Trình Hâm vừa chạy km đường rừng, giờ lại phải cõng Vương Tiệp Dư đi gần mét, dù có là mình đồng da sắt thì đến đích cũng đã mệt lử.
Giao Vương Tiệp Dư cho thầy phụ trách xong, vừa lúc thấy Thư Tịnh ở đấy.
Hai người gặp nhau đã lời qua tiếng lại, cuối cùng cãi nhau to.
Trình Hâm nghiêm khắc trách cứ: "Em không biết tinh thần đồng đội là gì à? Vì em bỏ đi một mình nên Vương Tiệp Dư mới ngã bong gân đấy!"
Thư Tịnh đanh đá: "Thế còn anh, anh cũng bỏ chúng tôi lại ngay từ đầu thì sao?"
Đôi co một lúc, chợt mắt Trình Hâm nhìn đến chỗ Trần Hân đang ngồi cạnh Vương Tiệp Dư đã được băng bó xong xuôi.
Ngoại trừ Liễu Hòa Thiễn thì Trần Hân chưa từng trò chuyện với nữ sinh nào sôi nổi thế này.
Hắn liền mặc kệ Thư Tịnh, chạy sang ngay, hỏi: "Xong chưa, chân thế nào rồi?"
Vương Tiệp Dư cười nói: "Đỡ đau rồi.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Phương Pháp Nghịch Tập Của Vương Phi Bá Đạo
.
Bước Ra Bóng Tối Để Yêu Anh
.
Đêm Nay Mạc Gia Chủ Lại Đến
.
Trùng Sinh Để Gặp Người
=====================================
"Vậy cậu nghỉ ngơi đi, đừng cử động nhiều."
"Cám ơn các cậu."
Hắn kéo áo Trần Hân: "Đi xem kết quả thế nào."
Chưa đến nơi đã gặp Từ Tuấn Thưởng quay về.
Cậu ta thông bào: "Có kết quả rồi.
Đội các cậu xếp thứ tám, đội chúng tôi xếp thứ tư.
Chẳng được giải rút gì cả."
Thành tích này đã vượt quá mong đợi của Trần Hân: "Xếp, xếp thứ tám, kia à?"
Từ Tuấn Thưởng cười nói: "Ừ.
Dù sao chúng ta cũng về đến đích mà.
Còn bốn đội chưa về đấy, chắc lại lạc đường rồi."
Trần Hân cũng bật cười.
Cậu rất hứng thú với trò chơi việt dã.
Trình Hâm đứng cạnh giơ tay xoa đầu cậu: "Kết quả cũng tạm được.
Lần đầu tiên cậu tham gia mà chơi khá phết!"
Được hắn khen, Trần Hân phổng mũi.
Trình Hâm nói: "Vui lắm phải không? Lần sau chúng ta tự bày lộ trình chơi với nhau nhé."
Mắt Trần Hân sáng lên nhìn hắn: "Thật, thật thế ư?"
Trình Hâm gật đầu: "Thật chứ.
Tôi còn có thể tổ chức những trò đơn giản.
Thôi, đi ăn trưa.
Đói lắm rồi, buổi chiều chơi tiếp."
Sau cuộc thi việt dã, nhà trường thông báo cho phép các học sinh tự do hoạt động, đến bốn giờ chiều tập hợp lên xe.
Ba người liền đi gọi anh em Tào Kế đến, ngồi trên thảm cỏ, bày hết thức ăn ra đánh chén.
Ai nấy đều đã đói cồn cào.
Lúc trưa chơi trò việt dã vừa mệt vừa đổ nhiều mồ hôi, nhìn những bánh mì, bánh bích quy, sôcôla, sữa tươi đem theo, mọi người đều nhạt miệng.
Món củ cải muối và cá cơm rang của Trần Hân tuy giản dị lại được nhiệt liệt hoan nghênh, vừa bày ra đã bị cướp sạch.
Trình Hâm đoạt lại một gói cá cơm rang mới bóc từ tay Tào Kế dúi vào tay cậu: "Gấu hai, mày ngồi khềnh cả buổi, có động móng tay đâu, không cho ăn!"
Thấy thức ăn vặt mình mua được mọi người ưa chuộng, Trần Hân rất hài lòng.
Cậu cười nhìn Tào Kế đang mếu máo: "Thôi, cho cậu, cậu ấy ăn với."
