Nó bảo chú tài xế dừng lại trước một ngôi nhà xinh đẹp với cái sân rộng thật rộng, bên hông còn có cả một khu vườn nhỏ với nhiều loại xương rồng, đơn giản vì nó thích ngắm hoa xương rồng, vừa đẹp nhưng cũng vừa mạnh mẽ.
-Woa, tôi không nghĩ nhà bà đẹp vậy luôn đó. Hoàng trầm trồ, nhìn nó đơn giản vậy đâu ai nghĩ gia đình lại giàu có thế đâu.
-Nhà tôi cái gì cũng đẹp, kể cả người.
Lâu lâu mới có người khen mà nổ xíu chắc cũng chẳng hại ai. Nó mở cửa bước vào, miệng kêu inh ỏi.
-Hai ơi, hai à, Mon về rồi đây.
Không nghe trả lời, chắc anh hai chưa đi làm về. Nó xụ mặt bước vô nhà, bà Chín, người giúp việc vừa thấy nó mừng rỡ, không để ý đến mấy đứa bạn đằng sau.
-Mon, con về rồi hả? Đi đường có mệt lắm không con, để Chín pha nước cam cho con nhé.
-Anh hai con chưa về hả Chín? Nó hỏi giọng buồn buồn, từ hôm qua đến giờ nó nôn nao về nhà chỉ để gặp anh, vậy mà anh lại chạy đi đâu mất tiêu.
-Từ ngày con đi thì thằng Nhân cũng không có về ăn trưa, tối thường xuyên về nhà muộn lắm.
-Còn ba mẹ con đâu Chín?
-Ông bà mới đi công tác sáng hôm qua, tuần sau mới về.
-Dạ, con biết rồi. Đây là bạn con từ thành phố về chơi, Chín giúp con lấy nước cho tụi nó nhé.
Nó dẫn tụi bạn lên sắp xếp chỗ ở, Ngân ngủ chung phòng với nó, còn hai tên con trai ở lầu trên, Hoàng thắc mắc:
-Tôi thích ở phòng đối diện à.
-Phòng đối diện là của anh hai tôi, nếu ông không thích ở trên lầu thì ra ngôi nhà nhỏ đằng sau đi, khuyến mãi cho ông thêm sợi dây xích.haha. Hình như trêu chọc Hoàng là niềm vui của nó thì phải.
-Để dành sợi dây xích đó mà dùng, bà đúng là đồ thần kinh.
-Đùa đó, Hoàng kute bớt giận nha. Hai người lên phòng cất đồ rửa mặt rồi chuẩn bị xuống ăn trưa nha.
Dặn dò xong, nó vào phòng gọi điện cho anh hai về gấp, khỏi phải nói anh nó vui thế nào, cũng đã lâu rồi không gặp nó mà.
Anh ghé vào mua cho nó một con Doremon bằng bông rất dễ thương rồi mới về nhà. Vừa thấy xe anh đến cổng nó đã chạy ào ra.
-Hai đi gì mà lâu thế? Từ công ty về đây mà mất cả nửa tiếng.
-Tại hai ghé mua cho Mon cái này. Anh lấy con Doremon trong xe ra đưa cho nó. Dễ thương không?
Nó thích thú với món quà anh tặng
-Tuyệt vời ông mặt trời luôn. Cảm ơn hai nha. À quên, em có dẫn bạn em về chơi, anh vô nhà em giới thiệu cho.bg-ssp-{height:px}
Khắc Nhân cúi xuống thì thầm vào tai nó:
-Bạn hay người yêu thế?
-Bạn bình thường thôi, hai nhảm quá đi.
Nghe nó nói vậy anh thở phào nhẹ nhõm, bây giờ điều anh sợ nhất là nó dắt người yêu về đứng trước mặt anh, lúc đó anh không biết mình có còn bình tĩnh để đóng tròn vai một người anh trai không nữa.
-Giới thiệu với mấy bạn đây là anh hai đẹp trai của tôi, còn đây là Ngân, Quốc An và Hoàng, bạn thân của em. Nó chỉ lần lượt từng người giới thiệu.
Sau màn chào hỏi là đến tiết mục nó chờ đợi nhất, chính là ăn trưa. Đi cả buổi sáng đói muốn xỉu, với lại lâu lắm rồi không được ăn món ăn của bà Chín làm thèm gì đâu á.
-Mon, hôm nay Chín nấu toàn mấy món con thích, ăn nhiều vào nha. Bà Chín lúc nào cũng cưng chiều anh em nó như con cháu ruột của bà vậy.
-Cảm ơn Chín, món ăn Chín nấu là ngon nhất thế giới. Nó nịnh bà làm ai cũng buồn cười.
Cả bọn ngồi ăn cơm rôm rả, trừ Quốc An. Từ nãy đến giờ để ý nó và Khắc Nhân, cậu phát hiện tình cảm của anh dành cho nó không chỉ đơn thuần là anh trai đối với em gái thông thường, dường như thứ tình cảm đó đã vượt ra khỏi giới hạn huyết thống, chẳng lẽ còn có sự thật gì sao?
-Mon, ăn cái này nè, ngon lắm.
-Mon, ăn nhiều vô nha chưa.
-Mon, món này Mon thích nè.
-……
Trong suốt bữa ăn, Khắc Nhân lúc nào cũng quan tâm và chăm sóc nó như con nít, anh còn nhẹ nhàng lấy thức ăn dính trên mặt nó xuống, ánh mắt nhìn nó rất âu yếm làm Thanh Ngân có chút ngưỡng mộ.
-Có anh trai thật là thích hen. Ước gì mình cũng có được người anh như vậy.
-Không có được đâu, anh hai mình là độc nhất vô nhị đó. Nó tự hào.
-Độc nhất vô nhị thì sau này cũng thuộc về người khác thôi, mai mốt anh ấy đi lấy vợ là hết cưng bà à. Hoàng hùa vào.
Đúng rồi, ngày đó rồi cũng sẽ xảy ra, anh sẽ có gia đình, có con cái, sẽ chia sẻ tình thương của mình cho những người khác nữa, nó đâu thể ích kỷ lúc nào cũng giữ anh bên cạnh được. Thấy nó buồn buồn, anh xoa xoa đầu nó an ủi
-Anh sẽ chẳng lấy vợ đâu, ở vậy nuôi bé Mon suốt đời luôn, vì chẳng ai chịu lấy Mon nên anh phải hi sinh.
Ngân và Hoàng phá lên cười, còn nó chu môi giận dỗi. Thật ra đó không phải là điều anh muốn nói, anh muốn cho nó biết rằng anh sẽ chăm sóc nó suốt đời vì anh sẽ không lấy ai khác ngoài nó. Nhưng những lời này đành chôn giấu trong lòng, vì sợ nói ra ngay cả cơ hội đối diện với nó anh cũng chẳng còn.
Quốc An nhìn thấy tất cả, cậu đủ sâu sắc để hiểu được ánh mắt không chút bình thường của hai anh em họ, nhưng đó là chuyện gia đình nó, tốt hơn hết là cậu không nên can dự vào.
……….