Tiêu Quân của chúng ta là CÔNG nha mấy Nàng: Ta có gợi ý rồi mà Tiêu Quân giống Hạo.
Mắt ta không thấy rõ nên ghi chữ đậm.
=================================================================
Anh bế cậu qua phòng mình. Cậu ngồi trên ghế chủ tịch, chân gác lên bàn lấy điện thoại ra nghịch. Anh ngồi ghế Sofa nhìn cậu bằng ánh mắt thèm thuồng vì tháng rồi chưa được động tới. Hận!
- Bao bối. Hôm nay em rất đẹp.
Cậu nhìn anh, răng cắn cắn môi cực câu dẫn a~
- Lúc trước em không đẹp sao?
Anh ngã đầu ra sau nhắm nhẹ mắt:
- Lúc trước đã đẹp bây giờ còn đẹp hơn.
Cậu nhìn bản hợp đồng trên bàn anh, người kí tên lại là Tử Tử. Cậu cầm lên nhìn một lúc lâu rồi mạnh bạo hỏi:
- Ai đang làm thư kí cho anh?
Anh cũng thật thà trả lời vì nghĩ cậu chẳng nhớ cô là ai đâu:
- Lâm Tử Tử.
Cậu thích thú hỏi tiếp:
- Bao lâu rồi?
Anh nhíu mày, sao hôm nay cậu hỏi nhiều vậy?
- tháng.
Cậu cười cười gật gật đầu. Bên ngoài cô tự ý mở cửa đi vào. Cậu nhăn mặt, không có phép tắc gì à? Hay là anh ưu tiên cô ta?
- Cô không biết gõ cửa trước khi vào?
Anh nhìn cậu nói đỡ giúp cô:
- Là anh dặn cô ta cứ...
Cậu đứng lên liếc mỗi người một cái rồi bỏ ra ngoài:
- Anh vẫn chứng nào tật nấy.
Anh đi lại nắm tay cậu kéo lại:
- Trần Hào em nhớ lại được rồi?
Cậu gỡ tay anh ra nhìn cô cười nhẹ:
- Không. Em chỉ cảm thấy có cảm giác khó chịu khi gặp cô ta.
Anh gõ trán cậu quàng tay qua eo ôm chặt cậu:
- Anh và cô ta không có gì đâu, em đừng hiểu lầm.
Cậu thì thầm vào tai anh đủ hai người nghe:
- Thế bây giờ... anh bắt cô ta nghỉ việc đi.
Anh buông lõng eo cậu ra, hôm nay cậu rất lạ. Không như cậu của thường ngày. Cậu của thường ngày rất ngốc. Anh nói gì là nghe đó. Không bướng cũng không lì. Chắc chắn cậu đã nhớ được gì rồi... Đuổi cô ta? Anh chiều cậu được. Nhưng trước tiên phải thử cậu cái đã.
-Không thể đuổi.
Cậu cảm thấy anh nhìn cậu với ánh mắt nghi ngờ nên giả vờ giống thường ngày. Cậu nắm lấy vạt áo anh kéo kéo, mắt ngấn ngấn nước giống như lúc bị ép ăn rau giống mấy ngày qua. Nhưng cậu nhớ lại cảnh cô ta ôm anh nước mắt cứ vậy mà tự động tuôn ra.
- Hức... Em sợ... Em sợ cô ta...
Anh thấy cậu khóc mà thấy xót trong lòng. Anh ôm chặt cậu, lau vệt nước trên mắt cậu.
- Rồi rồi anh cho cô ta nghỉ việc được chưa.
Cậu gật gật đầu, ôm cổ anh. Cậu nhìn cô cười khinh một cái. Cô im lặng không dám lên tiếng. Cô tự động đi lại gom đồ:
- Chủ tịch. Ngày mai tôi sẽ nộp đơn từ chức.
Anh làm lơ những lời cô nói, chỉ biết lúc này được con Heo chủ động ôm là hạnh phúc rồi.
- Lão công. Chiều nay anh có về nhà không?
Anh véo má cậu, nâng cằm đặt lên môi cậu nụ hôn phớt.
