Phong Phi vào nhà, đóng cửa lại rồi đổi giày. Hắn tới trước gương nhìn thử một chút, lập tức muốn chửi thề – má trái của hắn sưng hết cả lên!
Hắn nghĩ cùng lắm là đỏ lên thôi, rửa nước lạnh một lúc là hết, lúc về phòng ngủ thì cẩn thận một tí là được, qua đêm nay thì ổn cả thôi. Không ngờ lại sưng to như vậy, còn kèm theo mấy cái dấu tay, muốn che giấu kiểu gì cũng không được.
Bên mép trái vẫn còn đang ứa máu, hắn lấy ngón cái đụng một cái, đau đến nhe răng, trong lòng thầm mắng Phong Hiên không biết bao nhiêu lần.
Người khác mà dám đánh lên mặt hắn thì chắc chắn hắn đã bẻ gãy chân người đó rồi. Nhưng lần nào cũng là Phong Hiên! Hắn muốn chửi anh mà không dám, càng bực bội hơn.
Phong Phi nghiến răng hít vào một hơi, mở tủ lạnh lấy mấy cục đá. Túi chườm lạnh không biết để đâu rồi, hắn lười đi tìm nên bỏ đại vào một cái túi đựng, rồi dùng lực vừa phải chườm lên mặt mình, mạnh tay một chút thôi cũng đau đến hít mạnh.
“Phong Phi?”
Hải Tú đứng trên lầu hai nghi hoặc nói: “Cậu về rồi hả?”
“Ừ… về rồi.” Hắn sợ Hải Tú nhìn thấy mặt mình, liền vội vàng vừa đi vào toilet vừa nói: “Đợi tí tôi lên, cậu ngủ trước đi.”
Hải Tú đồng ý rồi giục: “Cậu nhanh lên đi, chậm chạp quá.”
“Biết rồi biết rồi.”
Tay hắn siết chặt túi đá nãy giờ đã lạnh đến đỏ bừng, nhưng vẫn cố đợi một lúc nữa để chắc chắn Hải Tú đã về phòng, rồi mới rón rén đi ra. Hắn chậm rãi đi tới trước cửa, mở cái cửa sổ giả dùng để trang trí ra – bên trong là một cái bảng điện, đèn chỉ thị vẫn đang nhấp nháy nhấp nháy.
Phong Phi cúp cầu dao xuống.
Trong nháy mắt, căn nhà tối đen.
Hắn ném túi nước đá vào bồn rửa tay rồi lần mò trong bóng tối đi lên lầu, kêu lên: “Hải Tú! Cúp điện rồi!”
Hải Tú đang nằm trên giường sợ hết hồn, mờ mịt nói: “Tối thế này… Sao lại cúp điện? Đèn bên ngoài vẫn sáng mà…”
“Chắc chưa đóng tiền điện.” Phong Phi thuận miệng nói đại, “Mai nhờ bà giúp việc đi đóng.”
Hải Tú cười nói: “Đóng bằng điện thoại cũng được, để tớ giúp cậu…”
“Tôi không biết số đăng kí của nhà mình, hết cách rồi.” Trong lòng hắn khổ không thể tả, liền nói: “Tối lắm rồi, cứ để vậy đi, dù sao ngủ cũng không cần điện, mau ngủ đi.”
Hải Tú đành phải nghe lời hắn, lại hỏi: “Cậu thay đồ à? Tớ lấy di động rọi đèn cho cậu nhé?”
“Không cần không cần.” Phong Phi vội nói: “Ngoan ngoãn nằm ngủ đi, tôi xong hết rồi.”
Hải Tú ngồi trên giường, mượn ánh đèn le lói bên ngoài nhìn Phong Phi thay quần áo xong rồi đến nằm bên cạnh mình.
Má trái của Phong Phi vẫn đang sưng, đụng vào là thấy nóng nên hắn sợ Hải Tú phát hiện, nằm sát ra bên ngoài, nói: “Cậu ngủ đi, mấy giờ rồi biết không?”
Hải Tú gật đầu rồi nằm xuống. Chờ một lát, Phong Phi vẫn không xích lại.
