Trên chuyến bay sớm nhất về Việt Nam nó bồn chồn không yên, bé Ren bây giờ thế nào? Con trai nó đang ở đâu? Có nguy hiểm gì không?
Nghĩ thôi đầu nó cũng điên đầu rồi
-Cháu muốn nói gì với chú? Phong hỏi
-Nếu bây giờ cả người này và người này đều rơi xuống biển, chú chỉ có thể cứu một trong hai chú sẽ cứu ai?
Ren chỉ vào hình của mẹ em và Thùy …
Phong hơi nhíu mày, thằng nhóc này hỏi toàn câu lạ…
-Cứu cô đó! Phong chỉ vào hình của Thùy
-Tại sao? Chú lại bỏ mặc vợ mình?
Ren hỏi.
-Sau khi cứu cô này chú sẽ chết cùng vợ chú…
-Mà cháu tên gì?
-….
-Anh Phong chúng ta đi ăn cơm trưa thôi…
Thùy vừa đẩy cửa bước vào vừa nói.
-Cậu đến rồi à???
-Có vẻ như chú bận rồi, vậy lần sau chúng ta nói chuyện nhé… chào cô!
Ren nói xong thì sốc lại balo ra khỏi phòng làm việc của Phong
-Nhóc đó ở đâu ra vậy anh? Dễ thương ghê
-Tôi không biết , tôi gặp nó dưới sảnh…nó khá lạ…
Phong nói, trong đầu anh vẽ nên cái viễn tưởng khi bắt gặp đôi mắt thằng nhóc ấy
-Thôi , chúng ta đi ăn đã nào… Thùy cười tươi khoác tay anh
năm qua cô kiên trì theo đuổi nhưng Trần Anh Phong một chút cũng không đoái hoài đến cô…
Ngô Minh Thùy cô sợ lắm chứ…
Nếu … chỉ là nếu một ngày…
Người đó quay lại….
Cô phải làm sao??? Phải làm sao để giữ anh bên cạnh…
Bỗng trong đầu cô xuất hiện hình ảnh của thằng nhóc ban nay…
Phải rồi…. đứa bé….
Phong là người có trách nhiệm nên nếu cô có thai với anh , nhất định anh sẽ cưới cô…
Cô đơn của một đứa trẻ đơn giản đó là khi bên cạnh chúng không có ai….
Nhưng…
Cô đơn của một người lớn là đứng giữa ngàn người mà trái tim vẫn lạnh…
Phong lang thang dưới phố nhìn người ta nắm tay nhau vui cười. Anh nhớ cô!
-Tashi , có tung tích gì về thằng bé chưa???
Phong quay ngoắt lại…
Giọng nói ấy anh vẫn luôn tìm kiếm…
Cô ở đâu đó rất gần đây…. gần anh thôi…
Lòng nó như tơ vò… Tashi đã huy động rất nhiều người mà vẫn chưa tìm thấy thằng bé…
Rốt cuộc thì con trai cô ở đâu????
Đột nhiên nó nhận được cuộc gọi từ số lạ. Nó nín thở? Không phải điện thoại đòi tiền chuộc của bọn bắt cóc chứ ???
-Alo…
-Cô có phải cô Yuki không?
-Vâng… là tôi….. nó đáp
-Chúng tôi là cảnh sát quận , hiện chúng tôi đang giữ cháu Ren kato , cô hãy đến đón cháu bé về
-Vâng … vâng cám ơn anh
Nó vộ vã lên một chiếc taxi…
…
…..
Giữa dòng đời tấp nập
Em và anh vô tình lướt qua nhau…
Lạnh lùng
Vô cảm
Như hai kẻ xa lạ…
Ren ngồi trên ghế đung đưa chân…. bên cạnh em là một ông già tốt bụng…
Em bị lạc đường về ngôi biệt thự cũ của mẹ. Còn bị ngã … trời thì tối, đi cả ngày em cũng rất mệt. May mà có ông
Ông là người rất tốt nha. Ông mua cho em đồ ăn ngon ơi là ngon, còn mua cả kem cho em nữa, em thích lắm
Em xin ông đưa em đến đồn cảnh sát để em đợi mẹ và các bác các chú tới đón . Ông đưa em đi còn cùng em ngồi đợi mẹ nữa…
$$$$$$$
Nhìn thằng bé, ông Lâm lại nghĩ ngay đến hình ảnh Anh Phong lúc nhỏ… quả thực rất giống nhau.
Lại nghĩ về con trai, ông khẽ thở dài.
….
…….Giá như, người đó ở bên con trai ông. Có lẽ nó đã không như bây giờ
-Ren Kato Mikage…
Một giọng nữ vang lên, rất trong… rất êm
-Mami… Ren nhảy xuống ghế chạy thật nhanh lại ôm lấy nó
-Con làm mẹ lo muốn chết …. nó ôm chầm lấy bé Ren
-Con…
Ông Lâm kinh ngạc
Nó cũng chết xững…
Sao ông ấy lại ở đây? ??????
-Mami, là ông này tốt bụng đưa con tới đây đấy. Ren nói
Nó xoa đầu con, rồi bảo
-Ren, chào ông nội đi con…
Giây phút ấy cả người ông Lâm như bị đông đặc….
Ông có cháu????
Là con trai thằng Phong?????
….
…..
Phút giây ấy mừng mừng tủi tủi…
Cháu trai ông lớn thế rồi sao???
-Chủ tịch chúng ta nói chuyện một chút nhé…
Nó lên tiếng…
Vì Sự cố cắt điện mình k đăng ngay cho m.n được. dù k phải nỗi do mk nhưng k thể đăng ngay cho m.n hannie rất xin lỗi
M.n thông cảm đừng ném đá mk nha…
…. mk đã phải thức đến tận h sáng để đăng truyện cho m.n đấy .
Không phải mk thất hứa hay đại loại như thế. M.n phải biết mk đã rất chăm chỉ viết để đáp ứng yêu cầu của m.n rồi đấy. Mk cũng rất mệt nhiều khi chỉ muốn xóa quách truyện đi cho đỡ mệt thân nhưg mk nghĩ lm như vậy sẽ khiến m.n mất hứng nên mk rất cố gắng……
(Còn tiếp)