Phương nhíu mày nhìn phong rồi nhanh chóng lao vụt ra xe đuổi theo nó…
Thùy được đưa vào bờ, cả cơ thể run rẩy bám chặt vào người Phong, Anh và Hiếu cũng lại hỏi thăm tình hình
Linh nhíu mày, cô không tin nhỏ Vi làm điều lỗ mãn này , cho dù nó có tức giận cỡ nào Hoàng Hải Vi cô quen cũng rất biết kiềm chế. .. trong chuyện này rõ ràng có uẩn khúc
-Vi đẩy cô?
Linh hỏi, trong giọng nói còn chút nghi ngờ Thùy tuy hoảng loạn nhưng khi nghe vậy nhỏ vùng ra khỏi vòng tay Phong nói trong cơn hoảng loạn
-Không. ..không phải! Chị ấy kéo em lại….mọi người. …hiểu nhầm rồi. …không phải đâu ….là em trượt chân ngã xuống hồ thôi. …không phải lỗi của chị ấy. …
Phong bần thần , đôi tay buông thõng anh lại hiểu lầm mèo nhỏ. Mèo nhỏ giận anh rồi anh phải làm gì đây … không biết giờ cô ở đâu! ….
Anh muốn gặp người đó ngay bây giờ, anh muốn xin lỗi… muốn nói anh sai rồi…. muốn được người đó tha thứ. ….
—–
Hoàng hôn đỏ rực đổ xuống bóng hai chiếc limo một đen một đỏ…
Gió khẽ mơn chởn vuốt ve hai khuôn mặt xinh đẹp ….
Một cô gái có đôi mắt to tròn long lanh và khuôn mặt đáng yêu như thiên thần nhưng lại khiến người ta sởn gai ốc nổi da gà vì hàn khí bức người tỏa ra ngút ngàn
Một cô gái mang vẻ đẹp sắc sảo, mặn mà, nhưng sâu trong đôi mắt nâu kia lại là một bầu trời yêu thương. Một đôi mắt bi ai chứa đựng nỗi đau khôn nguôi của cả một khoảng kí ức đã từng là hạnh phúc ngàn người mơ ước.
Hai vẻ đẹp trái ngược nhau không những không bài trừ xung đột mà còn khiến cả hai thêm nộng lẫy….màu hoàng hôn ôm trọn hai bóng hình bé nhỏ.
Hai cái đẹp dung hòa với nhau tạo nên một bức tranh tuyệt mỹ động lòng người ….
-Hai người đẹp sao lại đứng ở đây thế này tại hạ có thể mời hai đại mỹ nhân vào quán cafe kia nói chuyện không? Một giọng nam vang lên sau lưng hai người, cả nó và Phương cùng quay lại.
-Lăng Minh Quân? Nó ngạc nhiên
-Chào tiểu thư , tôi rất vui vì cô còn nhớ tới vị hôn phu hụt này…Lăng Minh Quân thở dài khuôn mặt có chút đau buồn.
Nó và phương bật cười, tên Lăng thiếu này quả biết cách chọc ghẹo người khác
-Thật vinh hạnh khi hai người đẹp chấp nhận lời mời của tôi.
-Tại sao không nhỉ ? Phải không Phương
Nó nói, đôi mắt tím sáng dạng ngời. Phương cũng cười, cô muốn xem tên Lăng thiếu này có bản lĩnh gì.
Cả ba đi vào quán cafe ở gần bờ hồ
-Lăng thiếu. ..
-Ấy ấy tiểu thư đây xin đừng gọi tôi xa lạ thế, gọi tôi là Quân được rồi
Quân vội ngắt lời của Phương …
Người con trai này nếu đem so sánh với Trần Anh Phong quả là tính cách một trời một vực. Không những chu toàn hơn mà còn chín chắn hơn nhiều.
-Được . Vậy tôi không ngại gọi Lăng thiếu một tiếng anh Minh Quân
Phương nói khuôn miệng xinh đẹp không dấu nổi nụ cười hòa nhã
-Haha…khá thay cho anh, khiến Phương Phương gọi một tiếng anh
Nó bật cười
- tiểu thư quá khen
-Gọi tên được rồi, khỏi câu lệ…coi như đã là bạn
Phương nói, cô vốn là người khí khái không thích quy tắc như chị Giang, tên con trai này lại rất phóng khoáng rất hợp với tính cô…
Cả ba đang cười nói vui vẻ thì một người con trai sộc tới nắm chặt tay nó kéo đi
– Ai cho em qua lại với tên đó
Nó vung tay thoát khỏi bàn tay Phong lạnh nhạt nói
– Đó là quyền riêng tư của tôi cậu không có quyền can dự.