Mọi người đều thể hiện sự quan tâm đối với cô rõ ràng trên nét mặt. Thiên Ân kéo cả người Tiểu Anh vào trong lòng mình, nhè nhẹ vuốt lưng cô. Tiểu Anh cũng ngoan ngoãn im lặng không nói tiếng nào, vẫn cứ dựa đầu vào đấy. Rồi từ từ sau đó, Hoàng Thiên mới kể lại đầu đuôi cho Thiên Ân và Thanh Thanh nghe
Khóc, cô đã đau buồn tới mức không còn khóc được nữa rồi
Tiểu Anh gặp cô gái ấy vào một ngày đầy nắng. Nụ cười của cô ấy cũng như những tia nắng rực rỡ
Chỉ tiếc là không còn có cơ hội gặp lại nụ cười ấy rồi
Thời gian lặng lẽ trôi, rồi cũng tới giờ cơm tối. Hoàng Thiên xuống phụ mẹ nấu ăn, Thanh Thanh thì ngồi chơi với Roku (con của Ichi) (Ichi: số ; Roku: số ). Bỏ lại Thiên Ân vẫn đang ở trong phòng săn sóc cho Tiểu Anh
Ngoài lề: Người ta có bảo trực giác của người mẹ tốt lắm ấy
Tình trạng của Tiểu Anh đã ổn hơn nhiều rồi, bệnh tình cũng giảm đi kha khá rồi. Cho nên tên Thiên Ân cứ đeo bám hoài làm cô có hơi cáu tí xíu. Anh khóa chốt cẩn thận, rồi lại trèo lên giường ôm chầm lấy cô, cọ cọ mũi vào cổ cô, để đầu cô tựa vào lồng ngực mình (máu bt của anh ấy đã trổi dậy) và...
Chưa đầy s sau, Tiểu Anh liền cắn anh một phát thật đau
Đáng đời !!!
cốccốccốc - Thanh Thanh gõ nhẹ
_Anh, chị... ăn cơm - Cô bé này còn khá ít nói lắm
_Ừ, chị xuống ngay - Tiểu Anh nói lớn vọng ra rồi đạp Thiên Ân một phát vào bụng để anh tránh xa ra - Đi ra, ăn cơm kìa
Thiên Ân lì lợm bám víu lấy cô, nhưng Tiểu Anh nhà ta cao tay hơn nhiều, cuối cùng thì cũng lôi anh xuống dưới ăn cơm
E hèm, Thiên Ân thấy có chút không tự nhiên cho lắm. Chẳng thể nào hiểu được tại sao mẹ Tiểu Thiên cứ nhìn anh chằm chằm thế không biết khiến cho Thiên Ân ăn có chút không được tự nhiên. Còn cha Hoàng Anh thì cũng bình thường lắm (cha về trước giờ cơm rồi)
Mà Tiểu Anh thoạt nhìn đang ăn uống rất bình thường, trông như vô cùng ngon miệng. Nhưng chỉ Hoàng Thiên mới có thể nhìn ra được nỗi buồn chứa trong đáy mắt cô. Tiểu Anh vui hay buồn, chỉ có Hoàng Thiên là biết rõ nhất. Chị em song sinh có một sợi dây liên kết vô hình mà
Tiểu Anh và Hoàng Thiên kén ăn giống mẹ cho nên có khá ít rau trên bàn ăn, thịt cá thì đầy. Mà Hoàng Thiên thấy Thanh Thanh chỉ cắm đầu ăn mỗi rau nên cậu có hơi xót tí
_Cái con bé này làm gì ăn mỗi rau thế ai dám tranh thịt cá với cháu đâu. Nè nè, ăn tí thịt vô - Mẹ Tiểu Thiên niềm nở gắp cho Thanh Thanh miếng thịt bò to đùng
_Vâng...
Hoàng Thiên thở dài yên lòng
"Con trai thân yêu, con nghĩ có thể qua mắt mẹ được sao. Hắc hắc, mẹ của các con có cái nhìn tốt lắm. À... còn con nữa, con gái à..."
Sau bữa cơm chính là một sự tra khảo nhẹ. Thì hỏi cũng ít lắm vì mẹ Tiểu Thiên cũng có biết ít nhiều về nhỏ rồibg-ssp-{height:px}
"_Thanh Thanh, cháu thích cái gì vậy
_Gì cũng được ạ"
...
"_Cháu sống ở đấy thế nào rồi
_Cũng ổn ạ"
... và...
"_Cháu có bạn trai chưa
_Dạ, cháu... cháu...
Có tiếng ho của Hoàng Thiên
_Vâng, chưa... ạ"
"_Cần ta làm mai cho không. Nghe nói con trai của bác...
_Mẹ, từ khi nào mẹ chuyển sang mai mối vậy
Mẹ Tiểu Thiên khẽ cười trộm
_Được rồi, không ai giành vợ con đâu. À nhầm... không ai giành Thanh Thanh của con đâu. A... lại nhầm...
_MẸ !!! "
Chắc mọi người dễ dàng nhận ra được đâu là lời của ai mà nhỉ. Công nhận mẹ Tiểu Anh tinh mắt ghê, lại còn trẻ con và hay đùa nữa. Mà lại già lẩm cẩm cứ "nhầm" suốt. Còn Hoàng Thiên thì thật là quá lộ liễu, mẹ Tiểu Thiên cảm thấy con trai mình nói chuyện dễ thương như con gái í. Oa, lại còn đỏ mặt nữa nè
Hoàng Thiên đã lộ tẩy trước mẫu thân đại nhân. Tính cách mẹ như thế cậu mới không dám giới thiệu bạn gái ấy. Nhưng mà dù sao thì mẹ cũng còn đỡ hơn cha nhiều. Cha Hoàng Anh biến thái lắm cơ á
Tối đó, Thanh Thanh ngủ cùng phòng Tiểu Anh còn Hoàng Thiên và Thiên Ân ngủ ở phòng dành cho khách. Tại sao không có phòng của Hoàng Thiên ư? Hoàng Thiên với Tiểu Anh từ nhỏ tới lớn đều sống cùng một phòng, đem phòng dư kia làm phòng cho khách, còn mấy phòng trống khác thì làm phòng sách và nhà cho thú cưng. Thật ra Hoàng Thiên định ngủ chung với chị nhưng không thể nào chịu đựng được khi để Thanh Thanh ngủ chung với Thiên Ân. Mà đôi mắt long lanh của nhỏ và đôi mắt hình viên đạn của Thiên Ân khi nhìn hai người họ chung phòng khiến cho Hoàng Thiên không nỡ và không dám...
Tóm lại, buổi tối của hai ngày sau đó, Tiểu Anh mất tích tiếp. Ngoại trừ Thiên Ân ra, cả nhà ai cũng biết cô ở đâu, nhưng chẳng ai chịu nói ra cả
Tiểu công chúa Tiểu Anh này, càng lúc lại càng thích chơi trốn tìm mà. Trốn hoài thế này Thiên Ân sẽ đau lòng chết đi được.