Phong bước vào quán HOT, một địa điểm nổi tiếng của những tay chơi lành nghề
Người phục bước đến chào anh rất trang trọng rồi dẫn anh đến chỗ một người con trai đang ngồi nốc từng ly rượu mạnh…
-Tìm tôi có chuyện gì?
Phong lên tiếng. Anh thực sự không muốn ở lại đây khi mèo nhỏ ở nhà một mình…
-Ngồi đi! Giọng người con trai khản đặc vì men rượu
-Vào đề đi, tôi không rảnh ở đây nói chuyện phiếm với cậu
Phong cau mày.
-Sốt ruột gì chứ!
-Không liên quan đến cậu.
-Thùy về rồi à?….
-LÂM GIA KHÁNH RỐT CUỘC CẬU MUỐN GÌ? Phong nổi cồ lên
-Từ trước đến giờ tôi đều thua cậu… người đầu tiên tôi yêu…. vị trí đứng đầu…. và bây giờ là cô ấy….
-Nói năng kiểu gì vậy? Có phải lốc nhiều rượu quá nên cậu nú rồi không?
-Không hề….từ lúc người đó nói yêu cậu tôi đã buông tay… tôi tránh cậu … tránh đau thương, vứt bỏ tình bạn của chúng ta và rời xa người đó…
-…..
-Nhưng khi người con gái đó xuất hiện mang yêu thương cho tôi. Cậu lại dành lấy…. tôi có thể nhường cậu tất cả nhưng…Vi nhi tôi sẽ không bao giờ buông tay vì tôi yêu cô ấy… tôi yêu cô ấy cậu nghe thấy chưa
Khánh gào nên…. anh không thể để lịch sử diễn ra một lần nữa. …
Một lần nữa người con gái anh yêu quay lưng lại với anh…
Phong túm cổ áo Khánh nôi dậy dõng dạc tuyên bố
-Vậy Trần Anh Phong này cũng nói cho cậu biết Vi là của tôi , là người con gái tôi yêu ..là người con gái duy nhất trong cuộc đời tôi. Muốn đưa cô ấy đi à? Xem bản lĩnh của cậu có thắng nổi tôi không đã. Chào!
Phong “ném” Khánh sang một bên rồi bỏ đi…ai dó lồm cồm bò dậy…
-Được, tôi sẽ dành lại cô ấy bằng mọi giá.
Rầm…
Khánh đấm mạnh vào tường
Đôi tay siết chặt, trong đáy mắt anh hiện nên sự hỗn loạn…
Phong đi lang thang trên vỉa hè thỉnh thoảng đá văng một vài viên sỏi cồm cộm dưới đế dày…
Khánh với anh vốn là bạn từ thuở nhỏ. Cả hai chơi rất thân với nhau nhưng đầu năm lớp Khánh đột nhiên chuyển trường, gặp anh cậu ta cũng coi anh như một kẻ xa lạ .
Anh không hiểu …
Vốn dĩ chưa bao giờ hiểu Khánh…
Nó đang ngồi xem qua một số tài liệu từ công ty mẹ bên nhật mà Tashi vừa gửi qua. Một vòng tay nhẹ ôm lấy nó…mùi thơm bạc hà nam tính quen thuộc
-Sao thế? Cậu đi đâu giờ mới về?
Nó hỏi , Phong lắc đầu
-Anh gặp một người bạn cũ…
Nói rồi ai đó lười biếng tì cằn lên vai nó dáng vẻ khá mệt mỏi
-Mệt à?
-Anh ổn. Phong hít hà hương thơm trên người nó… chỉ có nó mới cho anh cái cảm giác bình yên lạ thường này…
Nó tắt máy tính đặt qua một bên rồi chủ động ôm Phong
-Hứa với tôi đi… cậu sẽ không bao giờ bỏ tôi lại một mình!
-Anh hứa. Phong gật đầu chắc lịch
“Tôi yêu cô ấy” …. câu nói của Khánh tự nhiên vang lên.
Không ai được mang cô ra khỏi vòng tay anh, Hoàng Hải Vi nhất định phải ở bên Trần Anh Phong…nhất định phải là như thế
Điện thoại đổ chuông
Phong uể oải nhấc máy nghe…
Đột nhiên gương mặt anh sáng bừng, đôi mắ bảo ánh nên những cái nhìn quỷ dị khiến nó không khỏi dùng mình….
..
…..
-Phong, chúng ta đang đi đâu thế? Nó hỏi anh, nửa đêm nửa hôm không ở nhà nghỉ ngơi mà còn đòi đưa nó đi xem trò vui…tên yêu nghiệt này định cho nó xem gì đây…
-Cứ ngồi đợi đi sắp đến rồi ngốc ạ!
Chiếc BMW đi thẳng vào một ngôi biệt thự rộng lớn có cả bảo vệ canh gác bên ngoài ,hàng rào kiên cố như một thành trì. Nhìn thôi cũng thấy nơi này đáng sợ
Xe không chạy vào gara mà chạy thẳng vào đường hầm xuyên xuống mặt đất….
