Bầu không khí trong bữa cơm càng lúc càng quái dị.
Tạ Thế Kiệt trò chuyện với Trình Hâm rất sôi nổi, Trình Hâm đối với Trần Hân cũng rất nhiệt tình, còn Trần Hân thì mặt mũi hầm hầm, cắm đầu ăn cơm, Trình Hâm có nói gì cậu cũng chỉ nhàn nhạt ừ một tiếng.
Trình Hâm chỉ nghĩ có lẽ Trần Hân không thân với Tạ Thế Kiệt, cũng không bận lòng, vui vẻ bàn tán trận bóng rổ giải NBA vừa chiếu.
Trần Hân lại càng bực dọc, cắm cẳn nhai từng hạt từng hạt cơm.
Từ Tuấn Thưởng cùng anh em sinh đôi xuất hiện mới phá vỡ tình thế bế tắc này.
Trình Hâm rốt cuộc không bàn về bóng rổ nữa.
Tào Kế vừa ngồi xuống đã làu bàu về thầy dạy toán: "Vương papa quả nhiên là vua dạy quá giờ! Hôm nay lại kéo dây, trễ những năm phút! Xuống đến căn tin chả còn gì ăn!" Thầy giáo dạy toán lớp ấy họ Vương, đứng tuổi, bọn học trò đều gọi là Vương papa.
Tào Kế Tiếp lấy làm lạ nói: "Thầy toán lớp mày dạy cả giờ tự học à?" Tiết thứ tám trong ngày là giờ tự học, học sinh nào tham gia hoạt động ngoại khóa thì được miễn, nhà trường cũng không xếp thầy giáo lên lớp.
"Thầy ấy bảo lúc trước bọn tao xin nghỉ cả tuần, cháy giáo án, giờ phải bù lại!" - Tào Kế hoàn toàn không nghĩ đến tấm lòng của thầy giáo hy sinh giờ nghỉ của bản thân để giúp học sinh đuổi kịp chương trình.
Từ Tuấn Thưởng nói: "Thế cũng tốt, mày còn than gì nữa.
Nhìn ông Cảm Tạ lớp tao xem, vừa hết tiết đã phất tay bỏ đi, chẳng quan tâm học sinh gì cả." - Lớp A học môn toán thầy giáo họ Tạ, câu cửa miệng là "Cám ơn! Cám ơn!" nên bị gọi là Cảm Tạ.
Nhìn Trần Hân chỉ mải miết cúi đầu ăn, Từ Tuấn Thưởng liền hỏi: "Trần Hân này, lúc nãy các cậu đang tán gẫu chuyện gì thế?"
Trần Hân ngẩng lên, nhìn Từ Tuấn Thưởng, lắc lắc đầu, rồi lại tiếp tục ăn.
Lúc này Trình Hâm mới cảm thấy có gì không đúng.
Có thể Trần Hân không thân với Tạ Thế Kiệt, nhưng sao gặp Từ Tuấn Thưởng mà vẫn không buồn nói câu nào.
Hắn hỏi: "Sao thế? Thức ăn không ngon à?"
Trần Hân nhìn Trình Hâm, chẳng biết trả lời sao.
Bữa cơm này cậu ăn mà không biết vị, ngon hay không ngon thì cũng thế, bèn rũ mắt: "Ngon."
Trình Hâm nhận ra cậu đang buồn, nhưng chẳng hiểu cớ sự, lại có mọi người ở đây, không tiện hỏi, đành thôi.
Từ Tuấn Thưởng nhìn Trình Hâm, lại quay sang nhìn Trần Hân một cái.
Hai đứa này, hôm qua còn ân ái, hôm nay đã cãi nhau à?
Cơm nước xong, Trình Hâm hỏi Trần Hân: "Chốc nữa tôi đi chơi bóng, cậu muốn theo không?"
Trần Hân cau mày: "Vừa, ăn xong, chạy nhảy, không tốt." Hiện trong trường vẫn đang áp dụng thời gian biểu mùa đông, thời gian nghỉ buổi chiều chỉ có giờ, ăn cơm đã mất phút, đúng là không còn nhiều thời gian vận động.
Trình Hâm nghĩ cũng phải, bèn nói với Tạ Thế Kiệt: "Buổi chiều được nghỉ ít quá.
Vậy trưa mai ta đi chơi, giờ nghỉ trưa dài hơn."
