Năm phút sau.
Quán coffee Dạ Lan.
Bên cạnh giàn hoa phong lan tím kiêu sa.
Hòa cùng tiếng nhạc Modern Talking với bài hát Cherry cherry ’ nhẹ nhàng đã giúp Bạch Nguyên dần bình tình lại.
Hàn Dương ngồi phía đối diện Bạch Nguyên.
Anh lén quan sát người con gái trước mặt.
Mặt mũi trông cũng hiền lành, lương thiện.
Vậy mà hai ngày trước đã hành anh bị muỗi cắn cả đêm.
Nếu sáng ngày hôm sau, anh không vội chở con béTiểu Quỳnh về cho nó đi học, anh đã qua nhà hỏi tội cô.
“Sao không đến?”
Câu hỏi của anh ta làm Bạch Nguyên tỉnh ngộ: Hai hôm trước, mình thế mà cho anh ta leo cây!
Lúc đó, cô về nhà.
Tiểu Ninh còn chưa ngủ.
Nó và Lục Minh vì chuyện du học mà quấn quýt khá lâu.
Mãi lâu sau, con bé mới nghe lời Lục Linh đi ngủ để có sức khỏe theo Lục Minh sánh bước ở trời Tây.
Khi biết con đã ngủ say, cô trở về phòng, mở hộc tủ bí mật sau bức tranh ‘Hoa mẫu đơn’ đỏ.
Cô cẩn thận bê ra một chiếc hộp nhỏ được quấn lớp vải bọc kĩ càng.
Bàn tay Bạch Nguyên run run mở, cô lấy ra bức phong thư đã được niêm phong suốt mười lăm năm.
Trong đó, ngoài bức thư còn có một bức ảnh.
Cô nhớ, khi đưa nó cho cô, Lâm Thanh đã dặn: Nếu có thể hãy cho con bé được gặp ba!
Bạch Nguyên đưa lên xem.
Trong ảnh cô gái mỉm cười vui vẻ nhìn ra hướng dòng sông, còn chàng trai tuấn tú lại hướng ánh mắt thâm tình vào cô gái.
Đây là lần thứ hai cô lặng ngắm bức ảnh này.
Lần thứ nhất, lúc làm lễ ngày cho Lâm Thanh, cô đã xem bức ảnh.
Bạch Nguyên chỉ muốn biết người đàn ông đó như thế nào khiến một cô gái trẻ đẹp như Lâm Thanh phải quyết tâm bảo vệ đứa con của hắn tới cùng mà quên đi sinh mệnh.
Lần này nhìn lại.
Cô tập trung kĩ hơn.
Rất dễ để nhận ra chàng trai ấy đúng là Hàn Dương,vị giáo sư của Đại học Oxford.
Hèn gì, khi mới gặp anh ta cô lại thấy quen như thế.
Việc nhận ra người trong bức ảnh khiến lòng cô lo sợ bội phần.
Cô sợ Hàn Dương đã ngầm quan sát Tiểu Ninh vì con bé rất giống Lâm Thanh.
Con là tất cả cuộc sống của cô.
Nên Bạch Nguyên nhất quyết không cho ai sờ vào con bé.
Vì bất cứ lí do gì, dù anh ta có cố chấp nhận con, thì cô vẫn không thừa nhận.
Hai ngày sau đó, cô thầm tránh mặt Hàn Dương.
Thậm chí còn bắt Tiểu Ninh và Lục Minh qua nhà cô học và nhắc tụi nó khóa luôn cửa lại.
Cô tự nhiên sợ Hàn Dương như sợ ai cắt đi khúc ruột của mình.
Bị anh ta bắt gặp trong tình cảnh vừa rồi cũng là việc bất đắc dĩ.
Thôi, gặp cũng gặp rồi.
Nên chào hỏi câu để còn biết trong lòng anh ta như thế nào biết đường mà đối phó!
“Có thể coi là anh đi theo tôi không?”
Hàn Dương lia ánh mắt vào thẳng mắt cô.
Nếu không vì con bé có gương mặt Lâm Thanh đó thì còn lâu anh mới bỏ công đi theo một người phụ nữ.
