Đợt sốt vừa qua của Tiểu Ninh đã làm thay đổi lối sống thường ngày Bạch Nguyên.
Cô không vội vã như trước mà sống chậm lại.
Thời gian ở nhà bên con cũng nhiều hơn.
Như sáng hôm nay, giờ phút cô mới ra khỏi nhà.
Lúc đi ngang qua phòng con, cô không quên dặn hai đứa nhỏ đang loay hoay với đống sách vở trên bàn.
“Cháo mẹ để dưới bàn.
Hai đứa ăn rồi học tiếp nhé!”
“Dạ, mẹ!”
Nhìn hai chồng vở hai mươi mấy quyển còn chưa chép bài xong.
Chưa kể, ba thứ bài tập linh tinh các môn kèm theo.
Lục Minh đề nghị.
“Tớ lấy cháo cậu ăn trước đã!”
“Từ từ, để tớ vẽ nốt cái hình!”
Hình mà Tiểu Ninh nhắc đến.
Không phải là hình học môn Toán.
Mà nó đang vẽ thần tượng nam thần của nó.
Lục Minh muốn xem nhưng con nhỏ nhất quyết không cho.
Cậu bất lực vò đầu bức tóc, trừng cho nó cặp mắt: Anh nhóc chép bài muốn rụng cả tay.
Còn nhóc ngồi vẽ tào lao!
Vẽ có khỏe lên không? Có giúp tăng kilogam nào không?
Câu trả lời là không.
Nên Lục Minh kiên quyết hơn, không chùng chình với con nhỏ nữa.
“Ăn no rồi chơi tiếp!”
“Không! Tớ vẽ gần xong rồi!”
Nói xong câu đó con nhỏ lén nhìn Lục Minh thêm cái.
Sau đó, nó cúi đầu cười khúc khích.
Thần tượng aidol của nó rất đẹp trai.
Đẹp cả khi đang phùng mang, trợn mắt.Hi hi…
Nó đang tập trung cao độ.
Mà Lục Minh cứ đứng lên rồi ngồi xuống.
Hết nhìn nó lại thở dài hắt ra.
Cây bút đang cầm quăng luôn xuống bàn.
Nó bực mình.
“Cậu ngồi yên chút được không?”
Lộn xộn họa sĩ Tiểu Ninh không dám đảm bảo có tặng thêm mụt ruồi nào ở mặt đâu?
Năm phút qua đi! Người đối diện chưa có dấu hiệu dừng bút.
Cái tay nhỏ của nó còn mãi thần thần, bí bí lướt qua trên tờ giấy A.
Lục Minh thật sự hết kiên nhẫn.
“Không kì kèo nữa! Ăn sáng!”
“Xong rồi!”
Tiểu Ninh cầm bức tranh lên ngắm ngía.
Nó rất hài lòng nên cười ha ha.
Lục Minh: …
“Đi thôi! Không phải cậu bảo đi ăn sao?”
Tiểu Ninh dấu tấm hình dưới hộc bàn.
Lúc quay ra thấy Lục Minh đang đứng hình bất động.
Nó đập vào lưng cậu ta một cái.
Mà Lục Minh lúc này mới tỉnh hồn.
Cậu thế mà lại bị nụ cười vô tư hào sảng của nó vừa rồi cướp mất hồn.
Cậu ảo não khi thấy: Càng ngày tiền đồ của mình càng đi xuống!
Bát cháo thơm ngon được đẩy đến trước mặt.
Là cháo móng giò mẹ hầm hạt sen.
Mùi cháo thơm lừng bay thẳng vào mũi Tiểu Ninh.
“Wao, thơm quá!”
“Thơm thì ăn nhiều thêm chút!”
Lục Minh múc thêm cho con nhóc một bát.
Cậu còn kèm theo cho nó một bát riêng có bốn miếng móng giò núc ních.
Tiểu Ninh vừa ăn vừa trò chuyện.
Cái miệng nhỏ của nó mà khỏe thì tai Lục Minh rất vui.
Càng nghe con nhỏ nói, cậu chợt vỡ lẽ: Thì ra tiếng cười, tiếng nói của nó rất quan trọng đối với cậu! Không phải ồn ào mà đó là thứ âm thanh kì diệu nhất mà Lục Minh muốn nghe!
Bữa ăn sáng của hai đứa kéo dài gần cả tiếng đồng hồ.
Thời gian bây giờ quí như vàng.
Ngày mai đi học mà bài vở hai đứa còn cao chất ngất.
“Tiểu Ninh, cậu nghỉ ngơi, nhớ uống hết ly sữa.
Đợi tớ giảng toán cho cậu!”
“Ừ!”
Lục Minh nhanh tay, nhanh chân đứng lên dọn dẹp.
Còn con nhỏ kia chỉ việc ăn và uống.
Ăn xong đi học liền đâu có tốt.
Nó rảnh rỗi nhin Lục soái ca xắn tay rửa bát.
Nó phải công nhận một điều chuẩn gu nam thần của nó làm việc gì cũng giỏi.
Trong đầu nó lại có thêm bức tranh.
Ý tưởng xoẹt qua phải nhanh tay nắm bắt.
Nó chạy ù lên phòng rút tờ A hí hoáy vẽ lên.
Khi Lục Minh bước vào phòng.
Cậu không biết nó lại vẽ thứ gì mà vẻ mặt đầy hứng thú.
