Tào Kế từ đâu xông vào phòng, xung phong vọt lên phía trước cầm chăn Trình Hâm xổ tung: "Hâm ca, dậy nào!"
Chăn hất lên, Trình Hâm như con vịt bị làm sạch lông nằm trên đĩa.
May mà hắn không ngủ trần, có điều cũng chẳng khá hơn là mấy: Trên người mặc độc có chiếc quần con.
Càng bắt mắt hơn là "chỗ ấy" đang chỉ thiên cực đại, "trái cây" hiện ra rõ mồn một dưới ánh mặt trời.
Trình Hâm bật dậy, giật mạnh chăn về, mắt trợn trừng gào thét: "Gấu hai, mày muốn chết phải không? Ai cho vào đây hả?"
Mộng xuân bị cắt ngang không thương tiếc, thấy Trần Hân ngay lập tức lủi ra sau, Trình Hâm nghiến răng ken két: "Đồ phá hoại!"
Tào Kế thấy Trình Hâm lửa giận ngợp trời, vội đẩy Từ Tuấn Thưởng ra: "Hâm ca, không phải tao.
Là Tuấn Tuấn cầm đầu ấy, nó ép tao phải vào phòng gọi mày rời giường, hu hu hu!"
Từ Tuấn Thưởng nhanh trí, lại đẩy Trần Hân ra: "Trần Hân đến gọi mày dậy ấy chứ."
Con rồng đang phun lửa giận gặp bình chữa cháy thì xìu xuống ngay: "Híc, gọi tôi làm gì đấy?"
Trần Hân đã không muốn gọi hắn dậy từ đầu, bây giờ cũng chả biết trả lời thế nào.
Từ Tuấn Thưởng nói đỡ: "À, Trần Hân bảo muốn giúp mày ôn tập."
Trình Hâm xoa xoa mắt, mất hứng nói: "Thế à.
Thôi ra ngoài trước đi, chờ tôi một tí."
Từ Tuấn Thưởng thở phào.
May mà có Trần Hân, nếu không chết thế nào cũng chả biết đâu.
Tào Kế Tiếp làu bàu: "Mày chơi ngu thật đấy Tào Kế.
Suýt nữa là được ăn đập rồi!"
Tào Kế làm ra vẻ vô tội: "Trước đây bọn mình vẫn làm thế mà, sao lần này nó lại điên lên thế nhỉ?"
Từ Tuấn Thưởng chép miệng: "Chừa đi nhé.
Mày nói xem, tự dưng phá bĩnh mộng xuân của nó, bảo sao nó chẳng nổi điên?" - Nói xong liếc sang Trần Hân một cái, mặt cậu quả nhiên sượng lại.
Tào Kế nghe nói thế, cười hô hố: "Xem" phản ứng "của nó, chắc là thế thật rồi!"
Mặt Trần Hân càng đỏ tợn.
Từ Tuấn Thưởng ngậm cười, nhấc tay ôm vai Trần Hân: "Cậu khỏi bệnh chưa? Hâm ca không báo, lúc ấy bọn tôi không biết nên không thăm nom được.
Hôm nay đem chút quà xem như bù đắp này." - nói rồi đưa hai cái túi to tổ bố.
Trần Hân lắc đầu: "Không, không cần đâu, tôi, khỏe rồi."
Từ Tuấn Thưởng nói: "Khỏe rồi thì tốt, nhưng lại càng phải bồi bổ.
Mới ốm dậy mà.
Cầm đi, đừng có mà lại khách khí biết chưa? Không xem tôi là bạn à?"
Trần Hân nghe nói thế, vội nhận lấy hai cái túi nặng chình chịch, chả biết đựng những gì.
Tào Kế Tiếp cũng đưa quà cho cậu.
Trần Hân có cảm giác ốm một trận bỗng dưng phát tài.
Tào Kế khụt khịt: "Tuấn Thưởng, mày mua gì đấy? Ối! Sầu riêng! Chắc chắn rồi!" - nói xong nhảy lùi một cái, nắm mũi: "Ngao! Tuấn Tuấn! Mày cố ý!"
Từ Tuấn Thưởng mở to mắt, ra vẻ vô tội nói: "Cố ý cái gì chứ? Có mua cho mày ăn đâu? Đây là cho Trần Hân bồi bổ.
Có câu" Một quả sầu riêng bằng ba con gà "là gì?"
Trần Hân nhanh chóng nói: "Cám ơn cậu.
Tiêu, tiêu pha quá."
Sầu riêng là thức quả dị kỳ, ngửi mùi thì thối, ăn vào ngọt thơm.