Trình Hâm nói: "Ăn thôi ăn thôi." Trần Hân vẫn ngượng ngùng không động đến thức ăn người khác.
Trình Hâm thấy thế dúi cho cậu thật nhiều: "Giữa chúng ta với nhau còn khách sáo làm gì không biết! Phải ăn thật no vào để lấy lại sức chứ!"
Trần Hân nhìn những bánh mì sữa, thịt bò khô, thịt gà cay trong tay mình, không từ chối nữa, chậm rãi ăn.
Tào Kế vừa nhai nhồm nhoàm vừa nói: "Ta ra hồ chơi đi, thuê mấy chiếc thuyền chèo ra giữa hồ ngắm cảnh!"
Trình Hâm biết Trần Hân không muốn bỏ tiền, lại không muốn dùng tiền người khác.
Vì thế hắn gạt đi: "Chèo thuyền làm gì chán lắm, mày muốn thì tự đi một mình đi.
Tao muốn sang thung lũng đằng kia, ở đấy có con suối nước vừa trong vừa mát."
Từ Tuấn Thưởng phụ họa: "Phía thung lũng cảnh đẹp lắm, tao cũng muốn sang chơi."
Thiểu số phải phục tùng đa số, Tào Kế đành lon ton theo cả bọn sang thung lũng.
Hoa thơm bướm lượn, có một thác nước nhỏ chảy ra khe suối, nước trong veo róc rách, thật chẳng khác nào chốn tiên cảnh bồng lai.
Cả bọn chụp ảnh rất nhiều, cuối cùng hứng chí cởi giày, nhảy xuống dòng suối nhỏ.
Trần Hân chỉ tha thẩn trên bờ.
Trình Hâm gọi: "Trần Hân, sao không xuống?"
Trần Hân lắc đầu: "Nước, nước lạnh, cảm mạo đấy!" Bà nội cậu thường dặn mùa hè còn chưa đến, nếu ngâm chân xuống nước lâu sẽ bị hàn khí thâm nhập vào người.
Trình Hâm vẫn vô tư đùa giỡn: "Không đâu, không lạnh tí nào!"
Tào Kế thấy Trần Hân ở mãi trên bờ, tinh nghịch vung tay hắt nước về phía cậu.
Trình Hâm vội chạy đến đỡ, ướt cả lưng.
Hắn gầm lên: "Gấu hai, mày muốn chết đấy à? Mau tiếp chiêu đây!"
Cứ thế cả bọn tát nước tới tấp vào nhau, cười sằng sặc.
Trần Hân can ngăn mãi cũng bằng không.
Cậu lo lắng nói: "Ướt, ướt cả rồi, coi, coi chừng cảm mạo."
Tào Kế bĩu môi: "Cảm với chả mạo, phơi nắng một tí là xong..
Hắt xì hơi!"
Lập tức vang lên một tràng cười chế giễu.
Nhưng Trình Hâm nói: "Tao thấy hơi lạnh rồi, tìm chỗ thay quần áo đi."
Từ Tuấn Thưởng nói: "Tao cũng thế."
Quần áo bốn tên đều đã ướt như chuột lột.
Hai anh em Tào Kế lại không đem thêm quần áo để thay.
May sao, ngày hôm trước, nhà trường đã phát sẵn cho mỗi tuyển thủ việt dã một bộ đồng phục thể thao.
Kích cỡ bộ đồng phục này hơi lớn, Trần Hân mặc không vừa nhưng cũng mang theo, bây giờ lại hóa hay.
Tào Kế chạy đi cầu cứu, Vu Hiểu Phi cho mượn thêm bộ nữa.
Thay quần áo xong, Trình Hâm ngửa mặt lên trời hắt hơi một tiếng rõ to.
Trần Hân lo âu nhìn hắn: "Có, có phải, cảm mạo, rồi không?"
Trình Hâm xoa xoa mũi, vung tay: "Không việc gì.
Tôi khỏe như vâm ấy, ốm thế nào được? Ta ra xe thôi, cũng đến lúc rồi."
Chơi cả ngày, tất cả học sinh đều uể oải.
Xe lăn bánh, đứa nào cũng gật gù, bổ nghiêng bổ ngửa.
Nhìn Tào Kế và Từ Tuấn Thưởng đã bắt đầu ngáy o o bên cạnh, Trình Hâm thầm thì: "Cậu ngủ một chốc đi."
