Trần Hân thật ái ngại cho Trình Hâm, bởi vì hắn có xích mích sâu sắc với giáo viên toán mới, chưa gì đã bị làm khó dễ, về sau chỉ sợ không được yên thân.
Thành tích của Trình Hâm vừa khởi sắc, Trần Hân hiểu việc này ảnh hưởng lớn thế nào đến tinh thần học tập.
Ngẫm tới nghĩ lui, Trình Hâm vẫn không nuốt trôi được cục tức này, lao đến phòng hiệu trưởng, nói rằng Bạch Lị vu khống hắn quay cóp, yêu cầu hiệu trưởng trích xuất băng ghi hình buổi thi để chứng minh sự trong sạch của bản thân, cũng yêu cầu Bạch Lị xin lỗi, và nhà trường phải đổi giáo viên môn toán khác.
Hiệu trưởng đâu chỉ vì ý kiến của một học sinh mà đổi giáo viên.
Ông ta cười ha hả nói: "Trình Hâm này, thầy luôn luôn tin tưởng em trong sạch đấy chứ! Em xem, ai ai cũng biết thành tích học tập của em có tiến bộ vượt bậc trong suốt năm qua..
Ừm, cô Bạch Lị này vốn có thành kiến với em, chuyện này cũng dễ giải quyết: Này nhé, em có thể chứng minh cho cô ấy thấy năng lực thật sự của bản thân, làm cho cô ấy phải thay đổi suy nghĩ về mình.
Ừ thì, chuyện lần này, quả thực cô Bạch có chỗ không đúng, à à, sai mười mươi còn gì nữa! Khi không lại đi nghi ngờ người ta như thế, rất là phiến diện.
Thầy sẽ đích thân làm việc với cái cô này, thế em nhé!"
Nghe ông hiệu trưởng quanh co, lửa giận của Trình Hâm ngùn ngụt: "Tại sao em lại phải chứng minh cho cô ta thấy? Không có Bạch Lị chẳng lẽ không sống được sao? Cô ta là cái thớ gì! Em mặc kệ, phải đổi giáo viên khác cho em cơ! Nếu không, em gọi điện thoại về nhà bảo phụ huynh lên trường nói chuyện!"
Trường học có Hội phụ huynh học sinh, bố Trình Hâm là phó hội trưởng.
Ở trường khác, cái chức phó hội trưởng hội phụ huynh có thể là hữu danh vô thực, thế nhưng ở một tư thục thì lại trái ngược hoàn toàn.
Hiệu trưởng đành xuống nước, thanh minh:
"Ấy đừng, đừng nóng giận! Có gì từ từ giải quyết với nhau.
Nói thật với em chứ, nhà trường cũng rất đau đầu.
Các giáo viên toán trường ta không nhiều, chương trình học thì nặng, thầy cô nào cũng phụ trách vài ba lớp, chẳng thể cố nhét thêm tiết học vào đâu..
Duy có cái cô Bạch này là còn rảnh rỗi.
Năm học đang dang dở em bảo thầy đi đâu tuyển giáo viên toán bây giờ? Cực chẳng đã mới phải cho cô ấy dạy ấy chứ.
Ừ, thầy hiểu.
Em nhẫn nại một tí, xem như vì các bạn không thể một ngày thiếu giáo viên.
Cô Bạch chỉ là tạm thời thôi, em yên tâm, một tháng sau là thầy Phương lại về rồi.."
Trình Hâm cãi: "Thế tại sao lớp A là thầy Vương dạy mà lại cho cô ta dạy lớp chúng em?" Phương Tuyển dạy hai lớp A và A, nhà trường điều thầy giáo lớp A tạm thời kiêm nhiệm A.
Hiệu trưởng cười, tỏ vẻ khổ tâm: "Nhưng thầy Vương làm sao dạy bốn lớp một lúc được?"
Trình Hâm nói: "Thế thì đổi lại, thầy Vương dạy lớp em, còn Bạch Lị sang lớp A mà dạy!"
Hiệu trưởng bảo: "Ơ..
Cô Bạch không muốn dạy lớp A.."
Trình Hâm quay đi: "Tóm lại là thầy không muốn đổi.
Được rồi, em sẽ gọi bố em!"
Ông hiệu trưởng ngăn hắn lại: "Đừng mà! Thầy..
sẽ làm việc với cô Bạch, bảo cô ấy phải xin lỗi em, chịu không?"
