Sắp được nghỉ Tết rồi, nhưng Phong Phi lại chả vui vẻ tí nào. Mới vừa xa Hải Tú tận nửa tháng, vừa về quấn quít không được bao lâu lại phải tách ra. Mặc dù lúc nghỉ cũng có thể gặp nhau, nhưng Tết âm lịch ai cũng bận rộn, làm gì còn thời gian rảnh đi ra ngoài. Ai ngờ trời lại thương hắn – Hải Hạo Vĩ đột nhiên chen chân vào làm Khương Dụ Mạn tâm phiền ý loạn, không muốn ông ta tiếp xúc với Hải Tú, vừa hay lại có lợi cho Phong Phi.
Phong Phi dẫn Hải Tú về nhà một chuyến để thu dọn quần áo và đồ dùng hàng ngày. Lần này hắn đã chuẩn bị, mang theo rất nhiều quà đến nhà cậu. Lý do tặng quà của hắn rất chính đáng – hắn vừa về quê nên tiện mang lên đặc sản quê nhà, chủ yếu là đồ cây nhà lá vườn. Khương Dụ Mạn không thể không nhận, gượng cười nói: “Thiệt tình, Hải Tú ăn ở trong nhà cháu, cháu đã không chịu lấy phí sinh hoạt của nó, giờ còn đi tặng quà…”
Phong Phi không biết Hải Tú đã nói chuyện tiền sinh hoạt của cậu cho Khương Dụ Mạn nghe, thoáng nhìn về phía phòng Hải Tú, cười nói: “Cháu với Hải Tú là bạn, giúp đỡ lẫn nhau là chuyện đương nhiên, tiền đâu phải vấn đề gi quan trọng đâu ạ. Sau này ba mẹ cháu không ở đây nữa, làm phiền cô và Hải Tú nhiều rồi.”
“Có chuyện gì phải nói với cô nghe chưa.” Khương Dụ Mạn thật lòng rất cảm kích Phong Phi, “Cháu đừng xem cô như người ngoài.”
Cô đưa cho Phong Phi một miếng trái cây, chậm rãi nói: “Chắc nó kể chuyện trong nhà cho cháu nghe rồi đúng không? Đáng lẽ… cô không nên làm phiền cháu như vậy, nhưng đứa nhỏ này rất sợ tiếp xúc với người lạ, giao nó cho người khác cô cũng…”
Phong Phi biết Khương Dụ Mạn rất sĩ diện, nói chuyện xấu trong nhà thì rất xấu hổ nên vội vàng tiếp lời: “Không sao đâu cô, cháu cũng biết sơ sơ rồi. Cô cứ yên tâm, cháu sẽ luôn bên cạnh Hải Tú, không để cậu ấy xảy ra chuyện gì đâu.”
Hắn nhìn Khương Dụ Mạn, cười nói: “Cô nhìn cơ thể cháu xem, cô yên tâm đi nhé.”
Khương Dụ Mạn cười cười: “Đương nhiên cô rất an tâm, dù cháu chỉ lớn hơn Hải Tú có một tuổi nhưng lại trưởng thành hơn nó nhiều. Thật ra, nó cũng rất hiểu chuyện, nhưng bản thân lại quá hướng nội nên cô không thể yên tâm hoàn toàn được.”
“Có cháu ở đây.” Hắn lại nhìn về phía căn phòng kia, cười nói: “Cháu đi giục cậu ấy cái đã, lát nữa còn có giờ học, dọn đồ xong phải về trường đi học nữa.”
Khương Dụ Mạn vội nói Phong Phi cứ tự nhiên. Hắn đứng dậy đi vào phòng Hải Tú, nhẹ nhàng đóng cửa lại, từ phía sau ôm lấy Hải Tú đang xếp quần áo.
Hải Tú sợ hết hồn, thấy cửa phòng đóng rồi mới cuống cuồng nhỏ giọng nói: “Đừng mà, mẹ tớ còn bên ngoài…”
“Bên ngoài mở TV, không nghe được đâu.” Phong Phi nghiến răng, nói nhỏ: “Cậu nói chuyện phí sinh hoạt cho mẹ nghe rồi?”
Hải Tú nghĩ một hồi, đột nhiên che miệng lại, sợ hãi nói: “Tớ… Tớ quên nói với cậu.”
Phong Phi nhìn dáng vẻ hoảng hốt của Hải Tú, trông đáng yêu vô cùng, cười nói: “Không có gì, tôi sợ hai đứa khai không giống nhau thôi, bỏ đi, chuyện qua rồi.”
