Nhóc Con Dễ Thương ! Em Là Của Tôi

chương 24

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tan học, tôi dải bước ra lấy xe, đạp cấp tốc về nhà. Nhưng cảnh đẹp bên đường cứ cuốn hút tôi khiến tôi phải chạy xe chậm lại để thả hồn vào nơi đó. Gió thổi, vờn tóc tôi một cách thích thú.

Cây cối bên đường xào xạc như thì thầm bên tai tôi. Mặt trời đang từ từ biến mất sau những dãy núi, những khu nhà. Không còn sự gay gắt của tia nắng mặt trời, không còn sự ồn ào của phố xá, chỉ còn lại sự thanh bình yên lặng sau một ngày mệt nhọc. Tôi khẽ mỉm cười, ngắm nhìn mọi thứ. Tất cả mọi ưu phiền như tan biến. Chiếc xe bon bon chạy.

Trở về nhà, tôi khẽ mở then cửa, dắt xe vào rồi gài cửa lại, từ từ vào trong. Phù! May quá! Hôm nay không có ai đến nhà làm phiền mình nữa. Tôi nhảy chân sáo, bước lên trên phòng, đặt cặp sách trên bàn, sau đó tắm rửa rồi phi như bay xuống nhà.

Một mùi thơm “quyến rũ” chui vào mũi khiến bụng tôi biểu tình dữ dội. Mẹ nấu gì mà thơm thế nhỉ? Đi vào bếp, tôi suýt ngã ngửa xuống đất nhưng may sao lại bám được vào mép bàn chứ không thì mông “hôn” đất từ lau rồi.

Cái lí do khiến tôi shock đến mức độ “hôn” đất thì chắc chẳng ai tin nhưng không nói ra chắc tôi phát khùng mất. Là thế này: Tôi đang “hùng dũng” bước vào, tư thế “hiên ngang” “đường hoàng” như vị quan chuẩn bị nhận chức.

Bỗng mắt tôi mở to như hai cái đèn pha ô tô, miệng há to như bát ăn cơm, tóc như muốn chổng ngược lên giời. Trước mắt tôi, ba hot sờ boy của trường đang tranh giành nhau nấu ăn. Cực shock. Đứa nào mà không shock, ngạc nhiên thì tôi cho xuống địa phủ làm quan luôn. Quay sang nhìn mẹ, bà chỉ lắc đầu.

Chẳng đợi ba con người kia giải thích, tôi đã cất tiếng vàng oanh:

- Ba người đến làm gì? Bộ hết việc để làm rồi hả?

Chàng trai dũng cảm – Kin nhìn tôi với ánh mắt hình viên đạn ý nhầm cún, chớp chớp làm người tôi từng đợt từng đợt sóng nổi da gà.

- Nhóc. Không phải là tại mà mà. Tự dưng anh đang cũng mẹ em nấu một món ăn thì hai người này đến tranh giành đó chứ. Có giận thì nhóc cứ giận hai người đó. Đừng giận anh nha.

Đang định lên tiếng thì cái giọng lạnh lùng của hot sờ boy cực cực kì đáng ghét vang lên.

- Tên kia, nói gì hả? Im cái miệng lại coi.

- Tôi nói đúng sự thật.

- Không phải, sai hết.

- Đúng

- Sai

- Đúng

- Sai

Blap… blap… Đầu tôi như muốn nổ tung ra. Tức giận, tôi hét lên làm chim đậu trên cành cũng bị ngất mà chết.

- ĐỪNG CÓ ĐẤU KHẨU VỚI NHAU NỮA.

Hai chàng trai im bặt. Tôi quay sang hỏi mẹ.

- Hôm nay có món gì ạ?

- Mẹ xin lỗi nhưng mẹ không nấu được món gì vì bị ba chàng trai này tranh mất bếp rồi.

Nhưng một mùi thơm hấp dẫn bay vào mũi, ọt ọt bụng tôi lại sôi lên. Một giọng nói trầm ấm vang bên tai.

- Hương, tôi đã nấu được mấy món. Mọi người cũng đã đói. Vào ăn thôi.