Nó kinh ngạc… xe chạy tới đâu đèn sáng tới đó…hệ thông bảo mật và máy quay phim tân tiến bậc nhất đều ở nơi này…
Rốt cuộc đây là đâu? Phong đưa cô tới đây làm gì?
-Vi, đến rồi xuống thôi em. Phong nói
Nó giật mình..lúng túng đáp lại
-Đây là đâu thế? cậu không định bán tôi cho tài phiệt chứ? Nó đùa
Phong vòng một tay ôm lấy eo nó đưa đi vừa đi anh vừa giải thích
-Em hâm, làm sao anh nỡ bán em. Đây á? Là căn cứ của “Tam Thiên hội” anh cho xây dựng cũng gần hai năm rồi…
-Cậu chủ…tiểu thư…đã chuẩn bị xong , mọi người cũng đã đến đủ
Người áo đen cúi đầu, Phong gật đầu rồi ra hiệu cho người kia lui xuống…
-Thiên Tam hội???? Hắc bang…cậu…chẳng lẽ là “thiếu chủ hắc ám”…Dark?????? Nó tròn mắt…
-Chính nó chứ ai! Còn ,có cả tụi này nữa.
Tuấn Anh và Hiếu bước tới, hai thằng bạn cà chớn của nó hôm nay ăn mặc lịch sự mặt mày nghiêm túc lắm lắm
-Tả / Hữu hộ pháp. Kính chào thiếu chủ. Tuấn Anh và Hiếu cúi đầu chào
Phong gật đầu, khuôn mặt nghiêm nghị, đôi mắt sắc lạnh vô cảm ,khí chất phi phàm chỉ nhìn thôi cũng thấy rùng mình
-Chúng ta đi…
Phong ra lệnh anh đưa nó đến sảnh chính của căn cứ địa dưới lòng đất
Chiếc ghế bành làm từ khối ngọc bích lớn nhất được dặt ở vị trí tối cao những hình thù rồng phượng trạm trổ công phu…trong bóng tối chiếc ghế đó cũng phát ra ánh sáng huyền ảo
Phong ngồi xuống đặt nó ngồi lên đùi mình, Tuấn Anh và Hiếu lần lượt ngồi vào hai vị trí thấp hơn bên cạnh
Phong vuốt nhẹ tóc nó…rồi ra lệnh cho đám người đang chờ lệnh phía dưới
-Dẫn người vào
Một lúc sau… đám đàn em của Phong nôi Hoàng Nhã Lam và Hoàng Hạo Minh vào, cả hai đều ăn mặc sộc sệch
Lúc đàn em của anh bắt được Hoàng Hạo Minh, ông ta đang thác lạc cùng một ả nhân tình ở khách sạn còn Hoàng Nhã Lam cũng đang vui vẻ nhảy nhót tưng bừng tại bar…
-Họ…..
-suỵt. Phong đặt tay lên khuôn miệng xinh đẹp
-Hôm nay em chỉ xem thôi, đừng nói gì cả
Nó gật đầu nhìn anh
Phong hơi cười
-Trần Anh Phong cậu bắt ta tới đây làm gì?
-Muốn gì ư? Tôi tưởng ông biết?
-Ta chẳng hiểu cậu nói gì…
-Hay cho ông , dám bắt người con gái của tôi , hành hạ cô ấy còn suýt nữa để cô ấy bị ô nhục. Ông nói tại sao tôi cho người “mời” ông tới đây???
-Cậu ….
-Vốn tôi định giết ông rồi ném cho chó ăn nhưng thịt của ông thối như vậy chó cũng không thể nhá được cho nên ta sẽ giữ lại mạnh cho ông….
-Phong như thế sao được. … Hiếu bức xúc
Anh nhếch môi….
-Tất nhiên đâu đơn giản thế, phải khiến ông ta sống không bằng chết chứ….
-Thế cậu định làm gì? Chặt chân hay chặt tay???
-Rút gân chân tay đi … như vậy hay hơn…sau đó cắt lưỡi rồi tổng lão vào trại tâm thần …sống đời sống câm liệt đến lúc chết….
-Hay…. haha….
-Trần Anh Phong thả ta ra …..á.á á á
Hoàng Nhã Lam tái mét, mặt cắt không còn giọt máu sợ hãi vô cùng
Ả vội bò tới ôm chân Phong cầu xin …
-Nôi ả ra… phong lạnh nhạt nói…
-Ả dám đồng lõa với lão ta hại Vi, người đâu chọc mù hai mắt ả…mang ả tới động chứa cho ả biết mùi vị đàn ông…
-Không anh Phong đừng làm vậy …em xin anh….hu hu
-Vi chị sai rồi cứu chị với …. hu hu…
-Cứu chị với. … thả tôi ra… thả ra…. Vi cứu chị
Nó định mở miệng xin cho Nhã Lam vì dù sao ả cũng là chị nó….nhưng Phong lắc đầu. Anh nói
-Đó là cái giá phải trả của những kẻ ngu dốt khi dám làm hại người con gái của anh
Trong lòng nó nâng nâng một cảm giác khó tả…
Gục đầu vào bờ vai ấy, nó cảm thấy an toàn vô cùng. ..
(Còn tiếp)