- Anh còn nhiều hợp đồng còn xử lý. Anh còn đi kí hợp đồng với khách hàng.
Cậu dụi đầu vào ngực anh cắn cắn.:
- Ân. Vậy em đem cơm lên cho anh.
Anh bế cậu lại ghế, đặt cậu yên vị một chỗ.
- Được. "p không thấy anh đến em cứ về trước đừng đợi anh. Biết chưa?
Cậu gật đầu.
- Em về trước.
Anh ôm cậu lại hít hít mùi hương trên cổ cậu:
- Ở lại với anh một chút nữa đi.
Cậu đánh đánh tay anh rồi đứng lên đi về.
Đợi cậu ra cửa anh lấy điện thoại ra gọi ai đó:
- Cậu theo dõi Trần Hào xem em ấy đi về có cẩn thận không.
Cậu đi xuống dưới, đón xe đến nơi làm việc của cậu. Đến sở cảnh sát, cậu cười tươi chào từng người. Ai cũng vui mừng vì được gặp lại cậu.
- Hào.
- Cậu biết ai là lão đại băng nhóm đó chưa?
Cậu nhìn từng người rồi bình thản trả lời:
- Tôi chưa biết. À còn cái USB tôi làm mất nó rồi.
Cảnh sát trưởng thở dài. Cậu an toàn là trên hết. Từ bên ngoài có người đi vào ôm cậu từ sau.
- Lâu rồi không gặp. Cậu đã khỏe chưa?
Cậu cười tươi, mặc cho người kia ôm.
- Đã khỏe
Cảnh thân mật của hai người đã bị ai đó chụp lại hết còn gửi thêm dòng tin nhắn " Vợ anh ngoại tình ". Cậu đi về, vào bếp làm cơm.
Đang họp, anh nhận được tin nhắn. Mở ra xem, là ảnh của cậu và người kia. Cậu để người kia ôm, cậu tươi cười bên người khác. Anh nén cơn giận xuống. Nhưng... đồn cảnh sát? Tại sao cậu tới đó? Lại là chỗ cậu làm lúc trước nữa. Anh nghĩ đâu sai. Cậu nhớ lại hết rồi. Anh bỏ ra ngoài. Anh vào Bar, vừa uống vừa nhìn lại tấm ảnh cậu và người kia thân mật. Khuya, anh về. Cậu ngồi trên ghế Sofa đọc sách trên người mặc mỗi cái sơ mi đen rộng phùng phình của anh, nghe tiếng bước chân cậu bỏ cuốn sách xuống nhìn anh tỏ vẻ giận dỗi.
- Lão công!
Anh cởi giày, áo khoác cũng vứt đi. Nhanh chóng đi lại áp thân mình lên người cậu. Cậu hoảng hốt đẩy anh ra nhưng không được.
- Hạo dừng lại...
Anh cúi xuống cưỡng hôn cậu. Lưỡi anh luồn vào trong khuấy đảo khoang miệng cậu. Anh cuồng nhiệt mút lấy cánh môi cậu, mút lấy đầu lưỡi, dịch ngọt của cả hai trộn lẫn vào nhau nhiều đến nỗi chảy xuống cổ cậu. Đến khi môi cậu sưng tấy anh buông tha môi cậu. Tiếp tục, anh xé toạc áo cậu. Cậu bắt đầu khóc lớn.
- Hạo... không muốn...
Anh không quan tâm lời cậu nói, di chuyển xuống cổ cậu cắn mút. Trượt xuống, anh mút lấy đầu nhũ của cậu. Cậu thở gấp, thân thể cậu lúc này cực nhạy cảm. Cậu như mất hết sức. Anh khó chịu, cởi phắt cái Underwear trên người cậu. Người cậu lúc này trần như nhộng, không mảnh vải che thân. Anh tỉ mĩ ngắm thân thế cậu. Anh bắt đầu cởi đồ mình ra, cười lạnh một cái. Mạnh bạo cầm dương vt đang cứng mà nhập động. Không bôi trơn, không an ủi, không bước dạo đầu, cứ vậy mà tiến vào. Cậu đau đớn mà bấu tay anh.
- Ah... đau... Hạo...
