“Xòe bàn tay thả yêu thương theo gió…
Mong nỗi buồn sẽ hóa thành tro….”
Nó gieo mình xuống dòng nước lạnh buốt, đôi mắt nhắm chặt…cả cơ thể nhẹ bơng…
Trong lúc gần mất đi hoàn toàn tri thức nó lờ mờ nghe thấy có ai đó gọi tên mình… gọi rất to , rất lớn…
Xong nó không còn biết gì nữa…
Lúc tỉnh dậy nó nhìn thấy mẹ…
Bà cười , đôi tay thon dài vuốt nhẹ mái tóc nó …
-Mẹ… nó vui mừng ôm lấy bà. Nước mắt đua nhau rơi xuống
-Con yêu! Để mẹ ngắm con thật kĩ nào…
Nó cười tươi nhìn mẹ… rồi như nhớ ra điều gì đó nó hướng ánh mắt buồn rầu ra xa…
Nó chết rồi ư? Chắc anh hai nó sẽ rất buồn…. còn con Linh sẽ khóc dòng cho mà xem…. nhưng người nó lo nhất là Phương, không biết nó ra sao! Còn cả hai thằng cha chíp hôi kia nữa…
Còn cả người đó nữa… khi biết nó chết anh có buồn không? Hay chỉ ném cho nó một cái nhìn thương hại????
Cả Thùy nữa chắc cô ta sung sướng lắm
-Sao vậy con yêu?
-Không ạ! Con hơi lo cho mọi người nhưng mà con thích ở đây với mẹ
Nó ôm chặt lấy mẹ mình nũng nịu
Bà cười hiền rồi nói…
-Trốn tránh không tốt đâu con. Thiên thần của mẹ…nơi này vốn không thuộc về con
Mẹ nó đột ngột đứng dậy… bà lùi dần lùi dần và ngày một cách xa nó..một làn sương dày xuất hiện khiến nó mất phương hướng
-Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi… mẹ ơi….
-Con yêu. Con nên trở về nơi thuộc về con…bé Vi của mẹ…mẹ yêu con…
-Không mẹ ơi, mẹ cho con theo với…mẹ ơi….
Nó bật dậy… mồ hôi ướt đầm . Một người con gái đẩy cửa bước vào ,vẻ mặt cô mừng rỡ
-Em tỉnh rồi, may quá….
Nó còn chưa kịp hiểu thì cô gái đã gọi to
-Anh ơi cô bé tỉnh rồi….
Những bước chân vội vã bước vào phòng
-Vi!
Nó tròn mắt nhìn người con trai
-Anh Quân!!!!!
Lăng Minh Quân gật đầu bước đến ngồi bên mé giường
-Có chuyện gì mà em phải đi đến bước đó…
Nó không kìm được nước mắt òa khóc. Quân ôm nó vào lòng an ủi
-Không sao rồi bé con!
Khóc chán nó mê mệt lại ngất đi. Quân không yên tâm nên quyết định gọi Phương .
Chưa đây phút cả Phương và Linh đều có mặt tại căn hộ của anh trong bộ dạng ướt sũng…
Nghe anh kể lại việc nó định tự tử mà cả hai tá hỏa…
Qua Phương và Linh anh cũng phần nào hiểu được chuyện của nó… con bé dại dột quá
Phương vào phòng nhìn con bé nửa tỉnh nửa mê… nó xót
-Linh , mày báo cho anh Thiên chưa? Tao sợ anh chị ấy lo… con Vi chắc không sao rồi
Phương nói.
Linh gật đầu
-Gọi luôn bác sĩ đi…
-Chị gọi bác sĩ rồi. Ông ấy đang tới.
Phương ngước lên nhìn người con gái… ???? Đây là ai????
-Cô ấy là Ngọc bạn gái anh!
