Hắn đưa nó về ký túc xá, chia tay các kiểu xong thì đường ai nấy về. Quốc An đã đứng đợi ở đó từ bao giờ, mặt cậu buồn rười rượi , khuôn mặt hốc hác thấy rõ không còn nét vui tươi như mọi ngày, nhìn cậu như vậy nó càng áy náy.
-Hai người như thế này bao lâu rồi? Giọng Quốc An đều đều không cảm xúc.
-Một năm rưỡi rồi. Nó không dám ngẩng mặt lên nhìn cậu.
-Vậy…..tôi còn có cơ hội không?
Nó không biết trả lời như thế nào với câu hỏi này, nó sợ làm tổn thương cậu nhưng không còn cách nào khác, dứt khoát một lần là sẽ cách tốt nhất đối với cậu.
-Xin lỗi cậu………
Câu trả lời của nó làm cậu hụt hẫng mặc dù đã chuẩn bị tâm lý trước cho kết quả như vậy rồi nhưng sao vẫn cảm thấy rất đau. Chưa bao giờ cậu thấy đau như lúc này, chỉ muốn đi thật xa, thật xa một thời gian để có thể quên được người con gái trước mặt mình.
-Chúng ta vẫn là bạn chứ?
-Tôi cần thời gian.
Nói xong cậu lảo đảo bước đi, chuyện này đối với cả hai đều khổ sở, nó mất đi tình bạn thân thiết, còn cậu không có được tình yêu mình mong muốn.
Tình yêu là gì mà thế giới phải khóc ?
Khi mộng mơ ... vỡ tan tành ...
Tình yêu là gì mà tôi cố níu với ?
Giấu niềm đau, nhói tim tôi ..
Thế giới ấy, ôm đầy những hy vọng
Rồi một ngày, trắng đôi tay
Thế giới ấy, bây giờ tan như mây ..
Em tan biến như mâybg-ssp-{height:px}
…….
Những ngày sau nó đi học với tâm trạng ủ rũ, Quốc An thì cố tình tránh mặt, cậu cũng chẳng nói chuyện với ai, suốt ngày chỉ có lao vào học để không còn tâm trí nghĩ đến nó nữa. Hoàng nói Quốc An cần thời gian để có thể quên hết mọi chuyện, nên nó chỉ có thể đứng nhìn cậu từ xa mà thôi.
Kỳ thi đại học trôi qua, Quốc An đậu vào một trường đại học danh tiếng, Hoàng với Thanh Ngân thì đi du học, còn nó với tất cả nỗ lực học hành cũng đậu vào đại học, tuy không phải danh tiếng lắm nhưng cũng là mong ước của nhiều người rồi.
Khỏi phải nói người vui nhất là ba nó, ông mua ngay một căn chung cư ở Thành Phố tặng cho nó để tiện đi học, lần đầu tiên trong cuộc đời nó được có thứ tài sản do mình đứng tên, còn anh hai mua cho nó chiếc xe máy đi học.
Ngày tiễn Hoàng đi du học, nó khóc như mưa. Nhóm đứa đi đâu cũng có nhau, bây giờ Quốc An tránh mặt không liên lạc với ai, Ngân thì cũng bỏ nó mà đi, giờ đến lượt Hoàng, cuối cùng vẫn chỉ còn mình nó cô đơn ở lại.
-Tôi đi học chứ có phải đi chết đâu mà bà khóc gì ghê thế?
-Ông đi rồi không còn ai cãi nhau với tôi nữa buồn lắm, hức hức.
-Tôi đi rồi về mà, nín đi tôi thương. Tặng bà nè, ở lại giữ gìn sức khỏe, ráng học nha chưa.
Hoàng đeo vào tay nó cái đồng hồ rất dễ thương, cậu cũng chẳng đành lòng xa cô bạn bé nhỏ nhưng cậu cũng không thể ở bên cạnh nó suốt đời được. Trước khi đi, cậu thì thầm vào tai nó
-Sau này nếu không ai chịu cưới bà, tôi sẽ cưới bà nhé.
-Đừng có mà trù ẻo tôi, ông sẽ chẳng còn cơ hội đâu.
-Vậy thì tốt, chứ tôi sợ ngày đó xảy ra lắm.
-Đáng ghét.
-Tôi đi đây, qua bên đó sẽ thường xuyên liên lạc với bà. Có chuyện gì phải báo tôi biết nha chưa.
-Ừm, ông đi cẩn thận nha, học hành chăm chỉ để được về sớm.
Hoàng đi rồi, nó chính thức ở lại một mình. Trong ngôi trường mới với những con người xa lạ, không có bạn thân bên cạnh, nó cảm thấy lạc lõng vô cùng. Nhưng rồi cũng quen, nó dần thích nghi với môi trường mới, làm quen với những người bạn mới. Tuy không ai có thể thay thế được ví trí của ba người kia, nhưng họ cũng là những người bạn thật sự tốt bên cạnh nó.
Dạo này người yêu đi công tác thường xuyên nên không có nhiều thời gian bên cạnh nó, cái cô người mẫu xinh đẹp Tường Vy lại xuất hiện thường xuyên trong những chuyến công tác, hay những cuộc họp báo. Hắn nói chỉ là công việc nhưng nó vẫn có chút gì đó bất an mặc dù vẫn rất tin tưởng người yêu mình.