-Cô là ai?
-Tôi cũng là một người căm ghét cô ta. Có hứng thú hợp tác chứ? Bà Dịch
-Tôi phải làm gì?
Hoàng phu nhân nói ( nhân vật bị lãng quên )
-Tạm thời bà cứ ở lại đây tôi giúp tôi việc nhà đã. Sắp tới sẽ có cơ hội để bà trả thù.
Bà Hân gật đầu theo người con gái vào xe. Như vậy cũng tốt. Cô ta ắt hẳn rất giàu, đi theo cô ta chắc không cần lo không có cái ăn cũng có thể tránh bọn chủ nợ. Từ khi chồng bà bị tàn phế, còn bị tống vào nhà thương điên con gái thì mất tích bà chẳng còn gì cả. Tiền và đồ đạc trong nhà đều mang đi thế chấp để chi trả cho những thói ăn chơi hoang phí của bà…nhiều năm qua vẫn vậy bà biết chồng mình cặp bồ nhăng nhít với hàng hà xa những đứa chân dài tuổi chỉ bằng tuổi con ổng nhưng bà mắt nhắm mắt mở cho qua hết chỉ cần có tiền đưa bà hàng tháng là được.
Ông ta có bồ nhí của ông ta, bà cũng có tình nhân của bà.
Thiên vừa gắp đồ ăn cho em gái vừa nen nén lườm Phong
Giang huých tay Thiên nói nhỏ
-Thôi ông xã, để chú ý ăn đã. Hai cô chú cũng đâu có sao
-Anh biết rồi, bà xã mau ăn đi . Ăn nhiều cho tiểu bảo bối của chúng ta mau lớn . Thiên cười hiền
-Hai đứa này, lão già như ba gần đất xa trời lúc nào không hay… hai đứ tính sao để ông già này được bồng cháu nội đi.
Ông Lâm khề khà nói
-Con cũng thích ba ạ? Chúng con sẽ cố gắng năm đứa được chứ ạ?
Mặt nó đỏ bừng lên nếu có một điều ước nó muốn mình biến mất ngay lúc này…
-Cậu dự định bao nhiêu đứa? Giang đùa đùa
Phong chống cằm ra vẻ suy tư lắm, lúc sau vẻ mặt yêu nghiệt hiện rõ mồn một sự gian tà
-Xem nào…. ít thì cũng phải một đội bóng…
-Này chú định biến em gái anh thành lợn nái à? Thiên cười rõ to
Nó véo đùi Phong, nhưng ai đó vẫn cười nhăn cả lợi…
Tức….tức chết mà….
Thùy dảo bước vào biệt thự nhà Lâm gia…
Khánh đang ngồi uống rượu, trông anh tiều tụy rất nhiều…
Thùy lấy tay bịt mũi….
Cả căn phòng của Khánh nồng nặc mùi rượu
Bên giường người con trai ngồi tựa vào thành giường một tay gác nên giường một tay cầm chai rượu hết quá nửa, xung quanh anh la liệt các vỏ bia, rượu
-Này!
Thùy đá đá vào người Khánh
Anh khó nhọc nhìn cô
-Có chuyện gì không?
-Tôi sẽ hẹn cô ta ra cafe anh cho cô ta uống thuốc này….tôi đảm bảo cô ta sẽ tự nguyện muốn trở thành người của anh
Khánh ném chai rượu vào một xó…
Giọng anh khản đặc
-Cô định lợi dụng tôi sao?
-Anh và tôi có chung mục đích mà… Thùy nói
Khánh như kẻ điên, anh chỉ tay thẳng vào mặt Thùy quát lớn
-Câm mồm ngay cho tôi . Tôi biết tất cả rồi…. NGÔ MINH THÙY…TÔI NÓI CHO CÔ BIẾT Đừng HÒNG LỢI DỤNG TÔI ĐỂ LÀM TỔN HẠI TỚI VI NHI
-Cái gì ? Anh nói cái gì? Tôi lợi dụng anh ư???? Đồ điên. Tôi đang giúp anh có được thứ anh muốn cơ mà
Khánh khinh bỉ nhìn Thùy:
-Cô thì biết vì ai?
-Lâm Gia Khánh anh dams dùng tái độ đó nói chuyện với tôi sao?
Thùy tức giận
-Cô muốn tôi hại Vi sao? Thế đủ rồi. Tôi không muốn làm cô ấy tổn thương nữa. Đừng coi tôi là con tốt thế mạng , cô không sai khiến tôi được nữa đâu
-Cái gì? Ý anh muốn rút lui sao? Khốn nạn….
-……
-…đồ đàn bà. ANH CHẢ LÀM ĐƯỢC GÌ RA HỒN ĐÂU. CÓ MỖI VIỆC CỎN CON MÀ KHÔNG LÀM NỔI. …thật VÔ DỤNG.
RẦMMMMMMM…
Thùy nói một hơi dài như chút hết giận giữ lên người Khánh rồi bỏ đi, Khánh nhếch môi …
Thì ra đây là khuôn mặt thật của cô ta…anh rút điện thoại gọi cho ai đó
phút sau bóng người con trai lạ xuất hiện ở biệt thự.
Người con trai có dáng người gầy cao, bước đi thanh thoát, mái tóc hung đỏ tư nhiên, đôi mắt xanh dương linh hoạt….
-Khánh! Tony lên tiếng
-Chào! “Cô ta ” vừa ở đây….
Khánh cười
Bao nhiêu năm qua anh sống trong sự lừa dối của Thùy, anh vẫn hận Phong vì Thùy nói Phong phụ cô…
Ngày trước mỗi lần buồn cô đều chạy đến bên anh ôm anh rồi khóc tu tu như đứa trẻ.
Cứ tưởng rằng. ….
Đó là ngây thơ, đó là yếu đuối
Hóa ra…
Tất cả đều là một vở kịch….
Và….Thùy chính là kẻ rựt dây đằng sau những con dối….
-Cám ơn vì cho tôi biết mặt thật của cô ta
-Coi như tích đức cho cô ấy! Tôi thay mặt cô ấy xin lỗi cậu
-như vậy có đáng không? Cô ta chỉ lợi dụng anh thôi.. Khánh nhíu mày anh khó hiểu nhìn Tony….
-Đáng…. vì tôi yêu cô ấy…. rất yêu cô ấy. ..vì cô ấy tôi có thể làm tất cả
Khánh ngây người
Có lẽ…
Thứ tình cảm anh dành cho cả Vi và Thùy đều không phải là yêu. …
….
……..
Một chút rung động.
Yêu. Vốn không phải chiếm hữu trong tay mà…
Yêu vốn là hi sinh….
Yêu vốn là vì nhau mà sống , vì nhau mà chết…
Đôi môi Khánh khẽ cười
Lòng anh nhẹ hẳn, hóa ra là như vậy….
Nhìn về phía xa, mặt trời đang nặn . Màu hoàng hôn vàng rực…
Kết thúc một chặng đường mập mờ ủ dột. ..
Ngày mai nắng nên
Gió lại thổi
Và……
Đôi môi sẽ lại mỉm cười..
(Còn tiếp)