Trình Hâm cười khẩy.
Bạch Lị là người rất ngạo mạn, chịu hạ mình nhận lỗi mới lạ.
Hắn bèn đáp: "Vâng.
Thế thì cô Bạch phải xin lỗi em đấy!"
Giờ toán hôm sau, Bạch Lị nện giày cao gót vênh vang đến trước lớp, không thèm lên bục giảng mà đứng ngoài cửa hếch đầu nói vọng vào: "Tôi nghe bảo có em không hài lòng về cách dạy của tôi, nhắng lên ban giám hiệu.
Vừa đúng lúc, tôi thèm vào! Một tiết phụ cấp nhõn đồng mà bày đặt làm phách! Bảo cho mà biết nhớ, tôi đây làm gia sư ấy, một giờ không dưới một hai trăm bạc đâu! Đấy! Ba đồng lương còm cõi, ai muốn thì cứ việc mà làm!"
Nói xong, cô ta nện bước lộc cộc mà ngúng nguẩy bỏ đi làm ai cũng ghét.
Học sinh trong lớp trợn tròn mắt, há hốc mồm.
Một lúc sau, có người hưng phấn bảo: "Này, thế chả phải cô ấy bỏ lớp rồi sao? Càng tốt, đổi giáo viên đi!"
"Hoan hô!"
Cả lớp vui mừng khôn xiết, mừng nhất là những đứa xui xẻo từng học cô ta.
Không có giáo viên, mọi người tự quản, vừa làm bài, vừa nói chuyện khe khẽ, bầu không khí rất thoải mái.
Trần Hân không chút bận tâm tình trạng thiếu giáo viên trước mắt, ai chứ cô nàng này thì cậu chẳng tiếc gì.
Đi rồi càng tốt, Trình Hâm không cần một giáo viên như thế.
Vu Hiểu Phi nhoài người sang tán chuyện: "Ê Hâm ca, mụ Bạch Lị vinh quang giành danh hiệu" Mâm xôi vàng "đã mấy năm nay, trong trường từ thầy đến trò chả ai ưa nổi cả, ấy thế mà còn chưa bị đuổi việc! Mày có biết tại sao không?"
Trình Hâm nhún vai: "Có trời mới biết!"
Vu Hiểu Phi nheo mắt lại: "Tao nghe bảo có một trưởng ban trong trường là chú của mụ, mụ bám váy vào đây, nhởn nhơ đến ngày hôm nay chẳng qua là vì thế! Chứ nếu xét trình độ chuyên môn với năng lực sư phạm các thứ thì mụ đã bị đá lên chín tầng mây từ đời nào rồi!"
Vu Hiểu Phi tỏ ra úp mở, thế nhưng giọng nói lại oang oang đủ để cả lớp nghe.
Trần Hân nhíu mày, cứ tưởng trường Nhật Thăng chú trọng chất lượng giáo dục, tuyển chọn toàn những giáo viên ưu tú, không ngờ cũng dung túng những hạng con ông cháu cha thiếu đức thiếu tài như vậy.
Trình Hâm kể cho cậu nghe ân oán của hắn với cô Bạch Lị kia.
Trình Hâm và Ngũ Chí Viễn vì trận bóng rổ kết thù, Trình Hâm đánh thằng ấy vào viện.
Người nhà Ngũ Chí Viễn đến trường gây sự, đòi đuổi học Trình Hâm.
Mà Trình Hâm không phục Bạch Lị đã lâu, thường xuyên chống đối, lại vì đánh nhau mà làm lớp mất danh hiệu tập thể tiên tiến, đồng nghĩa với việc bình xét thi đua của Bạch Lị cũng tan tành.
Thù cũ nợ mới chất chồng, cô ta cũng hùa theo, tuyên bố nếu nhà trường không đuổi Trình Hâm thì mình không làm chủ nhiệm lớp nữa.
Nhưng cô ả đâu ngờ cổ đông lớn nhất của Nhật Thăng là bạn thân của Trình Ức Viễn, lúc xây dựng trường thiếu vốn phải vay tạm của bố Trình Hâm, bây giờ mặt mũi đâu mà đuổi con người ta cho được, huống hồ gì Trình Hâm không phải là không có lý.
Bạch Lị nói là làm, dứt áo đi ngay, hiệu trưởng đành phải điều Phương Tuyển đang dạy lớp xuống làm chủ nhiệm lớp A..
