Nó đẩy nhẹ Sukiro ra nhíu mày
-Anh!
-Baby, ngạc nhiên không? Sukiro vừa cười vừa nói
-Sao anh lại về? Cả Tashi nửa ở Nhật Bản hết việc làm rồi sao? Nó hỏi
-Không phải vì thư mời của chủ tịch sao? Tashi khoác tay lên vai Phương nói
-thì ra là vậy.
Nó cười nửa miệng, khuôn mặt kiều diễm bỗng chốc trở nên lạnh lùng băng khốc. Hoàng Hạo Minh ông muốn thâu tóm hết tất cả quyền lực của tôi và anh hai sao? Tham vọng của ông cũng không vừa nhỉ? Được lắm , ông đã không khách sáo tôi cũng không cần nể tình cha con nữa. Trò chơi chính thức bắt đầu…..
– Sukiro, anh về nhà trước đi. Tashi anh tới Hoa Đông lấy đồ cho em. Phương mày giúp tao liên hệ với M, nhanh nhất có thể.
Khuôn mặt nó nghiêm nghị lạ thường, khác hẳn với nó của vài phút trước, trong cái đầu nhỏ kia không ai đoán được người con gái xinh đẹp đó đang nghĩ gì…
Sukiro đang đi thì bị chặn lại, trước mặt anh là một thằng con trai có ngoại hình xuất chúng, đôi mắt xanh lục bảo nghiêm khắc
- người là ai sao dám vào trường làm loạn. Phong lên tiếng ( anh ý giận cá chém thớt đó mà )
-Cậu đủ tư cách biết tôi sao? Sukiro cười nhàn nhạt.
-để anh ấy đi đi. Yêu nghiệt! Ai đó lên tiếng
-Tại sao? Luật thì vẫn là luật. Tao không muốn làm trái quy tắc. Phong kiêm quyết
-Vậy thì mạn phép. Sukiro không ngần ngại ra đòn
-Sukiro…. dừng lại nó là bạn em.
Bỏ mạc lời nói của nó cả hai vẫn tiếp tục lao vào nhau, cả can – teen nháo nhào vì người con trai kiệt xuất đang đánh nhau
-….
Lâu không thư giãn, để xem nhóc bản lĩnh đến đâu mà đòi chặn đường SuKiRo này
Phong cũng không nhân nhượng tấn công trực diện ngay lập tức. Cả hai lao vào nhau như con mãnh thú lợi thế của Sukiro là tốc độ nhưng người đấu với anh không phải kẻ tầm thường mà là Phong một thần đồng võ thuật xuất chúng từ nhỏ đã luyện võ nên hầu như các đòn công kích của Sukiro đều được hóa giải
Phương và Tashi cùng nhảy vào tách hai con hổ đói này ra.
-Tashi bỏ ra….
-Sukiro nhiệm vụ quan trọng hơn. Tashi nói nhỏ. Sukiro vuốt tóc chỉnh lại quần áo
-Lần sau sẽ so cao thấp với nhóc. Vi Vi, good bye baby.
Sukiro hôn cái nên má nó rồi bỏ đi, Phong địnhgiữ lại nhưng trước mặt anh bây giờ là Hoàng Nguyệt Vi. Ai đó giận nó ghê gớm
-Mày có muốn giải thích gì không?
-Mày vốn không hiểu tao. Yêu nghiệt, mày không có quyền chạm vào Sukiro
Nó lạnh lùng nói, câu nói ấy như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Phong.
Hứx anh chính là không bằng kẻ đó, anh không có quyền? ???
-Tại sao không? Đây là trường học không phải cái chợ mà mày muốn cho ai vào cũng được. HOÀNG HẢI VI vốn dĩ mày không coi kỷ luật ra gì. Phong mỉa mai, anh giận, nó còn dám bênh vực người con trai khác trước mặt anh đáng trách.
-Kẻ không hiểu là mày! Nếu không có sự cho phép của hiệu trưởng liệu họ có dám vác cả chiếc Audi vào trường bằng cổng chính không? Lực cười.
Phong trầm ngâm một lúc.
-Cứ cho là thế đi. Mày yêu đương về nhà mà yêu không cần ôm hôn trên này. Tao không ngờ mày là một đứa tùy tiện như vậy! Không biết có bao nhiêu. …
Chattttt….