Chạm nhẹ vào khuôn mặt chỉ nhìn thôi cũng biết ngang tàng ai đó bất giác mỉm cười…
Chưa bao giờ nó ngắm ai đó kĩ đến vậy, từ mái tóc màu nâu hơi rối đến vầng trán cao ngao, đôi mày đậm ngang bướng, sống mũi cao dọc dừa, hàng mi thẳng đang cụp xuống che giấu đôi mắt lục bảo sâu thăm thẳm …
Sao người đó đẹp trai thế nhỉ!!! ( giờ chị mới biết à )
Sáng hôm sau
Khi những tia nắng đầu tiên chiếu vào phòng ai đó nhíu mày thức dậy…
Nó hoảng hồn vì thấy mình nằm trên giường! Yêu nghiệt đâu????
Ai đó hốt hoảng nhìn quanh
-Dậy rồi à? Trông em rất mệt mỏi…
Nó tròn mắt nhìn Phong
Thế bây giờ nó là bệnh nhân hay anh là bệnh nhân???
-Này! Em sao thế???? Có đứa lo lắng
Nó lắc đầu….
-Cậu tỉnh từ lúc nào? Có còn đau ở đâu không? Dậy rồi sao không gọi tôi!!!
Ai đấy được quan tâm sướng rơn, cười toét cả miệng
-Tôi không sao! Tại thấy em ngủ say quá nên không lỡ đánh thức
Ai đó véo mũi nó trách yêu
– Anh Thiên nuôi em ăn uống thế nào mà em nhẹ thế hả?
-Bỏ ra… nó nhăn mặt hất tay Phong ra mặt đỏ bừng
– Ở yên đây tôi đi gọi bác sĩ…
Nó vội vàng định bỏ ra ngoài để che giấu cái bộ mặt xấu hổ của mình…nhưng ai đó nhanh hơn níu tay nó lại
-Không cần. Anh rất khỏe…
-Khỏe cái con khỉ ấy…mất nhiều máu thế cơ mà…
Khóe mắt ai rưng rưng đọng nước
Ai đó nghe mà nở từng khúc ruột, dang rộng vòng tay ôm đứa kia vào lòng. Giọng nói nghèn nghẹn ấy làm ai đó xao xuyến quá, trái tim không tự chủ được mà loạn nhịp.
Những giọt nước mắt khẽ lăn dài trên gò má ửng hồng những tiếng nấc nhẹ hòa vào trong gió…
-Không sao! Không phải anh đang rất khỏe mạnh sao?
– …. nó im lặng vùi mặt sâu vào vòm ngực rắn chắc, rộng lớn mà khóc..khóc cho đã đời…
– Ngoan , đừng khóc nữa. Anh xin lỗi mà…cho anh xin …anh xin…
Ai đó vừa lau nước mắt vừa dỗ dành đứa kia…
-…
Mãi một lúc nó mới nín hẳn
Phong đến mệt với cô vợ nhỏ của mình.
Sau khi bắt anh đi vòng hết qua khoa ngoại lại về khoa nội , được bác sĩ chứng nhận sức khỏe nó mới đồng ý cho anh đi dạo…
Bạn Phong bị bạn Vi bắt ở lì trong viện một tuần liền … nếu không nhờ đám lâu la kia xin cho chắc còn lâu anh mới được về nhà.
– Sao em còn ngồi đó! Mau giúp anh rọn đồ đạc đi
-Cậu tự mà dọn
– Ngoan nào nhanh nên nhà mình vắng chủ cả tuần rồi đấy
Nó trợn mắt nhìn yêu nghiệt….
Đúng là mặt dày cả tấc mà.
-Nhà cậu cậu ở mắc mớ gì đến tôi
Nó đáp
-Thế em định để anh ở một mình à? Nhỡ bị làm sao thì anh biết phải gọi ai.
Ai đó bày bộ mặt buồn rầu ra , có đứa thương…
-được rồi vì cậu cứu tôi nên tôi sẽ ở đó đến khi cậu khỏi…
-Hứa rồi đó nha . Về nhà nào , về nhà nào…
Ai đó cầm tay ai kia tung tăng bước ra khỏi bệnh viện. …
Đâu đó không xa…
Một đôi mắt dõi theo đây căm phẫn
….. trời hình như sắp có gió….
—-