Nên lần này Bạch Lị phủi tay không phải lần đầu.
Có điều, nhà trường không thể cử giáo viên môn toán khác.
Ngày hôm sau, tiết toán, bục giảng vẫn trống không.
Lớp trưởng cuống lên, chạy đi tìm cô chủ nhiệm.
Cô Anh cũng bất lực, phải lên đề nghị hiệu trưởng giải quyết vấn đề.
Hiệu trưởng bảo hết người rồi, chỉ còn nước mời Bạch Lị về lớp dạy.
Vì học sinh, cô Anh cũng đành xuống nước, đến tìm Bạch Lị ngọt nhạt được vài câu, ả đã vênh mặt nguýt dài: "Cô về gọi Trình Hâm lên đây xin lỗi tôi rồi hãy tính!"
Nghe cô Anh về kể lại, Trình Hâm chỉ muốn đạp đổ tường.
Hắn vung tay lên: "Không dạy thì không dạy, sợ gì! Cô ta cứ đợi đấy mà xem!" Đã vu vạ làm bẽ mặt hắn trước lớp, còn đòi hắn phải xin lỗi là thế nào!
Cô Anh cố thuyết phục: "Trình Hâm à, cô biết là em oan ức, nhưng đây là việc giảng dạy môn toán cho cả lớp mình.
Em nghĩ lại xem, lớp rồi, sang năm thi đại học, mà thiếu giáo viên đâu chỉ một ngày một tiết.
Thầy Phương có cố gắng lắm thì cả tháng nữa mới về.
Chẳng lẽ lớp chúng ta đi sau người ta cả tháng hay sao? Quyền lợi cơ bản của các em khi đến trường là được học tập, điều này ít nhiều cũng ảnh hưởng đến danh dự nhà trường.."
"Đấy là việc của trường chứ liên quan gì đến em đâu ạ?" Trình Hâm nói một câu làm cô Anh im lặng, rồi hắn quay đi.
Cả ngày, mặt Trình Hâm lúc nào cũng hầm hầm một đống, dù có Trần Hân vuốt v e an ủi cũng chẳng ích gì, chung quy là vì Bạch Lị thật đáng ghét.
Lúc ăn cơm tối, bọn bạn biết chuyện, cũng hỏi đôi câu, Trình Hâm thở phì phì: "Đừng có nhắc cái môn toán quái quỷ ấy với tao nữa! Phiền chết đi!"
Trần Hân phì cười: "Môn, môn toán, nó có tội, gì đâu!"
Từ Tuấn Thưởng gật đầu: "Ừ, môn toán là vô tội.
Anh Tuyển cũng dạy toán đấy thôi!"
Tào Kế Tiếp sà vào nói: "Này, tao bảo! Có chuyện này chả biết có nên kể với chúng mày không..
Hôm nay tao đến tổ bộ môn nộp bài tập toán cho lớp, hóng được các thầy cô đang trò chuyện với nhau, bảo là tháng này thành tích lớp chúng mày cao nhất khối.
Bạch Lị chen ngang, bảo chưa chắc chúng nó đã tự làm bài đâu."
"Bíp! $$$! $$$ $$$!" - Trình Hâm văng tục.
Ngay cả Trần Hân cũng muốn văng.
Điêu toa đến thế là cùng! Tư cách nhà giáo ở đâu cơ chứ?
Chuyện đến tai các học sinh lớp A.
Tất cả căm phẫn sục sôi, mấy nam sinh vén tay áo hô to phải tìm Bạch Lị hỏi cho ra nhẽ! Đoàn người kéo đến văn phòng tổ toán.
Bạch Lị tránh mặt, một thầy giáo phải đứng ra khuyên giải học trò.
Hiệu trưởng được báo tin, vội đến ngay.
Các học sinh yêu cầu Bạch Lị phải xin lỗi tập thể lớp A vì những lời nói vô trách nhiệm của mình.
Có hiệu trưởng đến, Bạch Lị mới bước ra cửa, khăng khăng bảo cô ta chỉ đùa thôi.
Trình Hâm cười lạnh: "Nếu thế, cô có dám lặp lại câu nói ấy trước mặt thầy Phương không?"
Bạch Lị chẳng ngán Trình Hâm: "Đùa giỡn thôi mà, có Phương Tuyển tôi cũng chả sợ!"
Vẫn không biết phải trái trắng đen, thật là không còn gì để bào chữa cho người này nữa! Trình Hâm khinh thị: "Có một giáo viên như cô là điều đáng hổ thẹn đối với trường Nhật Thăng!"
Bạch Lị sừng sộ: "Còn tốt hơn nhà mày!"
Trình Hâm không thèm cãi với cô ta nữa, làm thế chẳng khác gì kéo bản thân xuống ngang bằng cô ả ngoa ngoắt kia.
Hắn quay sang ông hiệu trưởng: "Thưa thầy, nhà trường chưa thể bố trí giáo viên môn toán, thế thì đành vậy.
Thà lớp chúng em tự học, cũng không cần loại giáo viên này! Mọi người có đồng ý không?"
Lớp trưởng cùng vài học sinh có tiếng nói trong lớp gật đầu: "Đồng ý!"
Bạch Lị cười nhếch mép: "Thèm vào!"
Hiệu trưởng lau mồ hôi trên trán: "Ừ, tạm thời đành như thế.
Cô Bạch không cần dạy lớp A nữa.
Tôi sẽ cố gắng tìm giáo viên khác."
Thế nhưng nói thì dễ, làm mới khó.
Giáo viên ở đâu ra? Thế là học sinh A tự nguyện bỏ học môn toán chứ nhất định không chấp nhận cô giáo độc địa kia.
Ai tự học được thì tự đọc sách, một lòng một dạ đợi thầy Phương trở về.
Hôm nay, lớp trưởng cầm bài thi tháng trước đến hỏi Trần Hân, vì câu cuối này chỉ có cậu mới làm được, hôm nọ Bạch Lị còn chưa kịp chữa.
Trình Hâm đắc ý khoe: "Bài này tôi đã biết cách giải mấy hôm rồi đấy nhé!"
Lớp trưởng nhìn hắn: "Cậu tự nghĩ ra đấy à?"
Trình Hâm cười khà khà, ôm lấy vai Trần Hân: "Đương nhiên là Trần Hân nhà tôi bày cho rồi." Hắn cứ một điều "nhà tôi", hai điều cũng "nhà tôi".
Trần Hân càu nhàu mãi không được, cũng mặc hắn muốn gọi sao thì gọi.
Lớp trưởng lườm: "Biết ngay mà! Trần Hân này, giảng cho tôi đi!"
Trần Hân cũng không từ chối.
Hiện nay không có thầy, bạn bè trong lớp nên dìu dắt lẫn nhau.
Vì vậy, chẳng quản mình nói lắp, cậu ra sức giảng giải cho lớp trưởng.
Nghe đến đâu, sáng ra đến đấy, lớp trưởng vỗ tay: "Đơn giản quá! Thế mà tôi nghĩ mãi không ra!"
Một bạn nam chăm chỉ khác cũng đến gần: "Giảng lại, giảng lại được không?"
Có người thêm vào: "Chờ tí, tôi sang nghe nữa!"
"Tôi nghe với!"
"Tôi cũng muốn nghe!"
Lớp trưởng đột nhiên nói: "Gượm đã, các bạn! Chi bằng Trần Hân lên bảng giảng, cả lớp ai cũng được nghe!"
Mắt Trình Hâm lóe sáng: "Đúng đấy! Môn Toán của tôi là một tay cậu ấy kéo lên! Học với Trần Hân còn thích hơn với gia sư nhiều ấy chứ!"
Trần Hân bị bất ngờ, mồm há hốc, xua tay lia lịa: "Không, không được đâu!"
Trình Hâm ôm vai cậu: "Được mà!"
Mọi người trong lớp đều lên tiếng đề nghị cậu chữa bài.
Trần Hân không quen từ chối khi người khác nhờ giúp đỡ, thế nhưng cậu rất ái ngại tật nói lắp của mình: "Tôi, tôi sợ, nói không quen.."
Lớp trưởng hắng giọng, dõng dạc nói: "Cả lớp yên lặng tí! Tôi muốn tuyên bố một việc: Bây giờ tôi trân trọng mời bạn Trần Hân giảng bài toán cho cả lớp nghe.
Các bạn có đồng ý hay không?"
Cả lớp vỗ tay ran ran: "Đồng ý!"
"Hoan hô!"
Lớp trưởng xoay người, nhìn Trần Hân, khoác vai cậu, hết sức trịnh trọng nói: "Bạn Trần Hân, bạn có nghe không? Đó là nguyện vọng của quần chúng đấy!"