Trần Hân ngáp một cái, lại lắc đầu, lưu luyến nhìn cảnh vật ngoài xe.
Trình Hâm nói: "Tôi đánh một giấc đây."
Một chốc sau, vai Trần Hân bỗng dưng nặng trĩu.
Cậu vừa nghiêng đầu đã bị mái tóc của Trình Hâm đâm vào cổ.
Trần Hân nhìn hắn ngủ ngoan, mỉm cười không động đậy.
Từ khi vào trường mới, cuộc sống của cậu như đã sang trang.
Được ăn ở tiện nghi, được thầy cô quý mến, kết giao những người bạn tốt, mẹ về thăm..
Còn có hắn.
Hắn chính là người giở tuổi hoa niên của cậu sang một trang tươi đẹp.
Miên man suy nghĩ, Trần Hân thiếp đi lúc nào chẳng biết.
Hai mái đầu say sưa chụm vào nhau.
Từ Tuấn Thưởng bị điện thoại trong nhà gọi đến đánh thức, nhỏ giọng tiếp chuyện xong, quay sang thấy thế, nhoẻn miệng cười, tiện tay chụp cho cả hai bức ảnh.
Một lúc sau, Trình Hâm tỉnh lại, thấy cả hai tựa vào nhau mà ngủ, mỉm cười.
Cổ hắn đã hơi cứng lại, Trần Hân cũng ngủ không yên.
Hắn đỡ lấy đầu cậu rồi đặt gối lên đùi.
Trần Hân thở ra một hơi thoải mái.
Lúc cậu tỉnh lại thì nắng chiều đã nhạt, xe chạy vào đến nội thành.
Phát hiện mình đang nằm trên đùi Trình Hâm, cậu ngồi thẳng dậy, nhìn hắn.
Trình Hâm cũng đang dựa vào lưng ghế thiu thiu ngủ, phát hiện đùi nhẹ đi, mở mắt ra quay sang nhìn cậu.
Trần Hân cười gượng gạo: "Tôi, tôi ngủ quên mất."
Trình Hâm xoa xoa đùi: "Tôi cũng thế."
Trần Hân nhìn vào đùi hắn: "Chân, chân cậu.."
"Không sao cả, chỉ hơi tê..
Hắt xì!" Trình Hâm lắc mạnh đầu, cảm thấy thái dương đau nhức.
Trần Hân lo lắng hỏi: "Cậu, cậu có sao không?"
Mũi Trình Hâm hít hít: "Không sao cả." Thế nhưng hắn cảm thấy mũi và họng khô rang, sờ túi lấy chai ra thì thấy hết nước.
Trần Hân thấy thế rút một chai nước uống thể thao ra.
Lúc về đích mỗi người được phát hai chai, cậu uống vẫn còn dư già nửa: "Uống, uống không?"
Trình Hâm chộp lấy ngay: "Cám ơn nhé." Hắn mở nắp chai tu ừng ực.
Trần Hân ngạc nhiên vì chai nước này cậu đã dùng qua, hắn lại không ngại ngùng ngậm lấy.
Uống xong, Trình Hâm trả chai lại cho Trần Hân, nhìn cậu, nở nụ cười mờ ám.
Về đến trường, lũ học sinh lê bước về ngay ký túc xá, chẳng thiết gì đến cơm tối nữa.
Nhà trường cũng không bắt buộc phải lên lớp tự học tối nay.
Vừa về phòng, Trình Hâm lao ngay vào phòng vệ sinh: "Cho tôi vào trước nhé!" Hắn đóng cửa lại cởi phăng quần rồi tụt ngay cái [email protected] lót ướt sũng chiều nay vì nghịch nước, khoan khoái thở ra một hơi.
Tắm rửa xong, hắn mới nhớ ra lúc nãy chỉ mang vào chiếc khăn bông, gọi cậu: "Trần Hân ơi!"
Nghe hắn gọi, cậu trả lời: "Gì thế?"
Trình Hâm nói: "Tôi quên lấy quần áo rồi.
Cậu lấy giúp tôi bộ áo ngủ và [email protected] lót được không?"
"Ừ."
Lúc vươn tay ra ngoài nhận quần áo, Trình Hâm chỉ muốn kéo ngay cậu vào cùng!.