Lần đầu tiên Trần Hân được nếm sầu riêng cũng ở nhà Trình Hâm hè năm trước.
Mùi vị của nó tuy nồng nặc, thế mà Trần Hân lại rất mê.
Cậu cũng biết giá sầu riêng cực kỳ đắt đỏ, một quả rẻ cũng cả trăm đồng.
Từ Tuấn Thưởng vỗ vai cậu: "Đừng khách khí.
Gắng khỏe là được rồi."
Tào Kế vội vã chạy về sau, tránh cho xa cái mùi sầu riêng ám ảnh.
Kết quả lại bị một cánh tay tóm cổ lôi về: "Gấu hai! Mày chạy đằng trời!"
Vừa nghe tiếng Trình Hâm, chân Tào Kế hơi nhũn ra: "Hâm, Hâm ca à, tha cho tao đi."
Trần Hân nhìn thấy Trình Hâm đã ăn mặc chỉnh tề, không nhịn được, mỉm cười một cái.
Trình Hâm nháy mắt với cậu, sau đó chậm rãi nói: "Tuấn Thưởng mua sầu riêng đấy à? Tốt lắm.
Bọn mình đã lâu không gặp, vừa hay liên hoan một bữa thật no nê.
Đi, sang phòng Trần Hân ăn!"
Trình Hâm áp giải Tào Kế vào phòng Trần Hân, khóa trái cửa, đến cửa sổ cũng đóng kín, sau đó xoa tay: "Bắt đầu nào.
Tuấn Thưởng mở sầu riêng nhé."
Từ Tuấn Thưởng cười gật đầu, ra tay điệu nghệ.
Vừa hé mở, mùi sầu riêng xộc ra.
Tào Kế quơ quào về phía cửa sổ: "Hâm ca, tao van mày mà! Mở cửa sổ đi, tao chịu không nổi nữa rồi.
Hu hu, buồn nôn quá mẹ ơi!"
Trình Hâm kéo y lại: "Đừng như thế, sầu riêng đắt lắm có biết không? Không được lãng phí.
Tao thấy thơm chứ có gì đâu, mọi người nói thử xem? Gấu hai ngoan nào, bịt mũi ăn một hơi là ổn.
Nếm thử đi, ăn xong không chừng mày lại đâm nghiện ấy chứ!"
Tào Kế khóc không ra nước mắt: "Hâm ca, tao sai rồi! Tao hứa từ nay về sau không dám quấy rầy mộng đẹp của mày nữa! Đại ca tha em đi màà!"
Trần Hân vô cùng thông cảm nhìn Tào Kế, rồi nhìn Trình Hâm, ánh mắt muốn bảo hắn tha cho y.
Nhưng Trình Hâm đang rất hăng hái xoay gấu hai, ngay cả Tào Kế Tiếp cũng đang hí hửng xem kịch vui.
Tào Kế bưng mồm: "Tao nôn ra đây bây giờ! Ọe!"
Trình Hâm cười hung hiểm: "Nôn đi tao xem nào! Thảm trải sàn nhà tao mười mấy vạn, cứ nôn rồi cứ việc đền!"
Tào Kế nhảy dựng, phóng vào phòng vệ sinh cố thủ.
Cả bọn phá ra cười.
Trần Hân ngồi cạnh Trình Hâm nói: "Này, như thế, không tốt đâu?"
Trình Hâm nhún vai: "Tôi khuyên nó ăn là muốn bồi bổ cho nó mà."
Từ Tuấn Thưởng chỉ cười, không nói.
Đúng ra, việc gọi Trình Hâm là cậu ta bày đầu.
Có điều, ai bảo Tào Kế nghịch dại.
Tào Kế Tiếp thường ngày bị Tào Kế bắt nạt, lúc này càng hí hửng, không thèm xin giúp anh, chỉ hỏi: "Hâm ca này, bọn mày định khi nào thì về trường? Hôm nay, chủ nhiệm lớp tao gọi giục từng đứa rồi đấy."
Trần Hân ngẩng đầu nhìn Trình Hâm: "Mình, mình về trường thôi."
"Không vội, cậu cứ nghỉ ngơi cho tốt đã.
Lại nói chứ, ở nhà cũng đâu có nghĩa là bỏ bê bài vở.
Đêm qua tôi làm bài rồi mới ngủ đấy.
Ở nhà thêm một đêm, sáng mai hãy đi học lại, nhé." Hai đứa mới xác định quan hệ, Trình Hâm không muốn bỏ lỡ cơ hội bồi dưỡng thêm tình cảm.
Thế là tất cả đồng ý: Ngày mai sẽ về trường.
Tào Kế cố thủ trong nhà vệ sinh, nhất quyết không ló mặt ra.