Trên môi con nhỏ còn vương vương nụ cười chưa tan.
“Có gì vui à?”
“Không có gì!”
Vừa nói, Lục Minh lại thấy nó vừa dấu diếm tờ A dưới hộc bàn.
Hứ, để rồi anh cũng xem được cô em đang cất giữ vật gì!
Nhưng đó là việc phụ.
Việc Chính bây giờ phải phụ đạo kiếm thức bị hỏng sau một tuần dưỡng bệnh cho Tiểu Ninh.
Trên bàn học diễn ra cảnh cực kỳ thú vị.
Lục Minh đứng bên cạnh con nhỏ, tay cầm cây bút chỉ chỉ vào cái hình parabol nói nói liên tục.
Còn Tiểu Ninh thì âm thầm nhắm mắt dưỡng thần và suy nghĩ ý tưởng về nội dung bức tranh tiếp theo.
Nói khô cả cổ.
Chốt bài Lục Minh hỏi con nhỏ câu.
“Cậu hiểu chưa?”
“Hiểu gì?”
Tiểu Ninh ngước mắt vô tội lên nhìn Lục gia sư.
Lục Minh bặm miệng.
Nhìn thẳng vào mắt nó.
Cậu vừa tức vừa buồn cười.
Muốn quăng luôn cây bút trong tay, về nhà nằm ngủ cho khỏe.
Sao nó nỡ lòng hành mình dữ không biết? Đã khổ năm ngày trong viện.
Về nhà cũng không yên.
Nó không chịu hợp tác như vậy.
Cậu có giảng đến khuya cũng con số bự thật bự.
Mà cái miệng của cậu hình như nó sắp rách ra rồi thì phải!
“Cậu không chú ý nghe?”
“Có mà, có nghe nhưng không có hiểu gì hết trơn!”
“Thật có nghe?”
Tiểu Ninh trưng ra bộ mặt đầy oan ức.
“Thật!”
“Thôi để tớ giảng lại!”
Lục Minh lượm cây bút vẽ ra một cái hình parabol khác.
Cậu tiếp tục mở miệng phát lại bài giảng cũ.
Nhưng lần này, Lục Minh đã thay đổi chiến thuật.
Cậu không đứng nữa mà dứt khoát ngồi kế bên con nhỏ.
Vừa giảng vừa để ý kiểm tra con nhỏ có tập trung không?
Lần này Tiểu Ninh đã hiểu.
Con nhỏ gật gật cái đầu đưa ánh mắt thán phục nhìn Lục Minh.
Nó thấy quá đúng với câu: Tài sắc vẹn toàn!
Trong đầu nó lại có thêm bức ảnh!
Sau môn Toán, Tiểu Ninh được Lục Minh phép nghỉ giải lao chờ gia sư Lục phụ đạo môn Lý.
Thời gian đó, Lục Minh tranh thủ ghi nốt bài học còn thiếu tuần vừa rồi vào vở cho Tiểu Ninh.
Tiểu Ninh không có ai nói chuyện, nó lại lấy giấy bút vẽ nốt tấm ảnh vừa rồi nó nghĩ ra.
Gió mai thổi nhẹ theo cửa sổ hất tung mớ tóc mai hai đứa.
Hai khuôn mặt cắm cúi, miệt mài.
Kiểu: Không thành tài… cũng chai tay.
Loáy hoáy một hồi.
Bức vẽ mới của nó cũng đã xong.
Tiểu Ninh lại dấu xuống chiếc hộc nhỏ.
“Tớ uống miếng nước!”
“Ừ.”
Lục Minh cứ chúi đầu vào quyển vở.
Chỉ vừa thấy bóng nó khuất sau cánh cửa.
Lục Minh đứng bật dậy.
Cậu đi thẳng về phía bàn đối diện, nơi Tiểu Ninh vừa ngồi.
Dứt khoát kéo cái hộc nhỏ ra.
Đưa tay nhanh vào lấy ra bốn bức tranh thần bí của nó.
Bức thứ nhất, cậu bé có gương mặt sáng sủa đẹp trai đang phùng mang, trợn mắt.
Phía đối diện là một cô gái nhỏ, đôi mắt mở to kèm dòng chú thích: Học, học nữa, học mãi!
Bức thứ hai, trên tay cậu bé cầm cái muỗng giơ cao.
Cô gái nhỏ vừa ăn vừa khóc: Ăn, ăn nữa, ăn mãi!
Bức thứ ba, cậu bé khom lưng rửa bát.
Con nhỏ kia cầm cây roi: Rửa, rửa nữa, rửa mãi!
Bức thứ tư, cậu bé say sưa giảng bài.
Cô bé: Khò, khò nữa, khò mãi!
Mắt Lục Minh dán vào bốn bức ảnh.
Máu trên người cậu như chảy dồn về mặt.
Lục Minh thấy nóng mà bất lực không biết làm sao.
Cứ kiểu này, đứa sau nhập viện chắc là cậu.
Sợ con nhỏ la rầy, Lục Minh cất ba tấm ảnh về chỗ cũ.
Vẻ mặt thản nhiên đối diện với Tiểu Ninh như chưa hề biết gì trước đó.
Nhưng trong đầu cậu vừa xoẹt qua biện pháp trị con nhóc kia: Từ nay em đừng mong ngủ khi anh đang giảng bài!.