Hải Tú vội nói xin lỗi: “Tớ đãng trí quá, lần sau không như vậy nữa đâu.”
“Không sao.” Phong Phi nhìn tủ quần áo, “Dọn xong chưa?”
Hải Tú gật đầu: “Sắp rồi, cậu yên tâm, còn thời gian mà, không trễ đâu.”
Hắn nhìn giường ngủ của Hải Tú, trong lòng lại nảy sinh ý đồ xấu, thấp giọng nói: “Còn thời gian thì tốt quá.” Lời còn chưa dứt, hắn đã hôn thẳng lên môi Hải Tú, ôm người hôn từ tủ quần áo hôn đến trên giường. Hải Tú hoảng sợ, rất lo bị Khương Dụ Mạn phát hiện. Hai mắt cậu mở lớn, nhưng vì quá kích thích nên cũng có cảm giác. Phong Phi ôm hôn cậu phút mới tha cho, thấp giọng cười nói: “Muốn làm vài chuyện xấu xa với cậu trên giường từ lâu rồi mà vẫn chưa có cơ hội.”
Gò má Hải Tú đỏ ửng, mắc cỡ không biết nói gì. Phong Phi kéo cậu dậy, rồi mở cửa đi ra ngoài nói chuyện với Khương Dụ Mạn. Lúc này, Hải Tú mới nhận ra Phong Phi có khóa cửa, vừa vui vừa giận, nhỏ giọng oán trách mấy câu – hắn lại hù dọa mình!
Mới đầu, Phong Phi còn lo Khương Dụ Mạn sẽ nói tiếp chuyện tiền sinh hoạt của Hải Tú, không ngờ Khương Dụ Mạn cũng không để ý, nhưng qua hôm sau lại gửi cho hắn một bộ quần áo đắt tiền. Phong Phi cũng không do dự mà nhận lấy luôn. Hai bên có qua có lại, Khương Dụ Mạn lại càng thân thiết với Phong Phi hơn.
Hải Tú chính thức dọn vào nhà mình, quan hệ với mẹ Hải Tú ngày càng tốt hơn, hết thảy mọi việc đều cực kì thuận lợi, nhưng không có gì là hoàn hảo cả… Hắn không ngờ rằng – mình xin nghỉ có nửa tháng thôi mà đã có hai tập tài liệu đề thi dày cộp chờ đợi hắn.
“Đống này chưa… chưa tính bài tập trong sách.” Hải Tú nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: “Cậu… nếu không muốn làm thì thôi, nhưng mà đống bài học giáo viên giảng nửa tháng này rất quan trọng, liên quan rất nhiều đến bài tập, hay là… cậu làm một chút đi.”
Phong Phi nhìn hai chồng đề thi dày cộp trên bàn, thật là nhớ nửa tháng ăn chơi không cần lo lắng kia mà… Hắn bất đắc dĩ nói: “Làm!”
Hải Tú tiếp sức cho hắn: “Tớ sẽ giúp cậu, không biết thì tớ chỉ cho, cứ từ từ, không cần vội.”
Có Hải Tú bên cạnh, dĩ nhiên Phong Phi không gấp gáp làm gì. Chỉ đọc sách làm đề thôi mà, trước kì nghỉ các giáo viên cũng không giảng bài gì nhiều, chỉ sửa mấy đề thi hoặc cho cả lớp tự học, việc học cũng khá thảnh thơi nên Phong Phi vừa hay có thể đuổi kịp tiến độ.
Về quê một chuyến, Phong Phi cũng trầm ổn hơn trước nhiều.
Có thể vì hắn đã thích ứng được với chuyện phải xa ba mẹ, cũng có thể vì hắn đã định rõ tương lai của mình, hoặc là bước qua ranh giới tuổi đã thực sự biến hắn thành một người đàn ông. Trong lòng Phong Phi không còn những suy nghĩ bừa bãi nổi loạn nữa, trở nên chính chắn hơn rất nhiều.
Quá trình trưởng thành luôn chậm rãi và không có nhiều dấu vết, nhưng Hải Tú lại nhìn ra được. Dù không nói được chính xác Phong Phi đã thay đổi chỗ nào, nhưng cậu cũng cảm nhận được – sức hấp dẫn của Phong Phi lại cao hơn trước kia.
Trước kia, Phong Phi nhiều lắm là tập trung được phút trong giờ tự học, còn lại không xoay bút thì cũng thất thần, hoặc lấy điện thoại ra chơi. Bây giờ, hắn có thể ngồi học chăm chỉ tận hai tiết tự học mà không lo ra, không nóng nảy, cũng không tìm cách bỏ trốn.