Đến lúc cả bọn tiêu diệt sạch sầu riêng, vào gọi mới thấy y đang ngồi tựa vào tủ rửa mặt mà ngủ gật, thật đáng thương.
Chiều hôm ấy, cả bọn cũng không ra ngoài chơi như thường lệ.
Dù sao cũng đang mùa dịch cúm, đi la cà rước bệnh vào người thì thế nào.
Tất cả liền xem phim cả buổi trưa trên màn hình lớn, sau đó thì chơi game hết một buổi chiều.
Trần Hân có tính tự giác cao, bắt đầu giở bài ra học.
Đến tối, ai về nhà nấy.
Dì giúp việc đi chợ mua được đôi bồ câu nấu canh cho Trần Hân tẩm bổ.
Cậu không chịu ăn một mình mà đòi Trình Hâm phải cùng ăn.
Sau bữa tối, Trần Hân đề nghị giúp Trình Hâm ôn tập.
Cậu bỏ bê hắn một thời gian, không rõ Trình Hâm tự học đến đâu rồi.
Giờ đây hai đứa một lòng, Trần Hân càng quyết chí giúp hắn nâng cao thành tích.
Trình Hâm đương nhiên vui vẻ nhận lời ngay.
Hắn đã tính sẵn: Hai đứa ôn bài, chân sát chân, tay kề tay, đầu đụng đầu, thỉnh thoảng còn có thể hôn, có thể ăn đậu hũ.
Lúc Trần Hân đang giảng bài cho hắn, Trình Hâm chăm chú nhìn, không phải nhìn bài mà là nhìn mặt cậu, nhìn vào cái miệng xinh xinh đang mấp máy.
Đôi môi hồng nhạt no tròn, lần trước hắn nếm chưa kỹ, phải thử lại xem có giống vị quả anh đào thật không.
Nghĩ đến làm ngay! Trần Hân đang say sưa giảng, Trình Hâm liền vồ đến hôn bẹp lên môi cậu!
Trình Hâm hốt hoảng nhảy về phía sau: "Cậu, cậu, cậu.."
Người này sao lại thành ra như vậy, học phụ đạo còn không nghiêm túc!
Trình Hâm cười khì: "Ai bảo trông cậu ngon miệng thế kia."
Trần Hân đỏ mặt, thở hổn hển: "Tôi, tôi, tôi đang giảng bài mà!"
Trình Hâm lại cười hề hề: "Tôi vẫn đang chăm chú lắng nghe đây!"
Trần Hân cầm bút lên: "Kia, ừ, vậy thì, làm bài, này xem!"
Trình Hâm cầm sách lên nhìn.
Đề bài trông quen quen, mà lại không rõ lắm.
Hắn phùng má giả béo: "À, bài này ấy à, làm thế này.." - vừa lẩm bẩm vừa ghi ghi lên giấy nháp.
Trần Hân nghiêm mặt nhìn hắn làm bài, thấy sai ngay từ bước thứ hai.
Mười phút sau, quả nhiên Trình Hâm nộp kết quả sai đến: "Có đúng không?" Hắn càng làm càng không chắc chắn, nhìn Trần Hân, cười nịnh lấy lòng.
Trần Hân trừng mắt: "Sai rồi!"
"Thế hử?" - Trình Hâm cười lúng túng, hai mắt đảo một vòng.
"Bảo bối, giảng cho anh đi."
Trần Hân đỏ mặt: "Không được, gọi bậy!"
"Thế thì bé cưng, nhé."
"Không được!" Trần Hân hừ một tiếng, quay đi.
Không thèm để ý hắn nữa, quá buồn nôn.
Trình Hâm gãi đầu: "Gọi là" Trần Hân "thì lạnh nhạt quá, gọi" Hân Hân "thì trẻ con.
Anh biết gọi là gì bây giờ?" Hắn đến trước mặt Trần Hân, cúi đầu, ngẩng mặt nhìn lên, ghé sát vào mặt cậu.
Nhìn dáng vẻ như cún con nịnh chủ của hắn, Trần Hân bất đắc dĩ xuôi vai: "Gọi là, Trần Hân."
Trình Hâm ngồi nghiêm chỉnh, phi thường nghiêm túc hô: "Vậy thì gọi là thầy Trần! Thưa thầy Trần! Giúp tôi với.."
Trần Hân ngước nhìn trần nhà thở ra một hơi, sau đó cầm đề lên: "Là, dạng bài này, đầu tiên.."
Trình Hâm lần này không chọc ghẹo, chăm chú nghe giảng bài, rất nhanh đã hiểu: "Thì ra là đơn giản như thế.
