Ren lờ mờ tỉnh dậy sau cú chụp thuốc mê của bọn bắt cóc…
Em đang ở một căn phòng trống xung quanh chỉ có bốn bức tường đã hoen ố , ánh sáng yếu ớt hắt vào từ những lỗ nhỏ li ti
Ren đứng dậy nhìn hết một lượt xung quanh tìm kiếm đường thoát thân
-Bé con đừng cố tìm kiếm nữa… đây là một phòng kín không có nối thoát đâu
Ren hơi giật mình khi sau lưng em vang lên một chất giọng ngang phè phè của một người đàn bà. Em quay lại hỏi
-Bà là ai? Đây là đâu?
-Ta ư? Ta là bà ngoại của cháu…đây là khu dãy nhà X thuộc phân xưởng Y…. không có ai đến đây đâu. Đừng phí sức nữa…. nào cháu ngoan lại đây với bà nào
-Câm mồm. Mụ đàn bà độc ác như ngươi đâu xứng với danh phận ấy…
Ren nói, trên khuôn mặt non choẹt đôi mắt hằn học nhìn bà Hân khinh bỉ
-Đúng là con trai của Hoàng Hải Vi… miệng lưỡi sắc bén , khẩu khí ngút trời. Nhưng mày sắp chết rồi nhóc ạ
Bà Hân cười như điên dại…
Bà sắp trả thù được cho đứa con gái duy nhất của mình
-Hoang tưởng
Ren đáp. Em không mảy may quan tâm đến khuôn mặt đang tối dần của bà Hân…
-Nhãi con…
Bà Hân dơ tay định tát Ren những bị Thùy ngăn lại
-Khoan đã….
Thùy hơi cười nhìn thằng bé xinh trai trước mặt
-Hải Anh? Tên cháu cũng rất hay.
-Cám ơn vì lời khen. Bà cô muốn gì nào?
Ren nhếch môi cười lạnh
-Ha… tại mẹ cháu mà cô và ba cháu không đến được với nhau. Cháu nói cô phải làm sao?
Thùy bóp mạnh cằm thằng bé
-Bỏ cái bàn tay dơ bẩn của cô ra khỏi người tôi. Tôi biết rõ những việc cô làm. Kể cả những việc cô hại mẹ tôi từ năm trước là ba tôi ngu lên mới bị cô lừa. Ngô Minh Thùy đừng nghĩ mình có thể một tay che trời.
Ren nói, đôi mắt hằn lên những tia giận giữ
-Đúng đúng… rất đúng. .. là tao hại con mẹ mày… tại mẹ mày ngu dám chen chân vào giữa tao và anh Phong…còn sinh ra đứa nghiệt chủng như mày nữa…
-Cô thật độc ác…
-Tao độc ác à? Phải rồi rất độc ác… ha ha mày biết không? Lần đầu tiên găp mẹ mày tao đã thấy mẹ mày thật chướng mắt.
-…
-Mày biết tại sao mày và con mẹ mày không được sống ở đây không?
-…
-Là do tao đấy… ha ha năm đó căn phòng là do tao phá từ trước bức ảnh đó cũng là tao phá hỏng . Quan trọng hơn là anh Phong tin tao hơn tin mẹ mày…
-Vậy cô thắng rồi còn gì? Tại sao lại bày ra chuyện này nữa . Hay cô sợ mẹ tôi trở về thì mọi chuyện xấu cô làm đều bị bại lộ
Ren nói
-Phải… vì thế nếu mày chết. Mọi chuyện sẽ kết thúc
-Cô nghĩ vậy á? Nếu tôi chết ba tôi và mẹ tôi sẽ xa nhau??? Nực cười. Họ có thể đau lòng một thời gian nhưng rồi họ sẽ có những đứa con mới thôi…
Thùy nhíu mày..
