cho chuyến du lịch mùa hè này của mình, hôm qua sau khi nổi giận với anh tại khách sạn, hôm nay không khí giữa hai người có gì đó là lạ, Kiều Miên không muốn như vậy, rất áp lực, không thoải mái.
Do dự một lát, Kiều Miên cẩm bản ghi chép ấy gõ cửa phòng Thẩm Vân Lê, cô muốn anh chọn lấy một nơi.
“Cốc cốc…”
“Vào đi.”
Kiều Miên khẽ đẩy cửa ra, trông thấy anh đang ngồi trên chiếc ghế salon trước cửa sổ, mà trong tay anh đang cầm chiếc máy ảnh của Tần Lãng ở trong khách sạn ngày hôm qua.
Kiều Miên đứng đực tại chỗ, đầu ong ong mà trống rỗng, cô không biết trong lúc mình và Tần Lãng nói chuyện có nhắc đến bí mật cấm kỵ đó hay không.