Tôi cảm động, nhìn Triết Vũ ngưỡng mộ.

- Anh giỏi quá! Cảm ơn anh nhiều nha. Yêu anh nhất.

Câu cuối thốt ra, Triết Vũ lặng người rồi nhìn tôi mỉm cười ấm áp. Hì…hì… Công nhận, Triết Vũ là số một. Tôi và mẹ ngồi vào bản thưởng thức từng món ăn do chính tay Hoàng tử ấm áp Lý Triết Vũ làm mới được. Gắp một miếng thịt, rất vừa miệng, nó còn mềm, có mùi thơm đặc biệt. Chẳng mấy chốc mà tôi đã ăn xong. Nhìn Triết Vũ, tôi khen ngợi.

- Ngon lắm. Sao anh lại nấu giỏi thế?

- Cũng không có gì đâu.

Ah… Quên mất! Tôi quay sang nhìn hai bức tượng đang đứng yên gần cửa bếp. Sao hai người bọn họ có thể đừng lâu đến thế nhỉ? Tôi ra vẻ trầm ngâm suy nghĩ.Bỗng nhiên…

- HẢAAAAAAAAAA?

Hai con người đó hét toáng lên, làm tôi giật nảy mình. Như tên lửa, bọn họ đã đứng gần tôi từ lúc nào.

- Cô yêu Triết Vũ?

- Nhóc yêu hắn ta?

Tự dưng hỏi dồn dập. Tôi nhún vai, thản nhiên như không.

- Ừ. Nếu hai người không cãi nhau nữa thì tôi cũng yêu hai người luôn.

Mặt hai người đần như phỗng trông buồn cười vô cùng.

- Hóa ra là thế! – Đồng thanh tập

- Ai cho nói theo tôi – Đồng thanh tập hai

- Đừng bắt chước theo tôi nữa – Đồng thanh tập ba

Hiểu ý nghĩ của nhau đến vậy cơ à? Tôi bật cười lớn. Nhưng tôi đâu biết rằng mọi người đang nhìn tôi lắc đầu,tặc lưỡi…

Triết Vũ ngồi trầm tư, miệng khẽ cười, nhìn Tiểu Hương dịu dàng, nghĩ.bg-ssp-{height:px}

- Em nói yêu tôi làm tôi rất vui. Nhưng có vẻ tôi đã nhầm lẫn. Sao em lại ngốc như thế chứ? Tôi không biết làm cách nào để em yêu tôi đây.

Ánh mắt lạnh lùng, vô cảm, cứ chăm chú nhìn biểu hiện trên mặt Tiểu Hương, không để sót một chi tiết nào, Thiên Ân thầm nghĩ.

- Nhóc con, em có biết em đã suýt đâm một nhát dao vào tim tôi không hả? Đúng là con nhỏ đáng ghét đến mức tôi phải yêu mà.

Và cũng có một người nào đó suýt đau tim vì cô bé Tiểu Hương, ánh mắt như trách móc.

- Anh cấm nhóc nói yêu một người con trai trước mặt anh. Em đúng là ngốc hết thuốc chữa. Bữa ăn sẽ diễn ra rất suôn sẻ nếu không bị ba con người à quên chỉ có hai con người phá rối, người còn lại là Triết Vũ rất rất khôn khéo, kéo tôi ra khỏi “cuộc chiến của hai người kia. Tôi nhìn Triết Vũ với lòng biết ơn, đôi mắt long lanh như cún con. Hình như có phần hơi quá. Nhưng mà Triết Vũ rất tốt với tôi. Sao lại như thế nhỉ? Một người đẹp trai, học giỏi, tốt bụng như anh ấy mà lại tốt với một đứa con gái bình thường, không có gì nổi bật như tôi làm tôi cảm thấy khó hiểu vô cùng. Chẳng lẽ Triết Vũ thương hại tôi? Bỗng một bàn tay đập nhẹ vào vai khiến tôi giật mình. Giọng nói trầm ấm vang bên tai, tim tôi lỡ một nhịp.

- Có chuyện gì vậy? Em mệt à?

Tôi không thể mở miệng, chỉ biết lắc đầu.