“Cứ coi là vậy!”
“Anh theo tôi làm gì?”
Hàn Dương sững người.
Không phải cô ta bị tên xấu xa kia giở thói quấy rối rồi mất luôn cả trí chứ? Anh nhớ cô mới là người cần gặp anh.
Ở đâu ra thói người nhà bệnh nhân lại chê có bác sĩ đi theo chứ?
“Nè, nè, nếu tôi nhớ không lầm, cô là người cần tôi tư vấn sức khỏe cho bé Tiểu Ninh đó!”
Sức khỏe của Tiểu Ninh! Phải rồi, là cô đang cần gặp anh ta!
Nhưng khi đã biết rõ anh ta là ai lòng cô đồng thời xuất hiện hai thái cực.
Một, mừng cho con gái đã tìm được cha.
Hai, cô sẽ mất con vì chắc chắn con bé sẽ được ba nó đưa đi.
Cô thật không thể chịu đựng được với sự thật: Nếu một ngày cô không có Tiểu Ninh bên cạnh.
Từ lâu, con bé là sinh mệnh sống của cô.
Vì Tiểu Ninh, cô chấp nhận đánh đổi tất cả.
Kể cả cuộc tình được cho là thanh mai trúc mã với Trần Ân.
Cô nhớ cái ngày anh ta cầu hôn kiên quyết muốn lấy cô làm vợ.
Nhưng đưa ra yêu cầu: Bỏ con bé vào trại trẻ mồ côi.
Cô đã từ chối thẳng: Không đời nào!
Sau đó, Trần Ân tức giận nói tiếng chia tay.
Cô dựa theo đó bế Tiểu Ninh rời xa thành phố.
Cô muốn cho con bé một cuộc sống mới, cuộc sống không ai biết về thân thế của Tiểu Ninh.
Cô muốn con lớn lên không lo, không ưu, vô tư như trang giấy trắng.
Để tuổi thơ của nó luôn tràn ngập tiếng cười như bao đứa trẻ đồng trang lứa khác.
Cả đêm quanh quẩn với ý nghĩ: Cho biết hay không cho biết, mất con gái hay giữ con lại cho riêng mình.
Làm cho lòng Bạch Nguyên rối rắm như tơ khiến cô quên mất mình đã bảo Hàn Dương đợi.
“Xin lỗi!”
Xin lỗi? Lời cô ta thật nhẹ nhàng.
Nhưng anh không chấp nhận.
Hàn Dương tính mắng cho cô ta một trận về sự thiếu tôn trọng trong lời hứa của cô.
Nhưng nể tình cô ta là mẹ cô bé có gương mặt giống Lâm Thanh nên anh không chấp.
“Nói xem, rốt cuộc cô muốn cho tôi biết thông tin gì?”
“Thông tin gì ạ?”
Hàn Dương nghe Bạch Nguyên hỏi câu ngớ ngẩn, anh bực mình.
“Nhà cô có ai bị bệnh bạch…cầu…cấp không? Vì tôi nghi cô bé có thể sẽ di truyền căn bệnh ấy!”
“Tiểu Ninh ấy ạ?”
Bạch Nguyên đứng bật dậy nhìn sững vào Hàn Dương.
Căn bệnh đó…Tiểu Ninh sao có thể?
“Đó là bệnh di truyền.
Nếu xác định rõ, sẽ có hướng theo dõi để kịp thời điều trị.
Và quan trọng là còn cần tìm người hiến tủy thích hợp để phẫu thuật ghép tủy khi cần thiết! Cô cũng là người trong ngành, tôi tin cô hiểu rõ điều đó!”
Giữa sự sống và cái chết.
Nếu tự quyết định cho bản thân là việc vô cùng dễ.
Nhưng để quyết định thay cho con là cả một lần đau như ai đó vừa khoét thịt, móc lấy trái tim.
Vì mạng sống của con chỉ có một! Vì sức khỏe của Tiểu Minh là trên hết!
Bạch Nguyên dằn lòng đè nén nỗi đau, ấn chìm lo sợ.
Cô kiên quyết kể cho Hàn Dương nghe sự thật về Lâm Thanh..