Hải Tú lén nhìn góc nghiêng nghiêm túc của hắn, trong lòng không ngừng cảm thán – Phong Phi thật là đẹp trai đẹp trai đẹp trai quá đi o(≧o≦)o~
Thỉnh thoảng, Phong Phi cũng phát hiện ra Hải Tú nhìn lén mình. Hắn chỉ vừa liếc mắt, Hải Tú sẽ lập tức quay đầu giả bộ đang chăm chỉ học bài. Nhiều khi còn giấu đầu lòi đuôi ngồi lẩm nhẩm đọc đề thi, giả bộ cực kì có tâm. Phong Phi rất là vui vẻ, cúi đầu tiếp tục đọc sách. Sau khithấy nguy cơ đã bị giải trừ, Hải Tú lại lén nhìn Phong Phi, cảm thấy thật may mắn.
Giờ ra chơi đến, Phong Phi nhờ Hải Tú giảng lại cho hắn mấy bài mà hắn bỏ qua với làm sai nãy giờ. Hải Tú giảng giải thật kĩ, Phong Phi rất thông minh, cậu giảng một lát là hắn hiểu ngay. Dĩ nhiên, sau này hắn sẽ không phạm lỗi tương tự nữa.
Phong Phi học ngày học đêm, ba ngày sau đã lấy lại được hết kiến thức bỏ dở. Cuối cùng hắn cũng thở phào, Hải Tú lại do dự nhắc nhở: “Còn môn vãn nữa…”
“Môn văn có gì đâu mà học?” Phong Phi không chịu phối hợp, qua loa nói: “Thôi vậy đi, lát nữa tôi sẽ viết chính tả lại hết mấy bài thơ cổ là được rồi.”
Văn là môn học duy nhất mà Phong Phi không thể nhét vô đầu, học nhiều thì mới tiến bộ; nhưng hắn lại chẳng muốn bỏ thời gian ra học văn, lúc nào cũng lười biếng. Hải Tú cũng hiểu được nên không thúc giục hắn. Phong Phi nhìn Hải Tú, cười nói: “Lúc nãy trong giờ học, ai nhìn trộm tôi vậy nhỉ?”
Hải Tú sửng sốt, vội vàng lắc đầu: “Không có, làm gì có đâu.”
Phong Phi buồn cười: “Sao cứ chối thế? Thấy anh đẹp trai quá nên nhìn trộm là chuyện bình thường thôi.”
Hải Tú mắc cỡ thừa nhận, chợt thấy tay Phong Phi có dính một vết mực, bèn lấy khăn giấy ướt trong cặp ra lau cho hắn. Phong Phi không chịu ở yên, Hải Tú cười cười nắm cổ tay hắn, cẩn thận lau sạch mực cho Phong Phi.
Cổ tay hắn giật một cái, nhíu mày nói: “Sao tay lạnh vậy?”
Hắn bắt lấy tay Hải Tú, duỗi tay dò dò hệ thống sưởi bên trái cậu, lại nhíu mày: “Hôm nay hệ thống sưởi bị gì vậy?”
“Bên kia có thông báo kìa, đường ống bị rỉ nước, hôm nay người ta sửa, tới chiều là ổn rồi.” Hải Tú cũng không thấy lạnh lắm, tay chân cậu vẫn luôn dễ bị lạnh như vậy, nên không thèm để ý, “Không sao đâu, tớ thường bị vậy mà.”
Phong Phi đứng dậy: “Để tôi đem áo lông vô cho cậu, mặc áo vào.”
Quần áo ấm của học sinh đều để trong tủ đồ riêng ở sau lớp, Phong Phi mở tủ của Hải Tú, lấy áo lông của cậu ra. Hà Hạo đứng sau hắn, không biết nói gì cho phải: “Mày siêng năng thế này là hết mức chưa?”
“Siêng năng cái quần!” Phong Phi khóa kĩ tủ của Hải Tú lại, mỉm cười nói: “Đây gọi là quan tâm.”
Hai cô gái xếp hàng lấy đồ sau hai người nghe vậy thì đỏ mặt, nhìn Hải Tú đầy khâm phục. Hà Hạo ho khan hai tiếng, thấp giọng nhắc nhở Phong Phi: “Cũng hơi giống.”