Tạ Thế Kiệt không ngờ Trần Hân mới chỉ nói một câu mà Trình Hâm đã đổi ý, không nhịn được, tò mò nhìn cậu rồi gật đầu: "Cũng đúng, vừa ăn xong chơi bóng dễ xóc hông, thôi trưa mai vậy."
Tạ Thế Kiệt đi, Trần Hân muốn về lớp học, Trình Hâm vừa bước theo, Từ Tuấn Thưởng kêu: "Hâm ca, lại đây tao nói cái này!"
Trình Hâm đứng lại: "Gì thế?"
Từ Tuấn Thưởng nhìn Trần Hân, cười ngọt lịm: "Trần Hân về lớp trước nhá, tôi có chuyện này muốn nhờ thằng Hâm."
Trần Hân nhàn nhạt gật đầu rồi quay đi.
Trình Hâm và Từ Tuấn Thưởng chăm chú nhìn bóng lưng xa dần.
Trình Hâm cau mày: Thế là thế nào hả?
Từ Tuấn Thưởng hỏi hắn: "Chúng mày cãi nhau hay sao thế?"
Trình Hâm lắc đầu: "Đâu có.
Vừa nãy còn tốt lắm mà." Còn bảo tiếng Anh làm bài tăng một điểm sẽ cho hôn.
Từ Tuấn Thưởng liếc chéo hắn: "Mày đã làm gì hả? Nhìn cậu ấy rõ ràng như muốn nói: Phiền quá, cút đi! Hay mày hỏi cậu ấy thử xem.
Con người Trần Hân hướng nội, cái gì cũng giấu trong lòng, phải khai thác một tí."
"Ừ, để tao đi hỏi." - Trình Hâm vỗ vai Từ Tuấn Thưởng: "Cám ơn mày nhé."
Trình Hâm đuổi theo sau, lúc Trần Hân dợm bước vào lớp thì cản lại: "Vừa ăn cơm xong, đi dạo cho tiêu thực nhé."
Trần Hân cũng có lời muốn nói, liền đồng ý ngay.
Khí trời hôm nay quang đãng hiếm có, mặt trời hoàng hôn đỏ lựng như quả táo chín mọng đầu cành.
Trong vườn trường có cây mận và cây ngọc lan đang kỳ chớm nở, hương hoa mát ngọt thu hút những cánh bướm cánh ong bận rộn lao xao.
Tất cả đều hiện ra xuân ý dạt dào.
Trong sân trường, không ít đôi đang thong dong tản bộ dưới trời xuân tươi thắm.
Trình Hâm và Trần Hân cũng từ tốn sóng bước bên nhau.
Bất chợt, hắn quay sang, khẽ nói: "Này, đây cũng tính là lần đầu bọn mình hẹn hò ấy nhỉ?"
Trần Hân vốn đang buồn bực: Đến trường rồi những ngọt ngào ngày nghỉ dường như tan biến cả, phải chăng hai đứa chưa nói lời yêu? Thế mà bây giờ nghe Trình Hâm hỏi, cậu không khỏi ngẩng lên nhìn hắn.
Một đôi nam nữ đang khoan thai đi đến.
Tuy không cầm tay nhau nhưng đích thị là một đôi uyên ương tuổi học trò.
Mặt Trần Hân nóng lên: "Im đi!"
Thế nhưng cảm thấy an tâm không ít.
Trình Hâm khoác vai cậu, cười hì hì: "Chẳng lẽ không đúng sao? Tiết trời hôm nay thật đẹp, mai lại là ngày có nắng, có thể đem chăn ra phơi.
Cậu bảo chăn bông không phơi nắng ngủ hay bị ngứa còn gì?"
Trần Hân nhoẻn miệng cười, nhưng chú ý đến cánh tay đang khoác vai mình kia, khẽ bảo: "Buông, buông tay xuống!"
Trình Hâm không động đậy, thầm thì: "Yên tâm, chẳng ai nghĩ gì cả đâu.
Đây là anh em thân mật.
Đi tiếp nào."
Trần Hân cũng không phản đối, cứ thế bị Trình Hâm khoác vai đi một lúc lâu.
Rồi hắn hỏi: "Lúc nãy ăn cơm sao cậu buồn bực thế, có chuyện gì sao?"
Trần Hân suy nghĩ một lúc, nếu đem việc mình ghen tỵ với Tạ Thế Kiệt ra nói, chắc chắn bị hắn cười thối mũi mất thôi.