-Anh cũng có bạn gái á? Phương ngạc nhiên. Một kẻ đào hoa ăn chơi xa đọa như Lăng thiếu mà cũng biết yêu sao? Thiên hạ đại loạn rồi
Mặt Quân đen xì…
-Đúng là… chỉ có con bé Vi hiểu anh…
Vị bác sĩ già bước ra khỏi phòng , ông nâng gọng kính cao hơn một chút rồi nói
-Không có gì nghiêm trọng đâu… cô ấy bị căng thẳng và suy nhược. Người nhà nên chú ý đến việc ăn uống nghỉ ngơi. Tình trạng này kéo dài là không tốt cho em bé đâu….
-Sao cơ? Ý ông là… Phương bàng hoàng
-Cô ấy có thai hơn tuần rồi.
Ngọc cùng Quân tiễn bác sĩ về
Phương siết chặt tay thành nắm đấm. Cô lao ra khỏi căn hộ, mặc cho Linh í ới đằng sau.
-Chăm sóc nó tao đi rồi về ngay…..
Chiếc moto phóng vụt đi… rẽ nối trong màn mưa
Chúng phải trả giá cho việc này
“Anh cho em chữ nhớ…
….để em biết chữ đau…
Nhưng ngày tháng về sau…anh sẽ mất rất lâu để hiểu sâu chữ tiếc….”
(..LeeHannie…)
Rầm….
Cánh cửa của ngôi biệt thự xa hoa nhà Thùy bị đạp bung cả bản lề cô tức giận định bụng chửi cho đứa không biết trời cao đất dày kia một chận thì…
Một làn gió lạnh tạt vào mặt khiến cô khẽ rùng mình
Cái bóng đen từ từ tiến vào khiến cô sợ hãi…
Tiếng đế dày chạm sàn , nước mưa nhỏ xuống tí tách…
Dáng người mảnh khảnh của một cô gái xuất hiện
Mái tóc vàng kim bết lại vì nước mưa , ngay cả bộ quần áo đen xì cũng dính chặt vào người tôn lên body siêu chuẩn
-Phan Hồng Phương cậu tới đây làm gì?
Phương ngẩng đầu lên nhìn Thùy, đôi mắt cô đỏ ngầu…con dao găm trên tay sáng loáng khiến Thùy kinh hãi…
Phương bước từng bước chậm chạp giọng bó khàn khàn…
-Mày hỏi tao đến để làm gì ư? Tao đã nói mày không được động tới con Vi … vậy mà….
Thùy sợ hãi lùi lại
-Là cô ta hại tôi. Cậu cũng thấy rồi đấy. …
-Hahahaha….
Phương bật cười man rợn.
-Cậu cười gì chứ? Thùy nhíu mày
-Tao hiểu nó còn hơn hiểu chính mình. Mày qua mắt được thằng Hội Trưởng ngu ngốc kia chứ không qua mắt được tao đâu. Con chó ghẻ ạ…
-Cậu muốn gì? Đừng có lại đây…
-Tao muốn moi tim mày ra xem trái tim của mày màu gì?
-Phan Hồng Phương. Giết người. … là là phải đi tù đấy
Hahaha… thêm một tràng cười khinh miệt
-Tony không nói tao là HOA HỒNG ĐEN à? Đôi tay này vấy đầy máu tanh rồi. Thêm mày nữa cũng không thấm tháp vào đâu cả… Phương nói. Cô thích thú hibf khuôn mặt xanh ngắt của Thùy.
Thùy đứng còn không vững. Phải Tony đã từng nhắc… Hoa hồng đen là đệ nhất sát thủ giết người không ghê tay nhưng lúc đó cô không tin…
Chẳng lẽ cô phải chết sao? Không. …cô không can tâm…
-Vĩnh biệt thế giới đi…
-Không. ..
Con dao găm thay vì cứa cổ Thùy lại rạch một đường dài trên má phải của Tony….
Máu từ vết thương ứa ra … đau lắm nhưng Tony không hề hé răng nửa lời
-Tránh ra! Phương quát
-Tha cho cô ấy lần này đi… Phương. …xin em…
-Có đáng không?
Phương nhíu mày
-Đáng…
Hỏi thế gian tình là gì mà khiến người ta mê muội như thế
Đôi tay Phương hơi lỏng ra… cô xoay người bỏ đi…
Vì Tony cô sẽ tha chết cho ả lần này
-Tôi đi gọi bác sĩ. Thùy lạnh nhạt nói
-Không cần, đây là lần cuối tôi bảo vệ cô.