- Anh thấy sắc mặt em kém lắm!

Triết Vũ ân cần, có pha chút lo lắng. Tim tôi đập nhanh hơn thường ngày. Không dám nhìn vào mắt Triết Vũ, tôi lí nhí.

- Em không sao đâu ạ!

- Vậy thì được rồi.

Khung cảnh lãng mạng bỗng nhiên “được” hai “chuyên gia phá rối” làm hỏng. Thiên Ân lạnh như cục băng cực, kiệm lời vô cùng.

- Anh? Em? Khi nào?

Khó hiểu. Tôi nghiêng đầu, nheo mắt hỏi.

- Là sao? Anh nói gì tôi không hiểu.

- Anh? Em? Xưng hô như vậy từ khi nào? Ý anh ta là vậy.

Bỗng nhiên, Kin trở thành “kẻ phiên dịch” giúp Thiên Ân thiếu gia. Chả biết sao, tôi lại bật cười lớn, nhìn Thiên Ân, phán một câu xanh rờn.

- Anh quan tâm đến chuyện đó. Chẳng lẽ anh ghen?

Trời! Tôi đang nói cái gì thế này, nhìn cải bản mặt hầm hầm của Thiên Ân, tôi hoảng hốt. Oh my God! Cơn bão tuyết số đang dần dần phủ khắp đất nước. Cái miệng chết tiệt này! Hại chết thân chủ rồi. Và câu nói phát ra từ miệng Thiên Ân còn làm tôi suýt shock mà chết.

- Nếu vậy thì sao?

Hắn nói cái gì vậy trời? Tôi thật không dám tin vào tai mình. Sặc… Chắc hắn đang “dương đông kích tây” đây mà. Tự dưng, tôi lắp ba lắp bắp như kẻ mới làm chuyện xấu bị bắt quả tang.

- A..n..h…n..ói…g..ì...v..ậy? Đ..ừ..ng…đ..ùa…c..hứ…

- Đùa? Tôi không biết nói đùa.

Vẻ mặt cương quyết của hắn khiến mọi ngờ vực của tôi tan biến. Không biết trong đầu hắn nghĩ những gì, mặt tôi dần ửng hồng. Lảng tránh vẫn đề, tôi quay sang nhìn Triết Vũ mong nhận được sự giúp đỡ. Anh ấy mỉm cười nhìn tôi, nói.

- Không sao đâu. Em hãy nghe con tim mách bảo.

Khẽ gật đầu. Tôi quả quyết trả lời.

- Nếu là thật thì anh hãy vứt bỏ nó đi. Một người như tôi không đáng được yêu thương. Tất cả mọi người sẽ gặp xui xẻo nếu lại gần tôi. Thật sự, tôi không muốn bất cứ ai bị tổn thương. Vậy nên…vậy nên…

Nói đến đó, nước mắt đã lăn dài trên má, tôi ngập ngừng. Cho dù có lau khô nước mắt bao nhiêu lần, nó vẫn chảy không ngừng. Ánh mắt đau thương của mẹ càng làm tim tôi quặn thắt. Đáng lẽ mẹ đã được sống hạnh phúc nhưng chính tôi đã cướp đi của mẹ. Tôi như lạc vào một thế giới hư ảo… Có phải tất cả đều thương hại tôi hay không? Hình như tôi đang muốn buông xuôi tất cả. Ánh mắt vô hồn lướt qua từng người, tôi thấy rõ được sự đau khổ của mỗi người…

Bỗng bàn tay to lớn của Thiên Ân gạt đi những giọt nước mắt, giọng dịu dàng, ấm áp.

- Không sao. Tôi hứa tôi sẽ làm cho em hạnh phúc. Đừng lo khi nghĩ tôi sẽ bị tổn thương. Nín đi nào. Nhìn em khóc, tôi đau lòng lắm, biết không hả?

Tôi ngạc nhiên, nước mắt ngừng chảy, tim không còn đau mà đập rất nhanh. Sao Thiên Ân lại có cử chỉ đó? Nó làm tôi hạnh phúc, xoa dịu vết thương. Và tôi… tôi… tôi thấy có chút xấu hổ. Hai má đỏ ửng như cà chua. Thiên Ân nói tiếp.

