Nhỏ Ngọc không nói gì, mắt vẫn nhìn về một khoảng không vô định. Tôi thấy lo lắng vô cùng. Ngày nào, Tiểu Ngọc cũng vui vẻ, hớn hở thế mà hôm nay im lặng, buồn tủi quá. Tôi không biết chuyện gì đã diễn ra nữa. Sau mấy ngày không gặp mà nhỏ đã thành ra như vầy đó.
Tiểu Ngọc không nói một câu, không động đậy y hết như một xác chết vậy. Vẫn chung thủy với chữ im. Reng... Chuông báo hiệu vào lớp vang lên. Tôi như ngồi trên đống lửa, lo lắng vô cùng. Một tiết...hai tiết...ba tiết...tiết cuối cùng trôi qua nhanh chóng. Thời gian không ngừng vận động, trôi đi. Tiểu Ngọc cứ đờ đẫn, như người mất hồn. Không thèm nói một câu nào cho dù tôi có gọi to, lớn hay bao lâu đi chăng nữa?
Tan học, nhỏ lại biến mất không nói một lời. Tôi ủ rũ, ỉu xìu dọn dẹp sách vở, đi về nhà. Trong lòng buồn vô hạn. Về đến nhà, tôi nằm ườn ra, mệt mỏi, buồn vô cùng. Nghĩ đi nghĩ lại thì không hiểu sao con bạn thân lại như thế nữa. Tôi vò đầu bứt tai trầm tư suy nghĩ. Cứ thế, thời gian vô tình cứ trôi. Xế chiều, mẹ bảo sắp về tới nhà, tôi dọn dẹp nhà cửa, rồi nấu cơm, làm toàn những món mẹ thích. Chuông cửa reo liên hồi. Bính boong... Bính boong...Bính Bính Bính Boong... Tôi tắt bếp gas chạy ra ngoài mở cửa. Vừa nhìn thấy khuôn mặt của người đối diện, tôi đã ôm chầm lấy.
- Mẹ! Sao bây giờ mẹ mới về?
Bà nhẹ nhàng vuốt tóc tôi, thủ thỉ.
- Mẹ xin lỗi. Vì bà ốm quá nên mẹ về muộn một ngày.
- Mẹ vào ăn tối nha.
Tôi ôm lấy cánh tay bà, thủng thỉnh bước vào bên trong.
Sắp xếp thức ăn lên bàn xong, tôi ngồi xuống ghế đối diện mặt mẹ. Chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện. Tôi còn tâm sự chuyện của cái Ngọc ẹ nghe nữa. Bà nói chắc là Tiểu Ngọc bị bệnh thôi, nhưng tôi vẫn cứ nghi nghi. Hay là nhỏ đi làm thêm? Nhưng làm gì mà đến mắc gầy, xanh xao đến thế. Nhất định tôi phải điều tra ra chuyện này. Ăn xong, mẹ tôi vào nhà nghỉ ngời còn tôi dọn dẹp bếp sau đó chạy lên phòng học bài. Tôi chẳng thế nào nuốt trôi những kiến thức cần học cho bài kiểm tra vào đầu. Cứ nghĩ đến Tiểu Ngọc là tôi lại mất tập trung. Và thế là tôi cứ cố gắng nhét những công thức khó nhằn vào đầu. Rồi cuối cùng, tôi trèo lên giường ngủ ngon lành như chưa có chuyện gì xảy ra.
Christmas is finally here
It’s time to celebrate
‘Cause you make a better world, year after year
Soon you’ll be on your way
Spreading joy everywhere
There’s no one like you
Santa, you are the one.
Nhạc chuông điện thoại vang lên. Tôi lấy gối bịt tai lại nhưng chưa được một lúc phải hất chăn ra, ngồi dậy. Mắt nhắm, mắt mở, tôi cầm điện thoại lên nghe.
- A lô.
- Nhóc con...
Thiên Ân? Cái giọng
"quen thuộc
" đểu giả này chỉ có anh ta thôi. Tôi hét vào điện thoại, tâm trang bực tức.
- TÊN ĐIÊN KIA! KHÔNG ĐỂ AI NGỦ À?
Hắn ta như muốn chọc tức tôi thì phải, cứ bình thản như không, lại còn trêu tôi nữa chứ.
- Be bé cái miệng thôi. Sao cô cứ hét rống lên như con lợn bị chọc tiết vậy hả?
Ặc... Tôi tức chết mất, ôi trời ơi, máu lên đến não rồi. Kiềm chế cơn tức, tôi
"ngọt ngào
" theo kiểu chết đi con.
- Ừ. Thanks bạn nha. Mình mới ngủ dậy lên mới vậy đây.
Cứng họng chưa con... Tôi đắc ý cười tươi như hoa nhưng nó lại bị vụt tắt bởi một câu nói của tên ác quý kia.