Bèn đáp: "Cậu, định thi, đặc tuyển, thể dục à?"
Trình Hâm gật đầu: "Đúng vậy.
Học kỳ trước khổ sở đấu giải, chính là vì lần đặc tuyển này."
"Cậu muốn, sau này, thi đấu, chuyên nghiệp, hay sao?" - Trần Hân tiếp tục hỏi.
Trình Hâm gãi gãi đầu: "Không nghĩ đến việc ấy." - Hắn muốn thi đặc tuyển, thế nhưng cũng không muốn làm cái nghề bóng bánh này, chẳng qua là muốn vào đại học thôi.
Trần Hân nghe thấy thế, bạo dạn nói: "Thành tích của cậu, còn tiến bộ nhiều, không cần, thi năng khiếu, thể thao, cũng có thể, có thể vào, đại học."
Trình Hâm hiểu ra ý cậu: "Cậu muốn tôi không chơi bóng nữa, chỉ thi văn hóa thôi?"
Trần Hân nhìn hắn, dùng sức gật đầu: "Ừ."
Trình Hâm nhìn cậu, không lên tiếng, một hồi sau mới lắc đầu: "Tôi cảm thấy quá khó, vì vậy mới đi con đường đặc tuyển này." Muốn vào cùng trường đại học với Trần Hân, với Trình Hâm mà nói, đúng là có chút viển vông.
Trên mặt Trần Hân lộ vẻ thất vọng, cậu cúi thấp đầu.
Trình Hâm thấy thế, hỏi: "Cậu không thích tôi chơi bóng à?"
Trần Hân khẽ nói: "Chơi bóng, cực nhọc quá.
Chơi cho vui, thì được." Còn một lý do nữa mà cậu không nói ra.
Trình Hâm nhoẻn miệng cười: "Tưởng gì chứ, có cực nhọc hơn nữa tôi vẫn chịu được." Tất cả vì tương lai hai đứa.
Trình Hâm khẽ siết vai Trần Hân, an ủi: "Yên tâm đi, tôi sẽ không để bị thương, cũng không làm lỡ việc học.
Học tập và bóng rổ, nhất định vẹn cả đôi đường."
Trần Hân khuyên hắn không được, cảm thấy hơi buồn.
Nhưng hai đứa tâm sự với nhau, hiểu được tấm lòng sắt son của hắn, Trần Hân cũng nhẹ nhõm hẳn.
Thì ra là mình nghi bóng nghi gió mà thôi.
Cậu bèn nói: "Cậu, cố lên.
Tôi, cùng chơi, với cậu."
Trình Hâm vui vẻ: "Ừ! Cậu cũng cần rèn luyện thân thể cho thật tốt.
Sắp lên lớp rồi, không khỏe mạnh là không được đâu.
Có cậu cùng chơi, tôi càng có thêm động lực luyện tập! Trưa mai ta cùng đi nhé!"
Trần Hân không còn cách nào khác là thay đổi kế hoạch, đi theo "giữ" hắn, phòng ngừa "chuyện chẳng may".
Tản bộ cả buổi, cuối cùng Trình Hâm vẫn chẳng biết tâm sự của cậu là gì.
Ngày hôm sau, ăn trưa xong, Trần Hân về ký túc xá, định đem chăn ra phơi.
Thế nhưng đến nơi mới thấy ban công đã phủ kín vỏ chăn và ga giường.
Nhà trường yêu cầu các giám thị sinh hoạt phải giặt ga giường mỗi tháng vào kỳ nghỉ, thế nhưng vì sợ sắp tới sẽ mưa nên nhân hôm nay có nắng, họ liền giặt phơi ga.
Trần Hân nhìn ban công giăng kín không còn một chỗ, vẻ mặt thất vọng buồn rầu.
Trình Hâm bảo: "Đi, tôi dẫn cậu đến nơi này phơi chăn."
Trần Hân nhìn hắn: "Ở, đâu thế?"
"Cứ đi khắc biết." - Trình Hâm đưa tay cầm lấy hai cái chăn của cả hai người, đi về phía cầu thang.
Trần Hân đuổi theo hắn: "Tôi, tôi tự mang, được mà."
"Không cần, cậu đem giẻ lau đi." Trình Hâm mang hai chiếc chăn to sụ leo lên tầng cao nhất, đoạn bảo cậu: "Tìm giúp chìa khóa trong túi tôi với, lấy chìa màu đen mở cửa nào."
