Hai người vội vàng cả một buổi trưa, vừa may kịp đến trường trước khi bắt đầu học vài phút.
Hải Tú vào lớp, Phong Phi thì muốn đi vệ sinh.
Trong lúc giải quyết nỗi buồn, hắn nghe được tiếng xì xào bàn tán của một đám học sinh ở gian bên cạnh.
Tai hắn rất thính, liền nín thở nghe lén một hồi. Rồi hắn cười cười, kéo khóa quần, rửa tay rồi trở về phòng học.
Chiều nay chỉ có một tiết, còn lại đều là thời gian tự học. Hải Tú lấy mấy đề số học mà Phong Phi bỏ qua và làm sai hôm trước ra bắt hắn làm lại, còn mình thì ngồi học từ đơn.
Đây là điều bắt buộc hai đứa phải làm – một tuần hai lần.
Nhờ vào công việc của mình hiện giờ — giúp các giáo viên thu phát bài tập, Hải Tú đã hỏi xin các thầy cô cho cậu mấy tờ đề trống. Nói gì thì nói chứ đề thì các thầy cô không thiếu, dĩ nhiên họ sẽ không keo kiệt. Lần nào Hải Tú cũng giữ lại đề trống, đánh dấu hết mấy bài Phong Phi bỏ qua, gom đủ một tuần thì giao cho Phong Phi, bắt hắn làm lại.
Cậu cho rằng – có cắm đầu làm một trăm bài tập cũng không bằng một lần sửa bài sai. Lớp rồi, bổ sung thiếu sót mới là quan trọng nhất… Mặc dù trước đây Phong Phi “thiếu” và “sót” rất nhiều, ban đầu còn phải làm lại cả nửa đề thi; nhưng mấy tháng nay hắn rất tiến bộ, bài tập cần làm lại ngày càng ít, công việc của Hải Tú cũng ngày càng nhẹ nhàng hơn.
Trong chuyện học tập, Hải Tú nói gì Phong Phi cũng nghe, bắt hắn làm lại bài tập hắn cũng cố gắng làm. Ở những đợt kiểm tra sau, thành tích của hắn dần dần đi lên, mặc dù không rõ ràng như lần đầu nhưng vẫn luôn ổn định ở khoảng giữa lớp.
Giờ ra chơi đến, Hải Tú kiểm đáp án cho Phong Phi, vui vẻ nói: “Bài này, lần này…làm đúng rồi.”
Phong Phi nhướn mày, không lên tiếng. Hắn nhìn cây tiêu huyền ngoài cửa sổ đã đọng một lớp tuyết dày, nhìn đến xuất thần. Lúc Hải Tú chuyển đến, lá cây vẫn còn chưa ngả vàng…
Tiêu huyền (London plane tree): kiểu gần giống như cây Phong á nhưng nó lai với một loài khác nữa. Mùa thu thì lá ngả vàng rất đẹp.
Đợi hắn định thần lại, đã thấy Hải Tú đang ngây ngốc nhìn mình. Hắn bật cười hỏi: “Sao lại nhìn tôi như vậy?”
Hải Tú muốn nói lại thôi, cuối cùng nói thật nhỏ: “Không có gì… Chỉ, chỉ nhìn cậu… xong rồi thất thần.”
Phong Phi bật cười, xích lại gần nói: “Tôi đẹp trai dữ vậy hả?”
Hai má Hải Tú lại đỏ rồi, cậu thành thực gật gật đầu.
“Aizz….Thiệt tình, đã cố gắng không dựa vào mặt để kiếm cơm, cuối cùng vẫn phải dùng nó để hấp dẫn cậu.” Phong Phi lắc đầu than thở, “Cậu nhìn Hà Hạo kìa…. Cái người viết thư tình cho nó mới thật lòng yêu nó nha. Người ta thích là thích bên trong, còn cậu thì sao? Nếu ông đây già rồi xấu xí, cậu sẽ không thích nữa đúng không?”
“Không mà!!” Hải Tú vội vàng nhỏ giọng phản bác, “Cậu… Tớ thích cậu hết mà.”
Phong Phi vô cùng sung sướng, miễn cưỡng ra vẻ hài lòng: “Nên đừng có suốt ngày nhìn mặt tôi, phải nhìn mấy thứ thể hiện tâm hồn kìa, giống như bài thi này… chữ viết đẹp bao nhiêu.”
Hải Tú nhịn cười, ngồi cắt mấy bài tập Phong Phi vừa sửa lại ra thành từng mẩu nhỏ, dán vào sổ tay để sau này tiện cho hắn ôn tập.
Bài tập thì ít, thời gian tự học lại nhiều nên mọi người khá thoải mái. Một buổi chiều nhanh chóng trôi qua, Phong Phi và Hải Tú cũng thu được không ít thành quả. Trong khi học, cả hai đều không quấy rầy đối phương, chỉ đến khi tan học, Phong Phi mới chọt chọt Hải Tú, thấp giọng hỏi: “Tối nay muốn ăn gì?”