Cậu đợi thêm lát nữa, hắn vẫn không nhúc nhích.
Hải Tú có hơi thất vọng rồi…
Bình thường trước khi đi ngủ, hai đứa sẽ nằm tâm sự những điều không thể nói bên ngoài. Lúc hai người mệt rồi, Phong Phi còn hôn hôn cậu rồi nói mấy câu tâm tình, sau đó sẽ quấn lấy nhau nằm ngủ.
Nhưng hôm nay hắn không làm gì cả.
Hải Tú cố nhớ lại xem nãy giờ mình có làm gì sai không, nhưng nhớ mãi vẫn không nhớ được, lại nghĩ tới cuộc trò chuyện dưới lầu với Phong Hiên hồi nãy…
Lại nghĩ tới việc Phong Phi bị gọi đi lâu như vậy…
Cậu lập tức hiểu rõ – anh Phong Hiên đã nói gì với Phong Phi rồi đúng không?!
Hải Tú nghiêm túc nhớ lại lúc nãy mình đã nói gì với anh Phong Hiên – trí nhớ cậu rất tốt, gần như là nhớ không sót một câu trong đoạn đối thoại lúc nãy. Rồi cậu phân tích chắt lọc thật lâu, nhưng nghĩ mãi vẫn không thấy có câu gì bất thường.
Hay là mình vô ý chạm vào điều gì kiêng kỵ của anh ấy rồi?
Vừa nãy anh ấy đã nói với Phong Phi là mình xấu xa lắm sao?
Lúc nãy cậu ấy cũng nói đi về sẽ kể lại cho mình mà, nhưng mà nãy giờ có nói gì đâu, hình như là không muốn nhắc tới luôn.
Hải Tú càng nghĩ càng sợ, gần như chắc chắn là Phong Hiên đã nói gì đó với Phong Phi rồi!
Cho nên Phong Phi mới không thèm quan tâm cậu, không thèm nói chuyện, thậm chí là nằm xa lắc bên kia không lại gần cậu luôn.
Cậu ấy ghét mình rồi sao?
Hải Tú chợt thấy khó chịu quá!
Hải Tú bên này nằm nghĩ loạn cả lên, Phong Phi bên kia lại đang nghĩ cách làm thế nào để đập Phong Hiên một trận cho ổng khỏi bò dậy nổi…
Hải Tú nhẹ nhàng xoay người, nằm thế nào cũng không thấy thoải mái. Cậu biết Phong Phi vẫn chưa ngủ, nằm do dự mãi, cuối cùng vẫn nhỏ giọng hỏi: “Phong Phi… Cậu giận tớ hả?”
“Gì?”
Phong Phi bật cười, hỏi lại: “Tôi giận cậu làm gì? Sao còn chưa ngủ nữa?”
Hải Tú muốn hỏi Phong Hiên đã nói gì với hắn, nhưng lại không dám, chỉ xác nhận lại: “Thật không… Không giận đúng không?”
“Không có, cậu sao vậy?” Phong Phi xoay người, sờ sờ trán Hải Tú, nói: “Cúp điện làm cậu sợ hả?”
“Không phải!” Hải Tú vội nói, “Tớ đâu có nhát như vậy.”
“Vậy cậu bị làm sao?” Phong Phi nhéo lỗ tai cậu, “Không lo ngủ đi, nằm nghĩ bậy bạ làm gì?”
Hải Tú chu chu miệng, vì quá xấu hổ nên nói rất là nhỏ: “Hôm nay… Cậu chưa có hôn tớ, không ngủ được.”
Trong bóng tối, Phong Phi có cảm giác muốn hóa thành sói.
Hắn nhịn lại, nghiên đầu sang hôn Hải Tú, cười nói: “Tôi sai, quên mất việc này, rồi đó, đi ngủ đi.”
Mặc dù chỉ hôn hôn trán nhưng Hải Tú đã thỏa mãn lắm rồi. Cậu sờ chỗ Phong Phi mới hôn, vui vẻ hơn rất nhiều, bèn thử dò xét: “Vừa nãy… Anh hai cậu nói gì với cậu vậy?”