Anh mạnh mẽ đưa đẩy, mỗi cú thúc của anh nó như muốn xé toạc thân thể cậu. Anh đưa tay lấy điện thoại, dừng lại một chút, anh bật tấm hình ấy lên để trước mặt cậu.
- Sao?
Cậu nhìn tấm ảnh. Người gửi " Tử Tử ". Lúc này cậu chỉ muốn mình được chết đi vài phút. Anh quăng điện thoại vào tường, tiếp tục đưa đẩy.
- Hạo... đau... ah... ưr... nghe em... giải...
Anh tán mạnh vào mặt cậu.
- Em nói dối tôi. Em đã nhớ lại. Tại sao nói dối tôi!?
Cậu im lặng, vì biết bây giờ cậu có nói gì anh cũng không chịu nghe.
Anh rút dương vt ra, lật người cậu lại rồi đâm thẳng vào.
- Thích không hả? hai tháng qua tôi không động vào em nên em thiếu hơi trai phải không?
Cậu thở gấp, chỉ biết rên rỉ dưới thân anh.
- Ah... ưr...
================================================================
Sáng, cậu tỉnh dậy. Anh đâu rồi? Cậu nhớ lại đêm qua... anh không tin cậu? Chỉ vì một tin nhắn mà anh... Cậu gượng đứng dậy. Tinh dịch đêm qua còn sót lại cứ vậy mà chảy xuống đùi. Cậu nhặt từng mảnh vải đêm qua bị xé, quần áo của anh kể cả cái điện thoại bị anh chọi bể. Cậu gắng đi lên phòng, vừa mở cửa thì thấy anh từ phòng tắm đi ra. Cậu cúi đầu lại đi lại tủ lấy đồ đi tắm. Anh thấy cậu khó khăn như vậy cũng xót. Nhưng mỗi khi nhớ lại tấm ảnh đó thì máu nóng của anh lại nổi lên.
- Hôm nay, em về nhà.
Anh lặng đi một chút, đi lại lấy đồ. Hôm nay chủ nhật không đi làm. Anh mặc bộ đồ đơn giản đi xuống lầu đọc báo. Cậu đi tắm, vừa tắm cậu cừa suy nghĩ... Tử Tử quan trọng hơn cậu sao? Lời cậu nói anh không tin? Cậu khóc. Ừ khóc. Nhưng chỉ dám khóc nhỏ tiếng. Tắm xong cậu xuống nhà. Thấy anh đang đọc báo, cậu vào bếp pha cho anh ly Cafe nóng. Cậu bưng ra nhẹ để xuống cho anh. Anh gấp tờ báo lại định nói chuyện rõ ràng với cậu nhưng vừa để tờ bào xuống thì tay anh va trúng ly Cafe rơi xuống đất bể làm ba. Cậu ngồi xuống nhặt từng mãnh vỡ ly. Nước mắt vô thức không kiềm được mà tuôn ra.
- Hào, anh không cố ý.
Cậu đem mãnh vỡ ly quăng vào sọt rác.
- Cố tình thôi phải không?
Anh muốn lau nước mắt cho cậu, nghe tiếng chuông cửa cậu đi ra mở cửa.
- Tiêu Quân.
Tiêu Quân chạy nhào lại ôm cậu, Cảnh Minh lườm cậu:
- Tớ là bạn cậu không phải ở đợ. Ok?!
Cậu bĩu môi:
- Bạn thân là như thế nào?
Cảnh Minh xoa xoa cằm:
- Bạn thân là phải giúp nhau.
Cậu gật gật đầu đồng tình:
- Phải phải. Thế bạn thần thì phải giữ con giúp tớ.
Cảnh Minh vỗ tay vài cái:
- Hay thế. Cũng quay lại kiếp ở đợ.
===================================================================
- Ba lớn. Ba nhỏ. Hai người giận nhau sao?
Anh cười lớn đặt cậu bé lên đùi mình:
- Không có đâu tiểu bảo bối.
Cậu mệt mỏi bỏ lên phòng. Cậu đưa tay xoa xoa bụng mình một lúc sau cậu chìm vào giấc ngủ say.
====================================================================
::: Say Yeah~ Lại có biến:
End được chưa ta: