Sau khi đeo kính sát tròng cho Trần Hân, Trình Hâm nhận ra mình đã tự rước lấy phiền phức, bởi vì cả nữ sinh lẫn nam sinh, bất kể cùng lớp hay khác lớp cứ quay sang nhìn cậu mãi.
Một cảm giác nguy hiểm chợt nảy sinh trong lòng hắn: Bảo bối mà mình ôm ấp lâu nay bị người khác nhòm ngó.
Trưa hôm ấy, hắn lấy kính áp tròng của Trần Hân xuống, thác cớ rằng lúc mới đeo kính áp tròng không thể đeo cả ngày.
Trần Hân cũng cảm thấy không quen, tuy nhiên, lúc đổi lại kính thường rồi mới thấy đôi kính gọng nặng nề bao nhiêu.
Thế nhưng nếu Trình Hâm không giúp cậu thì cậu cũng sẽ không đeo kính áp tròng.
Phiến kính mỏng tang che trước nhãn cầu dường như mang đến cho Trần Hân một sự lo âu nào đó.
Quà sinh nhật của các bạn thật phong phú, nhiều món thể hiện sự chăm chút của người tặng: Ngoài thiệp chúc mừng, còn có sách, vở, bút, móc khóa, găng tay, khăn quàng cổ, vân vân, đều là những món nho nhỏ hữu ích.
Không biết ai tặng món nào, Trần Hân lại đâm lo về sau làm sao đáp lễ.
Các bạn đã tổ chức sinh nhật cho mình như thế, lại còn tặng quà, thì đến sinh nhật người ta chẳng lẽ lại không tặng gì?
Trình Hâm bảo: "Có gì khó đâu? Cậu múa bút vài phát ra một bức thư pháp, như thế đã tỏ rõ thành ý rồi, huống chi chữ của cậu hiện nay trị giá hai nghìn đồng chứ chả phải chơi.
Chờ sau này cậu nổi tiếng, biết đâu mấy bức chữ tặng bạn bè hôm nay lại sinh lãi lớn ấy chứ!"
Trần Hân cười ngất, cảm thấy ý kiến này cũng không tệ.
Cuối tháng , Trình Hâm lên mạng đăng ký tham dự kỳ đặc tuyển bóng rổ.
Mãi đến khi nhìn phiếu báo danh được in ra, có ghi tên trường dự tuyển là Đại học Thanh Hoa và Đại học Bắc Kinh, Trần Hân kinh ngạc.
Cậu hiểu ra rằng Trình Hâm đổ bao công sức ra để vào bằng được hai ngôi trường danh giá nhất cả nước này đều chỉ vì mình!
Rất lâu sau, Trần Hân mới có thể bình tĩnh lại, nhưng trong lòng vẫn cảm động không nguôi.
Cậu hiểu rõ hơn ai hết, rằng Trình Hâm không thích học hành, mà nhìn gia cảnh sung túc thì dư biết hắn thừa sức sống cả đời không cần bươn chải.
Thế nhưng Trình Hâm lại vì cậu mà trải qua bao nhiêu gian khổ, sớm đi tối về, nỗ lực không ngừng nào học tập, nào thể thao, hơn một năm nay không có bao nhiêu ngày nghỉ cho ra nghỉ.
Có thể có không ít học sinh cũng đang phấn đấu, thế nhưng xuất phát điểm của Trình Hâm không được như mọi người, hắn cũng chẳng phải cố gắng chỉ ngày một ngày hai, mà bền chí cả một hai năm trời không hề suy suyển, cũng không than vãn nửa lời.
Nếu không có ý chí hơn người thì cách nào làm được? Nghĩ đến Trình Hâm khắc khổ lâu nay, cổ họng Trần Hân nghẹn lại.
Trên đời có mấy ai vì cậu mà sẵn sàng đánh đổi nhiều như thế?
Kỳ nghỉ tết Dương lịch của khối lớp vỏn vẹn ba ngày, Trần Hân không về nhà ngay.
Dì cấp dưỡng vừa nghỉ, cậu đích thân xuống bếp để Trình Hâm tập luyện mệt nhọc về có bữa cơm nóng sốt.
"Ngon quá, ngon hơn cả dì nấu nữa!" - Trình Hâm chân thành khen ngợi.
Trần Hân cười: "Thế thì, tôi không về, ở lại nấu cơm, cho cậu nhá!"
Trình Hâm xới thêm bát cơm, nhìn cậu: "Cũng muốn thế, nhưng ông bà đã lâu không gặp em.
Thôi mai em cứ về đi, hôm sau là vào học còn gì."
"Thế cậu, ăn cơm ngoài hàng à?"
Trình Hâm gật đầu: "Ừ.
Nốt trận đặc tuyển này thôi là xong.
Dù đỗ trượt gì cũng không phải đâm đầu vào tập bóng nữa, có thể chuyên tâm học tập được rồi."
Trần Hân nói: "Phải đỗ chứ! Cố lên!" Nói thế thôi chứ cậu có biết tiêu chí tuyển chọn sinh viên thể thao của Thanh Hoa, Bắc Đại là ra sao đâu.
Trình Hâm nuốt cơm, nói: "Nếu không được Thanh Hoa hay Bắc Đại nhận thì anh cũng chẳng cần dự đặc tuyển trường khác nữa.
Bập vào kỳ thi đại học ngay thôi." Dù sao, ở Bắc Kinh có nhiều trường đại học khác nhau, bây giờ học lực của Trình Hâm khác xưa, có thể còn cơ hội.
Trần Hân nắm lấy tay hắn: "Tôi giúp cậu."
Nhìn bàn tay nhỏ bé chụp lên mu bàn tay mình, Trình Hâm miết lấy ngón tay kia: "Đồng chồng đồng chồng, tát biển Đông cũng cạn! Nhất định bọn mình sẽ cùng đến Bắc Kinh!"
Đêm ấy, Trình Hâm tập luyện trở về phòng, mang theo hơi lạnh ngoài kia.
Trần Hân đang bên bàn học, bóng dáng cậu hiện lên thật đẹp dưới ngọn đèn.
Trần Hân nghe tiếng mở cửa, cười tươi quay lại: "Về rồi đấy à?"
Trình Hâm cảm thấy đây chính là cuộc sống mà mình mong muốn.
Về đến nhà có người yêu ân cần hỏi một câu tưởng chừng bình thường như thế.
Sự ấm áp ấy không vàng bạc nào trên thế gian đổi được.
Trình Hâm đi đến, chiếc bóng cao lớn trùm lấy bóng Trần Hân.
Hắn ngồi xuống áp gương mặt lạnh lẽo của mình vào má cậu: "Đang làm gì thế?"
Trần Hân nghiêng mặt một chút, cọ vào mặt Trình Hâm: "Đang chữa bài tập, cho cậu này."
Trình Hâm lúc này mới nhận ra quyển vở trên bàn là vở bài tập của mình.
Không nhịn được, hắn ghì lấy eo Trần Hân, đưa tay lần vào vạt áo, dịu dàng hôn mãi từ cổ đến cắm: "Anh may mắn thật, nhặt được người vợ hiền thục đảm đang thế này.."
Bàn tay lạnh toát mò vào trong người làm Trần Hân giật bắn mình.
Cậu tóm lấy cái tay hư: "Lạnh quá! Đi, đi tắm đi!"
Trình Hâm hôn lên mặt cậu cái nữa rồi buông ra, bước vào phòng tắm nước nóng.
Sảng khoái bước ra, hắn lại ôm chầm lấy Trần Hân: "Đừng chữa nữa, ngủ thôi." Rồi kéo cậu đứng lên.
Trần Hân nghe theo, để bút xuống, quay lại ôm lấy eo Trình Hâm, đầu tựa vào khuôn ngực rộng, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ.