“À…”
Phong Phi cười nói: “Anh ấy hỏi tôi sau này có tính toán gì chưa.”
Hải Tú không hiểu: “Chuyện gì mà sau này?”
“Thì sau khi thi đại học đó, rồi cả đống chuyện khác.” Phong Phi gối đầu lên hai tay, nhìn trần nhà nói, “Anh ấy luôn cảm thấy tôi không thể tự lo cho mình được, sợ sau này tôi không đối mặt được với những chuyện mình làm.”
Hắn quay sang nhìn cậu, nói: “Hồi ổng còn nhỏ, ba tôi lúc nào cũng dậy ổng là —- Trước khi quyết định điều gì, phải nghĩ cho kĩ rằng mình có thể gánh chịu những hậu quả xấu nhất hay không.”
“Sau này ba tôi rất bận, anh dạy tôi thay ba, ổng cũng lải nhải mấy lời này không…” Hắn nói mà khóe miệng cứ nhói lên, bèn đưa tay lên xoa xoa, cắn răng nói: “Câu này là tín hiệu ‘tao sẽ đánh mày’ của ổng… Ví dụ, lúc tôi mới lên cấp , tôi cực kì thích cái đồng hồ đeo tay của thằng bạn thân, mà đâu có mua được, nên thằng bạn nó muốn tặng tôi luôn. Nhưng tôi không thể nhận không như vậy nên lấy cái PSP của ổng đem đi đổi luôn.”
Hải Tú: “Phụt!!”
Chuyện cũ nghĩ lại mà kinh, Phong Phi liếm liếm khóe miệng, hít một hơi: “Lúc ổng biết, ổng nói câu đó xong rồi cầm cái vợt tennis lên bắt đầu quất tôi, đuổi tôi chạy từ lầu hai ra tận ngoài đường. Hên là tôi chạy nhanh, không chắc ổng quất tôi chết rồi… Cậu thấy tôi chạy nhanh lắm đúng không? ĐM, ông đây vì bảo toàn mạng sống mà tập luyện từ nhỏ đó!”
Hải Tú chôn mặt trong gối, cười muốn nghẹt thở.
“Mà sau này ổng không đánh tôi nữa, tôi cũng không ngu mà để ổng đánh.” Hắn nhớ đến chuyện vừa rồi, lửa giận lại nhen nhóm, “Ổng cũng ngu lắm! Đánh trẻ con cùng lắm là tét vào mông mấy cái, còn ổng hả? Trừ cái ót tôi ra thì chỗ nào ổng cũng không tha!”
Hải Tú cười hắc hắc không ngừng, thay Phong Hiên giải thích: “Chắc anh ấy chỉ muốn… đánh chỗ đó của cậu thôi. Ai bảo cậu chạy làm chi, chắc ảnh đánh đại rồi trúng mấy chỗ khác thôi.”
“Không lẽ tôi đứng im cho ổng đánh?” Hắn liếc cậu một cái, “Cậu còn nói đỡ cho ổng?! Ổng mà đánh chết tôi thì cậu đi đâu tìm ông xã tốt như vậy đây?!”
“Không nói nữa không nói nữa.” Hải Tú vội xin lỗi hắn, cười nói: “Anh cậu biết chừng mực mà, cậu nhìn xem… Bị đánh như vậy mà trên người có vết sẹo nào đâu, anh cậu tự biết nặng nhẹ mà.”
“Ổng dám để sẹo trên người tôi thử coi!” Phong Phi hừ một tiếng, nằm xuống đàng hoàng rồi chậm rãi nói: “Nói đi nói lại thì ảnh mới là người thiệt thòi… Mặc dù tôi cũng chẳng ngoan ngoãn gì, nhưng nhờ có ảnh dạy dỗ nên cũng không làm ra chuyện gì khác thường.”
Hải Tú nhẹ giọng nói: “Vậy…sao anh ấy vẫn lo cho cậu vậy chứ?”