Hắn nói quá nhỏ, Hải Tú nghe không rõ. Kết quả là – cậu nhìn hắn đúng kiểu không – thể – tin – nổi, nhíu mày hỏi lại: “Tối nay muốn ăn shit hả?”
什么 [shén•me]: Cái gì? Hải Tú lại nghe thành 屎吗 [shǐ-ma]: ăn shit hả?:)))
Phong Phi phụt một tiếng cười lớn. Cả lớp liền quay lại nhìn hắn, hắn đành phải cố nhịn lại, hít sâu mấy lần.
Thôi thì tự hắn quyết định cho rồi.
Tan học, Phong Phi dẫn Hải Tú đến một tiệm thịt nướng Hàn Quốc cách trường hai con phố.
“Ăn mau đi, mình không có nhiều thời gian đâu.” Hắn rót cho Hải Tú một ly trà lúa mạch, “Má! Nếu giống như trước thì ngày nào cũng có thể cùng cậu đi mua đồ ăn về nấu rồi, giờ có muốn cũng chả được.”
Hải Tú vội nói: “Cuối tuần nè, cậu, cậu có thể đến nhà tớ, tớ nấu cho…” Lúc nào cũng ăn uống ở nhà Phong Phi, thực ra Hải Tú cũng muốn dẫn hắn về nhà mình chiêu đãi một bữa lắm.
“Không phải cuối tuần cậu phải ở với mẹ hả?” Phong Phi vốn không mong nhiều như vậy, nhưng hắn vẫn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cũng được, lúc đó tôi sẽ mang quà đến nhà cậu, tiện thể lấy lòng mẹ cậu luôn.”
Hải Tú bật cười: “Không cần đâu, tớ… tớ mời cậu mà.”
Phong Phi cũng cười, vừa ăn vừa đắc ý nói: “Đám người kia đúng là kém xa chúng ta, bây giờ vẫn còn viết thư tình rồi chuyền giấy này nọ, tụi mình đã tiến tới giai đoạn ra mắt gia đình hai bên rồi.”
Mặt Hải Tú đỏ lên, đính chính lại: “Ra mắt gì chứ, đừng nói vậy…. Hơn nữa, chuyền giấy cũng tốt mà.”
“Đúng, chuyền giấy còn có thể đem đi giấu, quá tốt luôn.” Phong Phi trêu cậu, “Nếu chúng ta mà quen nhau hồi cấp , chắc nguyên cái tủ quần áo của cậu dùng để chất giấy quá.”
Nhớ tới xấp giấy nho nhỏ của mình bị hắn phát hiện, Hải Tú xấu hổ không thôi. Phong Phi lại cười nói: “Trừ việc chuyền giấy, cậu còn thích làm gì nữa? Nhân lúc còn chưa tốt nghiệp, mình làm hết một lượt luôn.”
Hải Tú nỗ lực suy nghĩ – cùng chơi trên sân vận động nè, giữ quần áo cho đối phương tại đại hội thể thao nè, viết thư tình cho nhau nè… Kiểu gì trước đây Hải Tú cũng thấy mấy chuyện này lãng mạn, bây giờ lại không thấy thế nữa. Chỉ cần được ở với Phong Phi, thì lúc nào cậu cũng cảm thấy hạnh phúc.
Hải Tú nghĩ mãi không ra, bèn hỏi ngược lại hắn: “Cậu thì sao? Cậu… cậu có muốn làm gì không?”
“Tôi hả… Thật sự muốn nghe tôi nói?” Phong Phi cười gượng: “Tôi muốn hôn cậu trong lớp học, chạm vào cậu, ôm cậu đặt lên bàn tôi, sau đó….”
Mặt Hải Tú nháy mắt đỏ bừng, vội vàng gắp một miếng kimbap nhét vào miệng hắn, lúng túng nói: “Cậu… cậu ăn mau đi, còn phải về nữa.”
Phong Phi ngậm một miệng kimbap, cười nói: “Chính cậu bắt tôi nói chứ ai! Nói rồi lại không chịu nghe, đúng là khó hầu hạ…”
Suốt cả bữa ăn, mặt Hải Tú cứ đỏ bừng như vậy, đến tận khi về lớp mới đỡ hơn một chút.
Trời đã tối đen, Hải Tú đóng cửa sổ lại thật kỹ, trong lòng không khỏi hưng phấn, nhỏ giọng cười nói với Phong Phi: “Tớ… Lần đầu tiên tớ ở lại trường trễ như vậy đấy.”
Rất nhiều học sinh cũng lần đầu ở lại như Hải Tú – cả đám cực kỳ kích động, chạy giỡn ầm ĩ trong lớp học. Phong Phi nhích lại gần Hải Tú, hỏi cậu: “Cậu… Tự học buổi tối lần đầu hả?”
Hải Tú gật đầu, Phong Phi lại hỏi tiếp: “Cậu không sợ hả?”
Cậu nhíu mày: “Sợ… Sợ cái gì?”