Cậu lại ra đề đi, tôi làm cho mà xem!"
Trần Hân cầm sách lên tìm một bài tương tự, có điều hơi nhiều điều kiện, giải hơi dài.
Trình Hâm cũng không ngại khó, phút chốc đã làm xong, dâng lên: "Cậu xem xem, lần này chắc chắn đúng!"
Trần Hân vừa đưa tay muốn cầm lấy vở, Trình Hâm đã thu về: "Chờ tí đã! Lần này làm đúng có được thưởng gì không?"
Trần Hân ngước mắt nhìn hắn: "Còn, muốn thưởng gì?" Cái tên này sao hôm nay đến là nhiễu sự.
Trình Hâm cười gian xảo: "Làm đúng thì hôn tôi một cái, nhé!"
Tai Trần Hân đỏ bừng: "Không được!" Biết ngay sẽ được voi đòi tiên mà.
Nhìn hai tai Trần Hân, Trình Hâm càng muốn chọc ghẹo: "Cũng phải.
Ai lại đi bắt thầy giáo hôn.
Thế này vậy, nếu làm đúng thì tôi được hôn, thế nào?"
Đầu Trần Hân lắc như trống bỏi.
Trình Hâm buông vở, vung tay kéo Trần Hân vào lòng ôm chặt: "Trần Hân, bọn mình bây giờ cũng tính như người yêu rồi, có phải không?"
Người Trần Hân cứng đờ một chút, không biết trả lời thế nào.
Cái này mà còn phải hỏi sao! Liền "ừ" một tiếng.
Trình Hâm vuốt v e lưng cậu, chốc chốc vỗ về, thủ thỉ: "Nếu đã là người yêu rồi thì phải khác lúc còn là bạn bè chứ.
Tôi thích cậu, nghĩ đến cậu tôi lại thấy vui, lúc nào cũng muốn gần gũi cậu, muốn ôm, muốn hôn cậu, muốn..
làm nhiều việc thân mật hơn, đấy mới là tình yêu chứ.
Cậu không thích tôi à?"
Trần Hân tự hỏi lòng, thầm nghĩ bản thân không phải là không thích: "Thích, nhưng giờ, đang lúc học." Phải nghiêm túc, có biết không hả?
Trình Hâm cười: "Lúc học tập thì càng phải có động lực.
Cậu cho tôi hôn một cái, tôi càng hăng hái học hơn.
Sau đó, mỗi lần tôi làm bài đúng, cậu lại cho tôi hôn, bảo đảm thành tích càng mau tiến bộ!"
Trần Hân biết rõ tên này đang chơi xấu, nhưng nghĩ lại, hình như mình cũng không chịu thiệt.
Liền gật đầu cho phép: "Ừ."
Trình Hâm như mở cờ trong bụng, siết chặt Trình Hâm đung đưa, sau đó buông cậu ra, nâng cằm muốn hôn ngay đến, bị Trần Hân đẩy: "Chờ, khoan đã, học xong, hẵng hay."
Trình Hâm cầm tay cậu nhấc ra: "Cho một lần này trước nhé, rồi chốc nữa tính sau." nói rồi hôn lên đôi môi cậu.
Đừng nói là hôn ai, lúc xem phim đến cảnh hôn, Trần Hân còn quen tính trẻ con, quay đi nơi khác.
Trình Hâm thì chưa thực chiến nhưng đã nghiên cứu rất nhiều.
Hi hi, mềm quá, ấm quá, hi hi.
Đôi mắt Trần Hân mở to, bị Trình Hâm đưa tay che lại.
Trần Hân vâng lời, nhắm mắt.
Trình Hâm hé miệng, mt môi dưới của cậu, quả nhiên trơn mềm như trong tưởng tượng, giống như quả anh đào, mà không, còn ngon hơn, vừa co giãn lại ngọt thơm.
Trình Hâm sướng đến run cả người.
Đầu óc Trần Hân đê mê, không còn ý nghĩ gì nữa.
Thì ra hôn môi là thế này ư!
Chờ đến lúc cậu bị ngạt thở, muốn tránh ra, mới phát hiện tay Trình Hâm đã đè lên người mình, cánh tay luồn vào lưng áo, vuốt v e sờ loạn.
Trần Hân vội đẩy hắn ra, chật vật chỉnh lại quần áo.
Trình Hâm nhìn cậu, vừa lim mép vừa cười.
Mặt Trần Hân đỏ gay, nhìn quanh, thấy quyển vở lăn lóc nằm trên đất.
"Này, còn chưa, dò đáp án mà!"
Bị tên này ăn quỵt một lần rồi!.