“À, thì vừa nói với cậu đó.” Phong Phi thầm nghĩ – không phải lúc nãy ổng biết hắn làm ra chuyện gì khác thường rồi chứ? Hắn suy nghĩ một lát rồi nói: “Ảnh cũng không nói gì cả, chỉ nhắc nhở tôi mấy câu thôi, bảo tôi sớm xác định rõ tương lại của mình.”
Hắn nhìn sang cậu, nói: “Anh ấy sợ sau này tôi chẳng làm nên trò trống gì, bản thân vô dụng không nói… còn có thể liên lụy đến người khác.”
“Cậu không đâu.” Hải Tú khẳng định, “Sau này cậu chắc chắn sẽ rất giỏi.”
Phong Phi mỉm cười, “Nếu không giỏi thì sao? Nếu vậy đó? Cậu có sợ tôi ảnh hưởng cậu không?”
“Không sợ.” Hải Tú thản nhiên lắc đầu, “Tớ giỏi lắm, đủ để hai chúng ta có thể thoải mái sống.”
Tim Phong Phi đập thịch một cái.
Hải Tú nói xong thì xấu hổ không thôi, đỏ mặt nói: “Dù có thế nào tớ cũng không hối hận, được… được quen biết cậu, tớ đã may mắn lắm rồi, không thể tham hơn nữa, như bây giờ đã tốt lắm, mấy chuyện khác.. tớ thấy thế nào cũng được.”
Phong Phi thở dài: “Cậu yên tâm, vì cậu, tôi sẽ không trở thành một thằng vô dụng đâu.”
Lòng Hải Tú cũng ấm lên, gật đầu thật mạnh.
“Không nói nữa, đi ngủ.” Phong Phi xoay người lại để cậu dựa vào lòng mình, đưa tay khoác lên người cậu, cười nói: “Thế này được chưa?”
Hải Tú cười hì hì, hắn hỏi cậu: “Lúc ở nhà một mình cậu ngủ thế nào?”
Cậu úp mở trả lời: “Thì.. thì ngủ một mình.”
“Nhớ đến tôi rồi ngủ? Chậc…” Hắn lôi người vào trong lòng xoa xoa xoa, thấp giọng trêu chọc, “Làm nũng mãi… Ngủ đi.”
—
Một đêm yên tĩnh trôi qua. Sáng sớm hôm sau, Phong Phi dậy thật sớm, nhẹ nhàng bỏ cánh tay đang khoác lên người hắn của Hải Tú ra, đi xuống giường thật nhẹ.
Hắn vào phòng tắm soi gương, lại thầm mắng to – má má má má má má!!!
Má trái hắn đã hết sưng nhưng vết bầm trên khóe miệng vẫn không tan, vừa đỏ vừa tím, trong chói mắt vô cùng.
Hắn chửi thề mấy tiếng, suy nghĩ thế nào lại đi vào phòng ba mẹ.
Hắn đứng nhìn bàn trang điểm của mẹ một hồi, cầm mấy cái lọ nhỏ nhỏ lên, mở ra ngửi một cái – không biết là cái gì. Hắn lại mở hộp trang điểm ra, bên trong cũng đầy chai chai lọ lọ, hắn nhìn mấy chữ tiếng Anh phía trên, tìm ra được mấy cái có thể dùng để che phủ.
Hắn cố nhớ thật kĩ xem mẹ trang điểm như thế nào, cầm một đống cọ lên nhưng không biết phải chọn cái nào. Hắn liền cầm đại một cái vừa vừa lên, sờ phần lông phía trên – mềm thật.
Hắn cầm một cái lọ nhỏ, mở nắp rồi nhìn cái ống nhỏ dạng giọt mà chẳng hiểu gì cả. Hắn đặt cái ống sang một bên rồi đổ thằng vào lòng bàn tay, vừa định bôi lên mặt, giọng nói kinh ngạc của Hải Tú chợt vang lên: “Phong Phi…”
Phong Phi: “…”
Hải Tú nhìn cái bàn đầy đồ trang điểm, lại nhìn cái lọ nhỏ và cái cọ trong tay Phong Phi, cố gắng nuốt nước miếng, khó xử nói: “À… tớ định hỏi cậu sáng nay muốn ăn gì, cậu… trang điểm xong chưa?”