- Đáng yêu! Em hãy cười lên nhé. Như vậy thì tôi sẽ không còn thấy tổn thương nữa.

Nhìn vào đôi mắt đó, tim tôi cứ kêu thình thịch… Tôi muốn nói nhưng cổ cứ nghẹn nghẹn không nói thành lời. Tại sao lại như thế? Hắn không hề nói dối, không hề trêu đùa. Đó là những gì tôi nhìn thấy ở trong đôi mắt hút hồn đó. Bây giờ, tôi chẳng dám nhìn thẳng vào hắn, chỉ biết cúi gắm mặt xuống. Hình như tôi cảm nhận được niềm hạnh phúc của mẹ khi tôi không còn khóc nữa.

- Mẹ, con xin lỗi vì đã làm mẹ buồn.

Bà đến bên, ôm tôi vào lòng, vuốt mái tóc nâu mượt, khẽ nói.

- Con ngốc, mẹ chưa bao giờ hối hận vì đã sinh ra con nên con đừng bao giờ có suy nghĩ đó biết không hả? Nếu con mà có mệnh hệ gì thì mẹ biết phải làm sao đây?

- Con biêt rồi ạ.

Triết Vũ và Kin cũng đang mỉm cười, trìu mến nhìn tôi. Đúng, trong thế giới này vẫn còn có người mong tôi được sống hạnh phúc, tôi không thể làm họ thất vọng được. Đôi môi khẽ tạo thành một nụ cười hạnh phúc… Tối. Ba người họ đã ra về hết. Mẹ tôi thì đi ra ngoài có chút việc chỉ còn mình tôi ở nhà. Tôi đã tắm và học bài xong. Nằm trên giường, tôi trằn trọc không yên. Dù có nhắm mắt lại bao nhiều lần thì tôi vẫn không thể chợp mắt được. Hình ảnh cương quyết và dịu dàng của Thiên Ân cứ hiện về. Sao lúc đó anh ta lại dịu dàng đến thế? Trong khi lúc nào, hắn cũng trêu trọc tôi. Haizzzzzzz...Đúng thật là... Hắn định làm cho người khác bối rối và bất ngờ đến khi nào đây hả. Đồ đáng ghét! Tôi cứ ngồi rủa suốt cả đêm. Đến giờ sáng tôi mới chìm vào giấc ngủ.

Hôm sau.

Tôi uể oải mở mắt nhìn xung quanh căn phòng bé tí teo. Với tay lấy cái đồng hồ nằm lăn lốc trên giường ngủ vẫn còn đang kêu ‘tít tít’, tôi tắt rụp cái báo thức đi. Đúng giờ phút sáng. Trong trạng thái vẫn còn đang trên mây, tôi trườn xuống sàn nhà. Ôi chao, sao mà mặt đất mát thế nhỉ? Sau vài phút nằm ngửa như thế, tôi mới đứng dậy, bước từng bước chao đảo đi vào nhà vệ sinh.Nhìn bộ dạng của mình trong gương khiến tôi có chút giật mình. Tóc tai rối tung vì lăn đi lăn lại trên giường, đôi mắt thâm quầng, díu lại, quần áo nhăn nheo, miệng ngáp dài ngáp ngắn. Hừ. Càng nghĩ càng thấy tức. Không phải là tại cái tên Thiên Ân kia thì tôi đã được ngủ một giấc ngon lành rồi. Cứ nhắm mắt lại là y như rằng hình ảnh tên đó lại cứ lởn vởn quấy nhiễu khiến tôi không tài nào ngủ được. Tôi vừa đánh răng vừa chải lại mái tóc rối. Làm vệ sinh cá nhân xong, tôi thay quần áo đồng phục. Thế rồi, tôi bỏ bữa sáng, chào tạm biệt mẹ rồi đạp xe tới trường...

Vừa dắt xe vào cổng trường, hàng ngàn con mắt cứ chĩa thẳng vào người tôi. Hầu hết đều là ánh mắt ghen ghét, khinh bỉ, coi thường... của bọn con gái. Tôi

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio