- Hạo Hạo đứng lại... đợi em... đợi em với... Đừng bỏ rơi em...
Cậu chạy theo anh một cách vội vã nhưng anh lại bỏ mặt lời cậu kêu cứ vậy trên chiếc Moto mà rồ ga hết cỡ chạy đi.
- Hào dậy, dậy mau.
Anh đưa tay lau nước mắt cậu, ôm chặt cậu vào người, xoa xoa lưng cậu.
- Hạo đừng bỏ em đi mà!
Anh nhìn cậu khóc mà đau lòng:
- Anh hứa sẽ không bỏ em, đừng lo! Hứa với anh đừng khóc được không?
Cậu vùi đầu vào người anh dụi dụi:
- Ừ hứa!
----------------------------------------------------------------------------------------
- Hào ưi
~
Từ xa anh cầm cái bánh chạy lại vào lớp. Ơ... lúc nãy còn trong lớp mà. Anh đi lại ghế nhìn, cặp cậu vẫn còn đây mà. Nhưng cậu đâu? Where are you now? Anh nằm úp mặt xuống bàn lo lắng. Lúc anh vừa ngủ cậu đi vào, đem theo một đống thư trên tay. Cậu cẩn thận lấy cặp anh mà bỏ vào. Đứng lên đi ra ngoài tiếp, cậu đi lên sân thượng đứng hóng gió. Nghe tiếng trống, cậu mệt mỏi nằm xuống.
Anh nghe tiếng trống liền thức dậy, tưởng cậu đã vào nên quay qua cười. Nụ cười anh liền tắt vì chỉ thấy được cái balo của cậu. Mặc kệ cô đã vào lớp anh đứng dậy bỏ ra ngoài. Anh chạy khắp cả sân trường tìm cậu. “ Hào em đi đâu rồi?” Anh chạy lên sân thượng, nhẹ mở cửa thì thấy cậu đang nằm dưới nắng mà ngủ. Anh thở phào nhẹ nhõm, đi lại nằm xuống đỡ đầu cậu để cậu nằm trên tay anh. Anh nhìn cậu, hôn nhẹ má cậu. Cả nằm ngủ đến lúc tiếng chuông ra chơi reng lên. Cậu mở mắt cảm thấy có cánh tay đang ôm cậu, cậu liền nhìn qua.
- Hạo?
Anh cười tươi mở mắt nhìn cậu:
- Hửm... sao em ngạc nhiên vậy?
Cậu lắc đầu quay mặt đi chỗ khác, anh nhíu mày khó hiểu? “ Sao tránh mặt anh? Anh làm gì sai sao?”
- Hạo...
Anh ôm chặt cậu lại:
- Sao? Hôm nay em lạ lắm, nói anh nghe ai ăn hiếp em?
Cậu hít một ngụm không khí:
- Đỗ Uyên là ai?
Anh khựng lại vài giây, tay thả lõng eo cậu:
-...
Cậu ngồi dậy quay mặt đi:
- Hạo, anh về lớp đi em muốn ở một mình. À... lát ra về anh nhớ đi đón chị ấy.
Anh đặt tay lên vai cậu nhưng bị cậu gạt ra.
- Còn em thì sao?
Cậu cười nhẹ:
- Em về trước cũng được mà.
Anh gật đầu nhẹ rồi bỏ về lớp, nước mắt cậu rơi xuống. Cậu về lớp thì thấy anh nhìn mình, cậu đi lại lấy cặp rồi bỏ về trước nhưng bị anh chụp tay kéo lại, mất thăng bằng cậu ngã vào người anh.
- Để anh chở em về.
Cậu lắc đầu đứng lên:
- Không cần.
Cậu tiếc nuối quay lại nắm tay anh, anh có chút hơi ngạc nhiên. Cậu cười tươi một cái rồi bỏ chạy ra khỏi lớp. Cậu đi về KTX, mở tủ lấy vali bỏ hết quần áo vào. Cậu len lén lấy cái áo sơ mi trắng của anh bỏ vào. Suy nghĩ một hồi cậu quyết định đi về nhà anh để lấy cái hộp nhẫn mà cậu giấu trong đống đồ tính tặng anh nhưng chắc không thể rồi!
Về tới nhà ai cũng cung kính cúi đầu chào cậu, cậu một mạch chạy lên phòng lục tủ tìm hộp nhẫn. Tìm được cậu bỏ vào vali rồi kéo vali bỏ đi. Gặp bác quản gia cậu cúi đầu chào ông.
- Thiếu gia, cậu định đi đâu?
Cậu rưng rưng nước mắt ôm chặt ông:
- Đỗ Uyên là ai vậy bác?
Ông quản gia thở dài:
- Hôn thê của ông chủ.
Cậu sững người lau nước mắt:
- Vậy cháu không nên ở đây nữa. Nhắn với Hạo đừng tìm cháu.
Ông quản gia níu tay cậu:
- cậu suy nghĩ lại đi.
Cậu lắc đầu, quay lưng kéo vali đi. Khi cậu đi ra ngoài cổng một người mặc áo vest đen lẳng lặng gọi cho anh.
- “ Anh , anh đuổi cậu nhóc ấy đi à “
- “ Cậu nhóc nào? “
- “ Cậu tên Trần Hào ấy! “
- “ Giữ cậu ấy lại tôi về ngay “
- “ Cậu ấy đã đi rồi ạ “
- “ Mau tìm cho tôi “
- “ Dạ “
Cậu bắt taxi đi về nhà thì thấy chiếc xe hơi của ba cậu ở đó, cậu chạy vào nhà thấy ba cậu đang ngồi uống trà.
- Papa...
Ông nhìn cậu nhẹ để tách trà xuống:
- Sao?
Cậu cúi đầu:
- Con muốn đi Mỹ.
Ông gật đầu:
- Vậy con thu dọn đồ đi mai chúng ta sẽ đi.
Cậu lắc đầu:
- Con muốn đi ngay bây h!
Ông cầm điện thoại gọi cho ai đó:
“ Đặt cho tôi vé qua Mỹ chiều nay lúc h “
Cậu mệt mỏi đi về phòng, chuông điện thoại cậu reng lên. Cậu để sang bên mặc kệ nó kêu.
- Hạo... sao anh nói dối em?
-------------------------------------------------------------------------------------------
h P.M
Cậu và ông đã ở ngoài sân bay. Cậu nhìn xung quanh thì thấy chiếc xe hơi đen quen quen. Từ trong xe có người con trai bước ra. Cậu lo sợ quay đi, ông thấy Dương Hạo liền kéo cậu theo.
- Chào chủ tịch Dương
Anh quay lại thấy cậu, đơ vài giây, anh nắm tay cậu kéo lại chỗ anh.
- Tại sao em bỏ đi?
Cậu tránh né ánh mắt anh:
- Không phải chuyện của anh, Tôi sắp trễ rồi phiền anh tránh.
ANh siết chặt cổ tay cậu:
- Em thật sự muốn xa tôi?
Cậu gật đầu nhẹ:
- Anh cũng đi lo cho chị Đỗ Uyên, tôi nghe chị ấy là hôn thê của anh. Hạnh phúc!
Anh tức giận buông tay cậu ra, mắt anh có cảm giác ướt ướt:
- Được, em được lắm. Em đi đi, đi cho khuất mắt tôi. Sau này đừng để tôi thấy em! Nếu tôi thấy em thì nhất định em không có đường thoát đâu.
Cậu ngạc nhiên thấy nước mắt anh đột nhiên chảy xuống, cậu đưa tay định lau nước mắt cho anh nhưng bị anh hất tay ra:
- Không cần em thương hại.
“ Chuyến bay đi Mỹ sẽ cất cánh trong vòng 'p nữa mong hành khách mau tìm chỗ và ổn định chỗ ngồi. “
- Papa mình đi thôi.
========================================================