Cậu khẽ hỏi: "Mệt lắm phải không?"
Trình Hâm càng siết chặt vòng tay, trong lòng như sóng cuộn.
Hắn đặt một cái hôn lên mái tóc người yêu, nhắm mắt lại thì thầm: "Đáng công mà."
Nghe thế, đầu Trần Hân thình lình ngẩng phắt lên.
Đây là lần thứ nhất cậu hôn hắn trước.
Trình Hâm mừng đến phát điên, ghì gáy cậu, hôn mãnh liệt, đưa lưỡi vào không ngừng đánh chiếm.
Đầu gối Trần Hân nhũn ra không đứng nổi, ngã vào lòng hắn.
Trình Hâm tha người lên giường mình, hôn đến đâu mở khuy đến đấy.
Rồi hắn trùm chăn lên cả hai, bắt đầu hưởng thụ một đêm ngà ngọc.
Sáng hôm sau, Trần Hân bị đồng hồ của Trình Hâm đánh thức, nhận ra bản thân còn nằm gọn trong vòng tay ấm nồng, nhớ lại cảnh nồng nhiệt đêm qua, không khỏi đưa tay che mặt vì xấu hồ.
Trình Hâm ấn tắt đồng hồ: "Còn sớm, em ngủ thêm đi."
Sáu giờ rưỡi sáng mùa đông, mặt trời còn chưa ló dạng.
Trình Hâm quyết đoán vén chăn ngồi dậy.
Ngày mới đã bắt đầu, hắn không thể cứ quyến luyến mật ngọt tình yêu mà quên đi nhiệm vụ.
Trần Hân mở mắt ra, hỏi: "Khi nào cậu đi, đi Bắc Kinh thế?"
Trình Hâm đáp: "Hai ngày nữa, đến trước vài ngày để thích nghi khí hậu."
Còn hai ngày nữa, Trần Hân yên lòng.
Ít ra cũng có thể tiễn cậu ấy.
Chuyện Trình Hâm lên Bắc Kinh dự đặc tuyển Thanh Hoa Bắc Đại, người cuối cùng biết chính là Trình Ức Viễn, qua lời Phương Tuyển kể.
Có nằm chiêm bao ông cũng không ngờ thằng con tưởng chừng cà lơ phất phơ của mình lại ôm mộng lớn đến thế.
Nghe tin như sét đánh ngang tai, ông chạy ngay đến trường tìm thằng quý tử: "Trình Hâm, con muốn thi Thanh Hoa với Bắc Đại thật phải không? Anh mày không đùa chứ?"
Trước nay Trình Ức Viễn đinh ninh với thằng con học hành lẹt đẹt của ông có thể vào được đại học hạng ba trong tỉnh đã là tốt lắm rồi, nào biết hắn nhắm đến đại học lớn nhất nhì cả nước, lại còn đặc tuyển thể thao nữa chứ!
Nếu, giả sử như Trình Hâm mà đỗ vào một trong hai trường ấy, ôi chao, đúng là phúc ba đời!
Trình Hâm nhìn bố: "Mai con lên Bắc Kinh rồi, bố còn nghĩ là đùa sao?"
Trình Ức Viễn cười khanh khách: "Không không, bố mày chỉ giật mình tí thôi! Không ngờ chí hướng con yêu lại cao xa như thế!"
Trình Hâm giội một chậu nước lạnh: "Con thi chơi đấy! Bố đừng trông mong gì nhá!"
Trình Ức Viễn quan sát thằng con thật kỹ, cảm thấy có gì lạ lẫm.
Trước giờ trong mắt ông, Trình Hâm là đứa nghịch tinh, xốc nổi, miễn đừng gây họa lớn đã là tốt lắm rồi.
Đánh nhau chỉ cần không tù tội, chơi bời chỉ cần không phá sản, biết dừng đúng lúc, thế là đủ.
Cũng không thể phủ nhận rằng hai năm nay, Trình Hâm đã khá hơn không ít.
Trường học không gọi điện cầu cứu liên tục như trước, mà trái lại, còn tặng danh hiệu học sinh tiến bộ.
Trình Ức Viễn biết con mình đã thay đổi thật nhiều, thế nhưng nghe Phương Tuyển thường khen Trình Hâm như "lột xác", ông vẫn chưa thể hình dung được.
Cho đến giờ phút này, Trình Ức Viễn mới hiểu Phương Tuyển đã không nói ngoa.
Từ Trình Hâm của hôm nay toát ra một sự quyết đoán, vị tha và thận trọng khác thường.
Con trai ông đã có mục tiêu đúng đắn của cuộc đời và biết phấn đấu vươn lên.
Trình Ức Viễn rất đẹp lòng, gật đầu bảo: "Không sao, miễn cố gắng là được.
Mai bố đi với con."
Trình Hâm ngạc nhiên nhìn bố: "Thật không ạ? Bố làm gì có thời gian?" Trình Hâm không nói cho bố biết tin, chỉ nhờ huấn luyện viên Hà Phương đi cùng chính là vì thế.
Trình Ức Viễn chân thành nói: "Thật đấy.
Tuy lâu nay bố không làm tròn trách nhiệm, nhưng đến thời khắc quan trọng của con, bố muốn chứng kiến con trai trưởng thành.
Cho bố cơ hội lần này, nhé?"
Trình Hâm bảo: "Bố muốn thì cứ đi, nhưng bọn con mua xong vé tàu rồi."
Trình Ức Viễn nhíu mày: "Sao không đi máy bay?"
Trình Hâm cười như mếu, hắn cũng muốn đi máy bay cho chóng: "Huấn luyện viên của con sợ độ cao, không chịu đi máy bay." Thật bất ngờ với bộ dáng bặm trợn của ai kia.
Trình Ức Viễn nói: "Không sao.
Con cứ đi tàu với huấn luyện viên, còn bố đi máy bay.
Ngày mấy bắt đầu thi?"
"Ngày ạ."
Trình Ức Viễn gật đầu: "Chỉ còn vài ngày nữa, con đi trước làm quen hoàn cảnh.
Bố thu xếp công việc một tí sẽ theo sau."
Thật lòng, Trình Hâm muốn Trần Hân đi cùng cơ, thế nhưng hắn biết ước mơ chỉ là mơ ước.
Từ lúc Trình Hâm đi Bắc Kinh, lúc nào Trần Hân cũng ra ngẩn vào ngơ, không tập trung làm gì được cả.
Sáng thức dậy, bước xuống giường, cậu tự hỏi: Trình Hâm đã dậy chưa? Cậu ấy ở khách sạn thế nào? Ngủ có ngon giấc không? Lúc ăn cơm, cậu nghĩ: Trình Hâm ăn chưa? Thức ăn ở Bắc Kinh ăn có hợp khẩu vị hay không? Khi đi học cũng tự hỏi: Giờ này, Trình Hâm hẳn là đang tập luyện nhỉ? Sân bóng ở đấy có tốt không? Trình Hâm đi rồi, ở đây rét buốt, rồi có tuyết rơi.
Trần Hân thầm nghĩ: Bắc Kinh có lẽ cũng có tuyết rồi.
Miền Bắc rét như thế, Trình Hâm có chịu được không?
Trong lòng lúc nào cũng có hai chữ Trình Hâm ấy.
Thế nhưng Trần Hân không biết nói chuyện Trình Hâm với ai bây giờ.
Trong lòng cậu lúc nào cũng như có đống than, ủ mãi rồi cũng phát hỏa.
Hôm trước ngày Trình Hâm dự thi, miệng Trần Hân nổi lên một nốt mụn to tướng.
Dì cấp dưỡng xuýt xoa: "Cháu nóng trong người quá rồi, chắc là tại hôm qua dì làm món thịt dê? Thôi để dì nấu thứ gì mát dạ cho, nhé?"
Trần Hân gật đầu: "Vâng ạ, cháu cảm ơn dì."
Từ Tuấn Thưởng rời trường đi dự huấn luyện nghệ thuật đã tháng nay.
Vắng Trình Hâm, bàn cơm chỉ còn ba đứa.
Ăn cơm xong, anh em sinh đôi muốn về lớp, hỏi Trần Hân có cùng đi không.
Cậu lắc đầu: "Các cậu cứ đi đi, tôi mượn di động, của dì gọi điện."
Tào Kế Tiếp hiểu ý, gật đầu, cùng Tào Kế đi trước.
Trần Hân mượn di động của dì cấp dưỡng gọi cho Trình Hâm.
Lúc vừa đến nơi, hắn có gọi một cuộc báo an toàn.
Trần Hân rất muốn trò chuyện mỗi ngày, thế nhưng Trình Hâm lại không gọi nữa, có lẽ vì nghĩ rằng cậu đang ở trong trường, không tiện mang điện thoại.
Nhận cuộc gọi của Trần Hân, Trình Hâm rất vui vẻ: "Vừa muốn gọi cho nhóc là nhóc lại gọi đến ngay! Hai đứa mình đúng là thần giao cách cảm.
Thôi gác máy đi, để tôi gọi lại cho, kẻo tốn tiền điện thoại của dì." Sau đó, Trình Hâm gọi đến.
Trần Hân hỏi han, Trình Hâm hưng phấn bảo hắn đã tham quan Thanh Hoa và Bắc Đại rồi, to đẹp lắm.
Hai trường chỉ cách mỗi con đường, nên thi đỗ trường nào cũng được.
"Bắc Kinh hai ngày này có tuyết rơi, bông tuyết to như lông ngỗng, đợi đến lúc lên đây học cậu sẽ thấy.." - Kể về Bắc Kinh, Trình Hâm thao thao bất tuyệt, hắn có vẻ rất ưng ý thành phố này.
Trần Hân an tâm, để yên cho hắn nói thỏa thích.
Cuối cùng Trình Hâm cũng nói đến chuyện thi cử, bảo bố hắn tìm người quen trong trường rồi, nhưng người ta bảo trước mắt hãy xem kết quả ra sao đã.
"Yên tâm đi, hai ngày nay tôi tập luyện rất thuận lợi, phong độ tốt lắm.
Ngày mai sẽ cố gắng hết sức, nhóc cứ chờ tin thắng trận của anh!"
Trần Hân có muốn cũng chẳng giúp được gì, chỉ có thể khích lệ: "Ừ, cố lên! Chúng ta cùng lên Bắc Kinh học."
"Nhất định là thế!" Trình Hâm quả quyết.
Trình Hâm thi bên Bắc Đại trước, tối hôm ấy gọi về, bảo có rất nhiều người dự thi, cao thủ nườm nượp, thế nhưng bản thân mình thi không tệ, sẽ chờ kết quả.
Ngày hôm sau sang Thanh Hoa, điện về bảo thi còn tốt hơn hôm qua, và các huấn luyện viên bên này dường như xem trọng hắn, hay tìm gặp hắn chuyện trò.
Trần Hân mừng lắm.
Thanh Hoa cũng tốt, Bắc Đại cũng tốt, thắng lợi của Trình Hâm là thắng lợi chung của hai người.
Thấp thỏm chờ đợi vài ngày, rồi Trình Hâm nhận được thông báo của đại học Thanh Hoa.
Đó là bản "Thỏa thuận chấp nhận vận động viên triển vọng", trên đó viết chỉ cần thi đại học đạt % điểm sàn chuẩn vào trường thì sẽ đỗ.
Hay tin, Trần Hân bật khóc.
Đầu dây kia, người ấy cũng nghẹn ngào..