-Đừng nghe nó nói bậy . Thùy! Chúng ta phải giết nó… người đâu…
-Cô, đừng nghe bà ta… bà ta đang lợi dụng cô thôi…
Ren nói
Bà Hân túm cổ áo Ren xô mạnh em xuống đất…
-Chúng ta ngồi chung một thuyền. Cô chết tôi chết. Đừng chúng kế ly gián của thằng nhóc này…
-Phải! Nó phải chết…. nhưng tôi không muốn nó được chết dễ dàng….
-Sẽ theo ý cô..
Hahahaha…. hahahahaha….
—–
Cả Thùy và người đàn bà độc ác kia đều không biết trên khuyên tai màu ánh bạc của Ren là một con chíp siêu nhỏ giúp em kết nối được với tất cả các thiết bị có cùng tần số…ngoài ra nó được cấu tạo như một chiếc máy nghe trộm thu phát mọi lời nói một cách rõ ràng nhất
Một điều nữa , từng câu từng chữ Ngô Minh Thùy và Dịch Nhã Hân nói Trần Anh Phong đều nghe không xót một chữ…
Không chỉ anh và Vi…. đoạn đối thoại đó còn được chuyển tải thẳng lên mạng internet…. khiến người người phận nộ…nhà nhà căm ghét
Phong siết chặt vô lăng chiếc Auđi xé gió lao vun vút…
Dám bắt cóc con trai anh….
Dám làm hại vợ anh khiến cô chịu uất ức bao nhiêu năm qua
Được lắm … dám lừa cả anh…
Để xem lá gan của lũ khốn nạn này to cỡ nào…
Tội trồng lên tội… một lần trả hết cả vốn lẫn lãi….
Đứa bên cạnh anh im lặng, cơ thể nhỏ bé khẽ run lên từng đợt…
Thằng bé đang bị tra tấn…. lũ vô nhân tính… thằng bé chỉ mới tuổi…. con trai nó…thằng bé…
Phong rựt vộ bên tai nghe của nó rồi nắm chặt một tay nó , anh nói…
-Đừng nghe nữa… chúng ta sẽ cứu con trở về
-Nhanh nên tôi sợ nó không chịu nổi….
-Em bình tĩnh chúng ta gần tới nơi rồi .
Nó đan hai tay vào nhau… lòng nặng như đeo đá mong trời phật rằng thằng bé không sao….
Ren lảo đảo đứng dậy sau cú đá của tên tay sai…
Đau … rất đau… nhưng em cắn răng chịu đựng…. em là ai chứ? … là con trai Trần Anh Phong bá chủ thế giới ngầm làm sao mở miệng ra van lài rên rỉ
Là chủ nhân tương lai của một gia tộc vang danh thiên hạ vạn người tôn kinh… nếu van xin. Em còn xứng với danh nghĩa là tiểu chủ nhân của dòng tộc
-Cô chủ… thằng nhóc này gan lỳ lắm….
-Đập chết nó luôn đi rồi ném xác vào rừng cho chó hoang ăn thịt…
Thùy lạnh lùng ra lệnh
Bà Hân cười thỏa mãn….
Ren nhìn chiếc gậy sắt ngày càng gần đầu mình… em nhắm tịt mắt chờ đợi….
Đôi môi nhỏ hơi cười.
“MAMI con yêu mẹ…!”
……
-KHÔNG…
Một bóng người lao vụt đến ôm chặt thằng bé lấy toàn bộ thân mình che chắn cho sinh linh nhỏ bé….
Bản năng của một người mẹ… là hi sinh bảo vệ cho con mình….
Chiếc gậy sắt dáng một đòn mạnh xuống tấm lưng gầy còm của người con gái…..
-VI…..
-MẸ Ơi
….
……..
…………
Đôi mắt lục bảo mở to hết cỡ….
Phút chốc người con trai đó như điên loạn tàn sát từng tên từng tên….
Anh chậm chạp bước lại gần ôm lấy thân thể nhỏ bé mảnh khảnh…
Nước mắt rơi ….
Mặn đắng ngấm vào từng thớ thịt…..
Chap này dài nha… bù lại cho sự chậm chạp như rùa của mk… m.n thông cảm nha… nắng nóng oải lắm mk chả muốn làm gì hic…hic….