“Trước đây, đất của trường chúng ta là một cái nghĩa địa.” Phong Phi thản nhiên nói: “Nghe nói hồi trước ma quỷ thường xuyên lộng hành,làm đường mấy lần cũng không xong. Lần nào thi công cũng xảy ra tai nạn, thờ cúng thế nào cũng không được. Sau đó, cấp trên quyết định xây trường học – họ tin là học sinh trẻ tuổi dương khí thịnh, có thể áp chế cô hồn dã quỷ ở nơi này.”
Hải Tú gượng cười: “Cậu… cậu tin mấy chuyện này?”
“Không hẳn là tin..” Phong Phi vẫn thản nhiên, “Nhưng cậu có thấy – buổi tối không ai dám đi vào sân vận động không?”
Hải Tú giải thích: “Tại thầy chủ nhiệm không cho phép mà…”
Phong Phi nhướn mày: “Vậy cậu có bao giờ nghĩ, tại sao thầy chủ nhiệm không cho phép không?”
Hải Tú ngẩn người, không hiểu sao lại thấy sống lưng lành lạnh.
“Nghe nói là sợ quấy rầy ‘những người đó’, tôi nghe mấy người trong đội kể…” Phong Phi cúi đầu chơi điện thoại, lơ đãng nói: “Thật ra trước đây, trường cũng không dám cho học sinh tự học buổi tối, nhưng sau này không có chuyện gì bất thường xảy cả, nên mọi người không còn cảnh giác như trước. Giờ cũng đổi mấy đời hiệu trưởng rồi, người biết chuyện không còn nhiều, nên chả ai thèm để ý nữa.”
Hải Tú vốn không nhát gan, mà nghe hắn nói xong cũng rợn cả người. Cậu xoa xoa cánh tay, cúi đầu làm đề, không dám nghe nữa.
Bảy giờ là chuông vào học sẽ vang lên. Phong Phi liếc nhìn đồng hồ, bắt đầu đếm ngược – mười, chín, tám, bảy… ba, hai, một!
“Tạch—-” Đèn trong phòng đột nhiên tắt ngúm, toàn bộ trường học chìm vào bóng tối.
Đám học sinh trong lớp giật mình hoảng sợ, lộn xộn hét ầm lên. Trong bóng tối, Hải Tú mở to mắt, hoảng hốt xích lại gần Phong Phi, đưa lưng về phía hắn, che hắn ở phía sau.
Dĩ nhiên Phong Phi đã biết trước nên không hề sợ, nhưng khi hắn thấy Hải Tú ngu ngơ đứng che trước mặt mình, tim hắn tự dưng lại đập nhanh hơn.
Cả trường học không còn lấy một ngọn đèn, tối đen một mảng. Trong bóng tối, Phong Phi nắm vai Hải Tú, xoay người cậu lại đối mặt với mình rồi cười một tiếng. Ôm lấy cậu đặt lên bàn mình, hắn cúi đầu tìm đôi môi cậu, hôn lên thật sâu.
Hải Tú lập tức trợn to mắt: “!!!”
Một tay Phong Phi ôm lấy lưng cậu, không để cậu lùi về sau, đoạn hôn sâu hơn nữa.
“May mắn thật…” Giọng hắn tràn đầy ý cười. quét qua tai cậu, “Hôm nay vừa nói muốn làm chuyện này, bây giờ đã làm xong rồi.”
Quanh họ là tiếng la hét ầm ĩ và tiếng bước chân tán loạn của đám học sinh. Tim cậu đập nhanh như sắp nhảy ra ngoài, nghẹn ngào nói: “Cậu… cậu biết trước rồi…”
“Trưa nay về trường, lúc đi vệ sinh, tôi nghe được mấy đứa không muốn tự học tối bàn với nhau là định ngắt điện..” Phong Phi ôm eo Hải Tú, cực kì thân mật, thấp giọng cười nói, “Nên vừa rồi mới bịa đại một chuyện dọa cậu chơi… Trêu cậu một chút…”
Hải Tú nổi đóa lên, nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Phong Phi hôn tiếp.
Dù không nhìn thấy gì, nhưng cậu vẫn nghe được những giọng nói quen thuộc của đám bạn học xung quanh., Cảm giác này… thật sự quá kích thích!
Hải Tú ngồi trên bàn Phong Phi, siết chặt quần áo hắn, cả hai cùng nhau chia sẻ loại trải nghiệm cấm kỵ này.
Phong Phi đã tính kĩ thời gian hết rồi. Trước khi hết giờ, hắn ôm Hải Tú xuống, vẫn không cam lòng hôn lên má cậu một cái. Một lúc sau, đèn lại sáng lên.
Khi đèn sáng, Hải Tú vẫn yên lặng ngồi ở bàn mình như mười mấy phút trước, chỉ là mặt cậu đỏ hơn rất nhiều. Nhưng vừa rồi ai cũng sợ hết, cuống cuồng đỏ mặt là chuyện bình thường, không ai thèm để ý.
Thầy chủ nhiệm hổn hển chạy trên hành lang truy tìm thủ phạm. Phong Phi vui đến độ không thể vui hơn, tiếp tục đọc sách.
Sev: Nhìn lũ trẻ t hí hới mờ ám với nhau, nhìn lại thân già t này, chợt thấy chạnh lòng hơi nhiều…