- Giọng của cô ghê quá đấy! Khiếp hơn cả khi cô quát. Đừng có nói cái giọng kia nữa, làm tôi muốn ói.
Rầm... Một khối đá tấn rơi vào đầu tôi. Cái gì hả? Ghê? Khiếp? Muốn ói Aisssss... Tức quá. Tên điên, tên khùng, tên thần kinh, ta sẽ băm người làm thịt chiên, vứt ra sông Hàn làm mồi cho cá $$$$$&%^$%$$%. Tôi thầm đến bể cả hơi. Hình như không thấy tôi trả lời nên hắn trêu tiếp.
- Bí ngô, bí ngô... Này. bí ngô. Cô bị cắt lưỡi rồi à?
Tôi nắm chặt tay, quát lớn làm ngồi nhà lung lay như muốn đổ, muốn nổ tung ra, chim chóc sợ bay toán loạn.
- TÊN KHÙNG, ĐI CHẾT ĐI. CÒN GỌI NỮA TÔI XẺ THỊT ANH ĐÓ. HIỂU CHƯA?
Rồi cúp máy cái Rộp, vứt lên giường rồi nhắm mắt ngủ. Thế nhưng đâu có thoát dễ dàng như vậy. Chuông điện thoại cứ reo, reo nữa, reo mãi... Một đêm khó ngủ!
Hôm sau.
Tôi tỉnh dậy, vào nhà tắm đánh răng rửa mặt. Á á á á... Tiếng hét chói tai của tôi vang lên đến tận trời xanh. Mặt tôi làm sao thế này? Mắt thâm quầng, mặt trắng dã như người chết, môi thâm xì, đầu tóc bù xù, mắt nhắm mắt mở, quần áo xộc xệch. Hu hu... Trông kinh khủng hơn cả yêu quái. Tất cả là tại mi - Thiên Ân. Hắn cứ nháy máy tôi bao nhiêu lần khéo phải gần trăm cuộc làm tôi không tài nào mà ngủ được. Chờ đó tên kia, nhất định ta sẽ bắt người phải chịu nhiều đau khổ. Tôi cười nham hiểm, mắt lóe lên một tia.
Làm vệ sinh cá nhân xong, tôi chạy xuống nhà, đồ ăn đã được dọn sẵn, mẹ tôi đang ngồi ở ghế. Tôi chào mẹ, rồi cả hai mẹ con cùng ăn cơm. Và tất nhiên, mẹ tôi không quên trách tôi vì đêm qua hét rống lên. Đúng là oan ức mà. Tôi tạm biệt mẹ rồi đạp chiếc xe mẹ mới mua hôm qua đến trường. Đến sáng nay tôi mới biết là mình có xe mời. Vui ghê! Không phải đi bộ nữa rồi. Tôi nhe răng ra cười, mọi người chằm chằm giống như tôi là con điên mới trốn trai ra vậy. Híc... híc...
"Được cái nọ thì mất cái kia
" Câu tục ngữ này quả nhiên đúng. Tôi thôi không cười nữa, chân đạp thật nhanh.
Đến trường, tôi gặp lại một người mà tôi chẳng muốn gặp. Thiên Ân. Nhìn thấy hắn, mặt tôi đỏ bừng vì tức giận, mắt tôi đỏ ngầu, tay nắm chặt, lấy hết can đảm, gầm lên, quát thẳng vào mặt hắn.
- TÊN ĐIÊN KIA! ANH ĐẾN TRƯỜNG TÔI LÀM GÌ HẢ?
Học sinh trong trường giật mình quay lại nhìn tôi chằm chằm như sinh vật lạ. Tôi quên mất là mình đang ở trường mà giờ này học sinh đã đến gần như đủ cả. Bọn con gái khinh bỉ, chỉ chỏ, châm biếm tôi.
- Đứa nào vậy?
- Dám Hoàng tử nữa chứ?
- Nó cứ làm như mình quen Hoàng tử ấy.
Blap...blap...Đúng là xui. Tôi bị con gái công kích đến hỏng cả tai, chóng cả mặt, quay vù vù như quạt trần. Haizzz... Tôi thở hắt ra một tiếng.
Bỗng một bàn tay rắn chắc đập nhẹ lên người tôi, giọng nói trầm ấm vang bên tai.
- Bây giờ, em mới đến hả?
Triết Vũ? Anh ta mỉm cười nhìn tôi, còn Thiên Ân, hắn ta vẫn cứ vác các bộ mặt lạnh lùng đó, không nói một câu nào. Tôi vẫn nói đều đều.
- Ừm.
Ánh mắt sát khí của con gái trong trường càng ngày càng khủng khiếp hơn. Nó cứ chĩa vào người tôi như một thanh gươm. Tôi vẫn cứ lì mặt ra, lạnh lùng, không cảm xúc nói khẽ nhưng sắc.bg-ssp-{height:px}
- Xéo ngay.