Trần Hân luồn tay vào túi quần hắn.
Trình Hâm mặc quần thể dục, túi rất sâu, vải khá mềm.
Tay Trần Hân mò mẫm mãi vẫn chưa đến được.
Trình Hâm đột nhiên cong người, cười khanh khách: "Chậm tí! Ha ha! Tôi sợ buồn!"
Trần Hân hơi lúng túng, cẩn thận tiếp tục thăm dò, cố gắng không chạm vào da thịt, cuối cùng cũng sờ được chìa khóa, rút ra mở cửa sân thượng.
Gió thật lớn, ánh mặt trời rực rỡ ấm áp trên tầng không cao rộng không vật cản.
Trình Hâm đắc ý cười: "Thích không?"
Trần Hân ngẩn ngơ nhìn chìa khóa trong tay: "Sao cậu, lại có, có chìa khóa?"
Trình Hâm đáp: "Tình cờ thôi.
Chọn chỗ phơi chăn đi."
Trần Hân nhìn một thoáng rồi chọn một nơi nắng chói nhất, lau cẩn thận, sau đó mới trải chăn ra phơi.
Cả hai xuống phòng khuân đệm giường lên phơi một thể.
Mùa đông rét ẩm, nhân trời có nắng phơi gối chăn vừa ấm áp, lại vừa diệt được vi trùng.
Trần Hân ngó xuống ban công phơi đầy chăn đệm, ngập ngừng: "Sẽ, không bị, phát hiện, đấy chứ?" Tầng thượng quanh năm đóng kín, sẽ không ai phát hiện mất chìa khóa đi?
Trình Hâm cười: "Không đâu.
Cô giám thị phụ trách rất thương tôi, là cô đưa tôi chìa khóa đấy.
Lần trước tôi với Tuấn Thưởng cũng đem chăn lên phơi chỗ này.
Mà cậu có để ý không, đây đúng là nơi hẹn hò lý tưởng.
Ngồi xuống! Thế, chẳng ai thấy mình nữa." Nói rồi, Trình Hâm lôi Trần Hân ngồi xổm xuống, nấp sau lan can.
Trần Hân ấp úng: "Làm, làm gì?"
Trình Hâm đưa một tay ôm ghì lấy cậu, hôn lên môi một cái thật kêu: "Làm thế này này! Đố ai nhìn thấy!"
Trần Hân đỏ mặt: "Đừng, đừng thế! Đang, đang ở trường mà."
Trình Hâm cụng đầu vào trán Trần Hân, cười khẽ: "Cậu không thấy ở trường càng phấn khích hơn sao?"
Da Trần Hân đỏ lan xuống tận cổ: "Bọn mình, mau xuống, xuống đi." Nhỡ bị phát hiện thì phơi chăn cũng không được nữa.
"Ừ nhỉ, còn chơi bóng nữa.
Đi thôi."
Trình Hâm nghe theo.
Lúc khóa cửa, Trình Hâm nhìn Trần Hân, không khỏi nở một nụ cười.
Đột nhiên hắn đã hiểu ra gì đấy.
Trưa nay, hai đứa xuống sân bóng rổ lại không gặp Tạ Thế Kiệt.
Trình Hâm không tập đối kháng mà cùng Trần Hân vận động rất vui.
Giờ tự học tối hôm ấy, Trình Hâm làm đúng được ba bài.
Trong sổ con đã ghi được ba chữ "chính".
Trần Hân nhìn sổ nợ, đưa bút gạch bớt một nét, thấp giọng nói: "Trưa nay, một lần rồi!" Nói xong, mặt đỏ lên.
Trình Hâm phì cười: "Ừ, thú nhỉ."
Hết giờ tự học, chờ cả lớp đều đi, Trình Hâm nói: "Tôi muốn đi chỗ này, cậu đi với tôi nhé."
"Đi đâu cơ?"
"Cứ theo tôi."
Hai người ra khỏi lớp học, về nhà ký túc, sau đó đi theo thang lên, nhưng không về phòng.
Trần Hân lẩm bẩm: "Đi đâu, thế nhỉ? Chiều nay, lấy chăn, rồi mà?".
Truyện Đam Mỹ
Trình Hâm không quay đầu lại, tiếp tục đi: "Biết chứ.".