-Khắc Nhân, con bình tĩnh nghe mẹ giải thích có được không?
-Vậy mẹ nói đi, mẹ với bác Trung rốt cuộc là sao?
Giọng Khắc Nhân tức giận làm bà Linh sợ hãi, hôm nay vô tình anh phát hiện bà ta và ông Trung tình tứ bước ra từ khách sạn, nếu bà ta không khóc lóc van xin anh về chắc anh đã xử lý xong ông Trung rồi.
-Mẹ với bác Trung chỉ là bàn công việc trong đó thôi, không như con nghĩ đâu. Bà tìm lý do biện hộ, không thể để cho con trai mình biết sự thật được.
-Công việc? Mẹ đừng nghĩ con ngốc nghếch đến nỗi nói sao tin vậy. Công việc mà cả đêm không về, công việc mà mới sáng sớm đã ôm hôn tình tứ tại trước cổng khách sạn sao?
-Thật ra………
Bà không biết giải thích sao nữa, không lẽ nói thật là bà đang ngoại tình, chắc chắn Khắc Nhân sẽ không thể chấp nhận.
-Tai sao mẹ làm thế? Ba đối xử tốt với mẹ con mình như vậy, mẹ lại ngang nhiên đi ngoại tình trước mặt thiên hạ, làm sao con và mẹ đối diện với ba và bé Mon đây? Mẹ nói đi.
Giọng anh đau khổ, từ khi bắt đầu bước chân vào ngôi nhà này, anh đã xem đây là gia đình của mình rồi. Anh thương ba, thương em gái của mình như thế nào chẳng lẽ mẹ không hiểu? chẳng lẽ mẹ anh muốn phá tan nát cái gọi là gia đình sao?
-Nhân, nghe mẹ nói, chuyện không như con nghĩ đâu. Bà Linh khóc lóc nài nỉ.
-Con sẽ đi tìm ông ta, để xem sau này ông ta còn muốn gặp mẹ nữa không?
Nhìn con trai mặt đằng đằng sát khí, bà Linh hốt hoảng ngăn cản, bởi bà ta biết tính Khắc Nhân, mỗi khi nóng giận là chuyện gì cũng dám làm cả.
-Đừng, mẹ xin con Nhân ơi.
-Mẹ buông con ra, con sẽ xử lý ông ta để kết thúc chuyện này.
-Không được, con không được đi.
-Mẹ vẫn còn lưu luyến ông ta sao?
Mặc cho mẹ ngăn cản, Khắc Nhân lao ra cửa, bà Linh không kiềm chế được nữa la lên.bg-ssp-{height:px}
-Đừng đi, con không được đụng đến người đó vì ông ta là ba con.
Chân anh khựng lại, chắc có lẽ là mình nghe nhầm, anh không tin vào tai mình nữa.
-Mẹ nói gì?
-Ông Trung là ba của con, con không phải là con ruột của nhà họ Trịnh.
Giọng bà Linh đầy đau khổ.
-Không đúng, mẹ nói dối đúng không? Chuyện này không thể nào xảy ra được.
Nhân khụy xuống.
-Mẹ đã giấu con sự thật suốt hai mươi mấy năm nay, chỉ vì muốn con có một cuộc sống đầy đủ, muốn con có được tài sản của nhà họ Trịnh nên mới phải dùng hạ sách này.
-Nhưng còn kết quả xét nghiệm ADN?
-Đó chỉ là giả, mẹ đã tráo mẫu tóc của con với con Mon. Mẹ xin lỗi Nhân à, nhưng chỉ vì mẹ yêu thương con thôi. Con hiểu cho mẹ có được không?
-Không thể nào, chuyện này không có thật, làm ơn hãy nói với con là mẹ đang nói dối được không?
-Mẹ xin lỗi.
Bà Linh khóc thảm thiết, Nhân cũng khóc, anh phải làm sao đây? Anh không có quan hệ huyết thống với ba, vậy anh có tư cách gì ở lại ngôi nhà này chứ? Từ trước đến giờ anh luôn xem ba là ba ruột của mình, ba cũng rất tin tưởng và yêu thương anh, sao anh có thể phụ lòng ba như vậy? Rồi còn bé Mon nữa, nó là người anh quan tâm và lo lắng nhất, anh luôn bên cạnh nó từ nhỏ đến lớn, bây giờ nếu biết được chuyện này nó nhất định sẽ rất hận anh, sẽ ghét bỏ anh, anh sẽ chẳng còn cơ hội để bên cạnh nó nữa.
-Con cần yên tĩnh một mình.
Nói xong anh lấy xe chạy đi. Điều anh cần bây giờ là một không gian yên tĩnh để anh suy xét mọi chuyện, nhưng sao anh nhớ em gái mình như thế, ước gì có thể được nhìn thấy nó lúc này. Không ngại ngần, anh chạy thẳng đến Thành Phố gặp nó.
……