Bạn cùng bàn của Hà Hạo không có ở đây, Phong Phi nhân tiện ngồi vào chỗ đó, trêu Hà Hạo: “Đầu óc đen tối thì thấy chuyện đen tối, người ta không nghĩ nhiều vậy đâu, tao với mày chẳng phải rất thân sao, lo gì.”
Hà Hạo bực bội: “Ai biểu mày nói cho tao…”
“Được rồi được rồi.” Phong Phi cắt lời hắn, “Hỏi mày cái này.”
Hà Hạo liếc nhìn Phong Phi: “Nói nhanh m đi!”
“Bữa đó ở suối nước nóng Mộc Gia, cái cô Thiệu Duyệt Dĩnh kia có đi tìm Hải Tú không?”
Hà Hạo không hiểu: “Cậu ta tìm Hải Tú làm gì?”
Phong Phi không trả lời hắn: “Mày nói tao nghe, có tìm hay không?”
Hà Hạo lắc đầu, nói rất chắc chắn: “Không, hôm đi suối nước nóng hai đứa mày về trước mà, Thiệu Duyệt Dĩnh cũng chưa ở đến tối đã đi rồi. Từ lúc đi học lại, tao cũng không gặp cô ấy.”
Phong Phi vẫn không an lòng: “Vậy Hải Tú có gặp Thiệu Duyệt Dĩnh ngoài hành lang lúc nào không?”
Hà Hạo bĩu môi: “Gặp cái gì? Muốn gặp thì Hải Tú cũng phải ra ngoài trước đã. Mấy hôm mày đi, trừ phòng vệ sinh ra thì cậu ấy luôn dính cứng một chỗ. Giáo viên còn khen Hải Tú, tháng trước thi cậu ấy lại đứng đầu lớp rồi đầu khối luôn.”
Hà Hạo được thế nói tiếp: “Nhưng… Cũng không phải không có khác thường, lúc đó cậu ta cứ như ông già canh điện thoại ấy, tao thấy rất nhiều lần.”
Nụ cười trên mặt Phong Phi ngày càng tươi rói. Hà Hạo nói xong mới chợt nhận ra, tức giận huých Phong Phi một cái: “Đừng nói là liên lạc với mày nha?!”
Phong Phi khiêm tốn: “Thường thường thì người ta phải liên lạc với mẹ mình và mẹ chồng chứ?”
Hà Hạo càng nghĩ càng thấy Phong Phi tới đây là để khoe khoang trước mặt hắn, thầm đau trong lòng, thô bạo đẩy Phong Phi: “Biến m mày đi! Tới giờ học rồi!”
Phong Phi tủm tỉm cười về chỗ, đưa áo lông cho Hải Tú: “Mặc vào nhanh đi, trời thế này rất dễ bệnh, không biết chú ý gì hết.”
Hải Tú mặc áo vào, chuông vào học cũng vang lên – vẫn là giờ tự học. Phong Phi đọc được hai trang sách thì lại quay ra cầm tay Hải Tú – vẫn còn hơi lạnh.
Trong lòng Hải Tú ấm áp, nhỏ giọng giải thích: “Mới mặc vào mà, một lát nữa mới ấm được… Cậu!!”
— Phong Phi kéo tay Hải Tú qua, vén áo len lên rồi áp thẳng vào bụng mình.
Hải Tú sợ đến mất vía, hoảng hốt nhìn ngó xung quanh. Cũng may các bạn học đều đang cúi đầu đọc sách nên không ai chú ý. Cậu thật sự không thấy lạnh, nhưng vừa đụng vào bụng Phong Phi thì lại thấy tay mình như cục nước đá. Hải Tú sợ hắn lạnh, cố sức rút tay về. Hắn nắm chặt tay cậu, nhíu mày nói: “Đừng lộn xộn, đọc sách của cậu đi.”
Phong Phi chỉnh lại cái áo bóng chày hắn đang mặc bên ngoài, che kĩ tay của Hải Tú không để người khác nhìn thấy. Tay trái hắn cầm tay cậu, tay phải tiếp tục làm đề thi, nghiêm túc học tập như không có gì xảy ra vậy.
Tay phải Hải Tú bị cầm, dán chặt vào da Phong Phi. Cậu còn cảm nhận được từng đường ranh trên cơ bụng của hắn. Hải Tú cũng muốn giả bộ như không có gì xảy ra lắm, nhưng mà thất bại vô cùng… Mặt cậu đỏ ửng, chôn sâu đầu vào trong sách, trong lòng vừa ấm áp vừa ngọt ngào. Bàn tay lạnh như băng cũng từ từ, từ từ ấm lên.