Sau đó, tôi tiến thẳng về lớp chẳng thèm để ý đến những lời chế giễu của mọi người. Nhưng tôi không biết rằng có người đang rất ngạc nhiên về sự thay đổi lạ kì đó.
Quá đỗi bất ngờ, tôi không nghĩ là mình lại lạnh lùng như thế. Và tôi bước vào lớp. Bọn con gái nhìn thấy tôi nguýt, mỉa mai, coi thường, tôi nhếch môi cười lạnh, về chỗ của mình. Thấy Tiểu Ngọc đang ngẩn ngơ nhìn tôi như người ngoài hành tinh vậy. Đột nhiên, mặt nhỏ dãn ra, mỉm cười với tôi.
- Hi, bạn yêu quý.
Sặc... Hôm qua nhỏ trông phờ phạc buồn phiên lắm cơ mà. Sao bây giờ lại vui vẻ như thế này? Tôi thấy hơi nghi nghi rồi đó, nhất định phải hỏi rã mới được.
- Ừ. Chào.
Trời, sao tôi lại lạnh lùng với nhỏ này vậy? Chẳng nhẽ nhiễm rồi? Tiểu Ngọc có chút giật mình, chớp chớp mắt cún, nghiêng đầu hỏi nhỏ.
- Hương, sao bạn lại xa cách mình thế?
Xì... Chỉ có giỏi đóng kịch, tôi bĩu môi, thì thầm.
- Làm diễn viên được rồi đấy!
Nói như châm chọc vậy mà nhỏ lại đỏ mặt, gãi gãi đầu, còn gượng gùng nữa chứ. Chả hiểu nổi. Reng...Vào giờ, học sinh ổn định chỗ ngồi. Tiết học diễn ra nhanh chóng và suôn sẻ.
Giờ nghỉ trưa.
Tôi kéo Tiểu Ngọc đến căng tin. Tôi nhất định phải làm rõ mọi chuyện ngay bây giờ mới được. Vì căng tin chưa đông lắm nên tôi và nhỏ nhanh chóng mua được đồ ăn, tìm được một chỗ ngồi thích hợp. Nhỏ giành lấy ăn trước, tôi chầm chậm, nói.
- Tiểu Ngọc.
- Gì vậy?
Nhỏ nhồm nhoàm ăn cái đùi gà, miệng còn dính mỡ, ngẩng đầu lên trả lời.
- Mấy hôm nay bạn làm gì mà hôm qua trông bờ phờ vậy? Lại còn có vẻ buồn buồn nữa chứ?
Đột nhiên, nhỏ khựng lại không ăn nữa, cúi mặt xuống, mặt đỏ lựng.
- Có gì đâu chứ?
Tôi nheo mắt, nghiêng đầu, tra hỏi tới cùng.
- Bạn có nói không?
Nhìn cái điệu bộ nguy hiểm này, nhỏ chấp nhận nói ra sự thật.
- Mình nói nhưng bạn đừng có cười nha.
- Ừ.
- Con nhóc kia!
Hải Đăng gọi lớn làm Tiểu Ngọc đang dọn nhà phải vội vàng chạy lên phòng anh ta. Cô lễ phép, cúi đầu trả lời.
- Cậu chủ dặn gì ạ?
- Tôi đói.
Nhỏ Ngọc vẫn ngu ngơ chẳng hiểu anh ta có ý gì. Ngây thơ đáp:
- Đói? Thì sao?
Chậc... Hải Đăng tặc lưỡi nhìn nhỏ, cậu nhóc ngán ngẩm buông ra yêu cầu.
- Nấu ăn cho tôi.
- Tôi? - Cô ngu ngơ, ngón tay trỏ vào mình vẻ
"Sao lại là mình?
"
- Chẳng lẽ là tôi? - Cậu nhướn mày, ngón tay chỉ vào mình kiểu
"Không cô thì ai
"
- Nhưng sao không nhờ Tiểu Ly ấy? Gọi tôi làm gì?
- Tôi thích hành hạ cô, đi nấu nhanh lên.
Hải Đăng bực mình gắt lên, cô bé giật mình chạy xuống bếp nấu mì.
Tinh... Bóng đèn W nháy lên. Hơ...hơ... Tiểu Ngọc cười nham hiểm. Nấu cho
"cậu chủ siêu lương thiện
" thì mì phải
"ngon
" và thật
"đẹp mắt
" mới được. Nồi mì yên vị trên cái bếp gas. Cuối cùng cũng hoàn thành. Tiểu Ngọc bê trên tay là một bát mì thơm nghi ngút. Nhìn
"tác phẩm
" của cô, Hải Đăng bất ngờ, nghĩ thầm:
"Mình cứ tưởng là phải tệ lắm cơ chứ?
"