Phong đạp tung cửa chính của ngôi nhà một thời gian Thùy đã từng ở…. hai thằng con trai quay phắt lại nhìn anh
Thùy nằm dưới sàn nước mắt nước tèm nhem cô thút thít
-Anh, bọn họ định… cứu em…. hu hu
Máu nóng trong người anh bốc nên đến đầu…
-Con ả đ này… lắm mồm đợi bố xử lý xong thằng nhãi ranh kia rồi sẽ cho mày nếm mùi đàn ông
Cả hai tên cùng xông tới tấn công Phong, anh nhẹ nhàng tránh đòn
Thùy sợ hãi co rúm ở một góc phòng
Chả mấy chốc Phong đã hạ nốc ao hai tên to con khiến chúng nằm mê man trên sàn .
Anh túm tóc một tên giật mạnh hỏi
-Ai sai hai người tới đây?
-Là…. là…một người phụ nữ ngoài chúng tôi không biết tên bà ta… bà ta cho chúng tôi tiền rồi…
Phong đập mạnh đầu hắn xuống sàn…
-Hôm nay tao không giết chúng mày, đừng để tao gặp lại chúng mày…. cút….
Nghe vậy hai kẻ xấu số vắt chân lên cổ chạy…chả mấy chốc đã biến mất khỏi tầm mắt Phong
-Thùy……..
Phong kẽ gọi… Thùy ngước lên nhìn anh , đôi mắt cô ngấn lệ
-Mọi chuyện qua rồi…..
Phong an ủi…
Thùy ôm chầm lấy anh khóc dẩm dức, anh vỗ nhẹ vai cô khích lệ
Đang lang thang trong khu phố ẩm thực thì điện thoại của nó reo lên inh ỏi….
-Có tin nhắn à? Ai nhắn thế nhỉ? Nó vừa cắn một miếng xoài dầm vừa lẩm bẩm
Số lạ hoắc… như mọi lần thì nó sẽ không xem nhưng lần này có thứ gì đó thôi thúc nó phải xem…
Vừa mở đập vào mắt nó là hình ảnh thắm thiết của anh và người đó…
Dưới còn có dòng tin nhỏ
” họ ở khách sạn X,phố Y . Nếu không tin cô có thể đến thử”
Tay nó siết chặt cái điện thoại trong đầu đinh ninh rằng anh không bao giờ nói dối, anh yêu nó như vậy mà…anh sẽ không phản bội nó, anh sẽ không làm nó tổn thương…
…. nó cố gắng giữ vững lòng tin vào anh nhưng. ….
Hàng loạt bức ảnh, hàng loạt tin nhắn khiến nó lung lay. …
Vội vã bắt một chiếc taxi … tim đó đập mạnh, càng gần nơi đó nó càng sợ….
Nếu anh ở đó?….
Nếu anh thật sự ở đó….?
Nếu anh phản bội nó thật?
Nó sẽ làm gì????
Nó bước vào toan bước ra nhưng lễ tân đon đả chào hỏi
Nó hít một hơi sâu rồi hỏi
-Có ai tên Trần Anh Phong hay Ngô Minh Thùy đặt phòng ở đây không?
-Cô Thùy với cậu Anh Phong á? Ui trời khách quen của khách sạn mà, tụi chị lạ gì? Mà em là ai?
-Là bạn của Thùy ạ, cô ấy để quên đồ em mang đén cho cô ấy…
-À vậy à? Thùy ở phòng nhé
Nó cúi đầu cảm ơn rồi rảo bước đi…tim nó đau… rất đau… bước chân ngày càng nặng nề.
Đứng trước cửa phòng nó ngẩn người. ..
Có nên bấm chuông?
…..
Đôi tay nó run rẩy…. trong lòng vẫn còn chút niềm tin nhỏ nhoi…
Bấm chuông một hồi, cánh cửa từ từ mở ra…
….
……
………
Phong ngỡ ngàng. ….
Nó đánh rơi xấp ảnh. Đầu óc nó choáng váng
-Vi …
Phong gọi …
-Ai vậy anh?
Thùy ló ra cửa ,nó nhìn Thùy….
-Vi….
Thùy tròn mắt kinh hãi… như kẻ cắp bị bắt quả tang…tội phạm bị công an bắt…
-Xin lỗi, làm phiền rồi….
Nó lùi lại vài bước rồi bỏ chạy
Phong kéo giật nó lại
-Vi, nghe anh nói, không phải như em nghĩ đâu…
Nó vung tay thoát khỏi sự kìm kẹp của anh , nước mắt giàn giụa
-Không như tôi nghĩ?…. đây là nơi anh giải quyết công việc,?
-Anh….
-Anh bảo làm sao tôi tin anh???
Phải làm sao nó có thể tin anh khi hình ảnh người con trai nó yêu nhất chỉ mặc quần jean ở trần bước ra, trong khi đó người bạn thanh mai lại đang khoác nên mình bộ đồ ngủ hở nửa ngực… quá ưa sexy…
Hai người họ… một nam một nữ ở cùng phòng thì có thể xảy ra chuyện gì????
-Vi, nghe anh….anh thật sự không. …
-Anh im đi tôi không muốn nghe…. giả dối tất cả chỉ à giả dối. …
Nó vụt chạy …. ngoài kia…bóng đêm đang dần xâm chiếm mọi ngóc ngách. …
Bầu trời như sụp đổ…
Tất cả…
Khao khát… niềm tin… đổ vỡ…
….
……
……..
Cuối dãy hành lang bóng người đàn bà khuất dần trên khuôn mặt ấy xuất hiện một nụ cười thích thú….
(Còn tiếp)