Trần Hân nhìn Trình Hâm cầu cứu.
Trình Hâm nhanh chóng gạt cánh tay lớp trưởng ra, ôm vai Trần Hân xoay lại đối diện với mình: "Tự tin lên, cậu làm được! Cứ tưởng tượng đang giảng bài cho tôi ấy.
Nào, đi thôi!"
Trần Hân hít sâu một hơi, gật đầu.
Không có thầy giáo, cậu sẽ gánh vác trách nhiệm giúp đỡ các bạn học.
Đi lên bục giảng, còn chưa mở miệng nói lời nào, mặt liền đỏ ửng.
Mọi người vỗ tay khích lệ tinh thần.
Chờ tiếng pháo tay ngớt, Trình Hâm lên tiếng: "Tôi, tôi nói, hơi khó nghe, mong, mong các bạn, đừng cười.."
Trình Hâm đứng lên: "Các bạn hãy tin tưởng Trần Hân nhé.
Cậu ấy giảng khá lắm."
Hai người nhìn nhau từ hai đầu lớp học.
Trần Hân gật đầu, cầm phấn, viết đề bài lên bảng.
Chữ cậu còn đẹp hơn chữ giáo viên, làm nhiều bạn trong lớp trầm trồ kinh ngạc.
Trần Hân vấp váp giảng giải cách làm.
Mọi người thấy được cách suy nghĩ và phân tích vấn đề của cậu rõ ràng, khúc chiết.
Bài toán phức tạp là thế mà Trần Hân giảng xong, hóa ra thật dễ dàng.
Một bạn đứng lên đề nghị cậu chữa một bài khác.
Trần Hân bèn chữa cả đề thi từ đầu đến cuối một cách có hệ thống, lớp lang.
Ai cũng hiểu.
Cuối cùng, không ai bảo ai, mọi người vỗ tay vang dội.
Đến hôm chủ nhật, lớp cử vài người đến bệnh viện thăm thầy.
Phương Tuyển chưa phẫu thuật, hiện còn đang bó thạch cao chờ chân giảm viêm.
Anh gầy đi không ít, thế nhưng ăn mặc chỉnh tề, mày râu nhẵn nhụi, gương mặt sạch sẽ, tóc tai gọn gàng, xem ra là được chăm nom tận tình chu đáo.
Có học sinh đến thăm, Phương Tuyển mừng lắm.
Thái độ anh rất lạc quan, làm mọi người yên lòng hơn hẳn.
Lớp trưởng nói: "Xin thầy yên tâm dưỡng bệnh, chúng em chờ thầy khỏi hẳn, về dạy chúng em."
Nghe nhắc chuyện dạy học, giọng Phương Tuyển trầm xuống: "Chuyện ở trường thầy đã nghe rồi.
Bạch Lị đúng là quá quắt, chờ thầy về sẽ tính sổ với cô ta.
Lúc này thầy không lên lớp được, các em cũng đừng quên học toán, không học được bài mới thì ôn lại kiến thức cũ, làm được đến đâu thì làm, đừng nản chí."
Trình Hâm liếc nhìn Trần Hân, cười nói: "Anh này, hôm qua Trần Hân giảng đề cho cả lớp.
Cừ lắm đấy, ai nghe cũng hiểu!"
"Đúng ạ!" - Mọi người phụ họa.
Phương Tuyển mừng rỡ nhìn Trần Hân: "Thế thì tốt quá! Trần Hân làm thầy giáo được rồi!"
Trần Hân đỏ mặt, "Em..
em..
em.." mãi, cũng chẳng biết nói gì.
Bỗng Phương Tuyển nói: "Trần Hân cũng học trước cả chương trình rồi nhỉ? Em thử giảng bài mới cho các bạn xem?"
Trần Hân sợ hãi lắc đầu: "Không, không, không được đâu ạ!"
Phương Tuyển cười nói: "Thầy lại thấy có thể ấy chứ, em thử xem.
Thử thách bản thân một tí ấy mà.
Nếu có chỗ nào chưa hiểu thì đến tìm thầy Tạ dạy lớp A mà hỏi.
Trước mắt em cứ tiếp tục dạy bài mới đi, đợi thầy về sẽ bổ túc lại nếu cần.
Thế nhé!"
Trình Hâm khoác vai Trần Hân, cười nói: "Trần Hân cố lên!".