-Cậu định đi???
-Mai tôi về Pháp. Mấy năm nay. Hi sinh cho cô đủ rồi. Chào! Tony quay lưng bước thẳng
Nếu quay lại nhìn Thùy thêm lần nữa chắc anh không thể đi…
Thùy thẫn thờ nhìn theo bóng anh một lúc rồi tặc lưỡi cho qua…
Đôi mắt tím mơ màng tỉnh dậy lần . Nó nhìn rất rõ xung quanh.
Thiên đứng ở góc phòng, khuôn mặt anh mệt mỏi + tức giận. Thấy nó tỉnh anh cũng chẳng chạy đến hỏi han, anh chỉ đúng đó lạnh nhạt quan sát
-Có mệt không? Linh hỏi nó
Nó nhìn Quân rồi nói
-Sao cứu em? Để em chết đi còn hơn
-….
Keng…
Thiên ném con dao xuồng đất anh lạnh lùng nói
-Chết đi.
-Anh! Giang chau mày
-Trốn chạy là hèn nhát. Cái chết cũng không giải quyết được vấn đề. Suy nghĩ cho kĩ…
Nó khóc…
-Anh …em xin lỗi…
Thiên ôm lấy đứa em gái tội nghiệp
-Nhóc con, em không có lỗi…là anh sai. Anh đã quá vô tâm…
-Là em… ngu ngốc
-Con không ngu ngốc mà là mù quáng.
Mọi người đổ rồn ánh mắt về phía người nói
Một lão già… râu tóc bạc phơ… đôi mắt màu tím mờ mờ.
-Ông ngoại… Thiên tròn mắt
Khuôn mặt già nua trải đầy sóng gió ở đời.
Lão tộc trưởng chầm chậm tiên về phía nó đưa đôi tay nhăn nheo chai sần của mình lau những giọt nước mắt của đứa cháu gái
Ông nói
-Yuki, nước mắt của con rất quý giá nên không được tùy tiện khóc…trên thế gian này không ai đáng giá bằng những giọt nước mắt của con . Những người đáng giá sẽ không bao giờ để con phải khóc
-Ông. …
-Ta nghe Phương nói rồi, đứa bé trong bụng con. Giữ hay bỏ là do con quyết định. Yuki tối mai chúng ta sẽ về nhật việc ở đây Phương Phương sẽ lo. Con đi chứ? Chúng ta sẽ tạo ra một cuộc đời mới cho con
-Đứa bé… chẳng lẽ….
-Con có muốn đi không Yuki?
-thưa có. Nó gật đầu. Nơi này… đã lấy đi của nó bao nhiêu nước mắt, khiến nó không còn là nó… nữ chủ nhân của dòng tộc MiKaGe danh giá…
Phong ngồi đối diện với ông ngoại nó. Anh vẫn giữ nét ngang tàng của mình
-Ta sẽ đưa con bé đi. Chàng trai trẻ bốc đồng quá không tốt cho cậu. Hãy nhìn sự việc ở một góc độ khác… có những điều nhìn thấy nghe thấy cũng chưa chắc là thật . kết luận buộc tội của cậu với cháu gái ta là quá vội . Ông nói một cách điềm tĩnh
-Cho cháu gặp cô ấy. Phong nói
-Cháu gái ta không rảnh tiếp cậu. Đừng mất công tìm kiểm. Dù thế lực của cậu có lớn gấp vạn lần gia tộc ta thì người mà gia tộc muốn dấu cả đời này đừng mong tìm thấy.
-Ông….
Ông ngoại nó chầm chậm tiến ra ngoài , đầu óc anh rối như tơ vò…
Nhìn ở góc độ khác…
?????? Anh có đổ oan cho cô?????
Anh có sai không? ????
….
……. cô sẽ đi ư????? Rời xa anh ư?????
Cố gắng lắm rồi. Theo yêu cầu của các bạn rồi nhé…
Bật mí chap sau có nhân vật mới xuất hiện mong mọi người thích nhân vật nay….
Thân ái!