Học sinh bắt đầu ngồi xuống, các cô nàng giờ mới xem ai bước vào lớp mình. Mọi ánh mắt đổ dồn về phía hắn. Một chàng trai cao ráo, mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng chiếc quần âu sẫm màu i ngày hôm đó qua. Hắn lại cất len giọng nói lạnh lùng đó.
- Tôi là Trần Thiên Hoàng, từ giờ sẽ làm chủ nhiệm của lớp.
Nghe xong cả lớp bắt đầu bàn tán và một cánh tay giơ lên, hắn cho phép đứng dậy.
- Thưa thầy, cô Như Mai đâu ạ. - Bạn học sinh A nói.
- Cô ấy nghỉ dưỡng thai đến hết năm học này.
- OH!!! Cả lớp đồng thanh ( trừ nó)
- Thầy dạy môn gì ạ! - Học sinh A hỏi tiếp.
- Cô Như Mai dạy Sinh và Toán của lớp phải không?
- Đúng ạ! Cả lớp đồng thanh ( trừ nó)
- Tôi sẽ dạy hai môn đó. Chúng ta bắt đầu học bài, các em mở sách ra.
Hắn bắt đầu giảng bài của mình. Mấy bạn nữ ngồi dưới vừa chép bài vừa ngắm thầy giáo như gặp được bạch mã hoàng tử của mình. Có học sinh còn bàn tán về tuổi của hắn nữa, người nói , người nói , vân vân và mây mây. Nó vẫn im lặng chăm chú vào bài.
Hết tiết đầu thằng bạn từ hồi sửu nhi đang ngồi cùng bàn với nó quay sang nói:
- Bồ nghĩ thầy giáo bao nhiu tuổi??
- - Nó buông miệng trả lời.
- Sao bồ biết??
- Đoán.
- Nhỡ sai thì sao?
- Mày thấy tao đoán sai bao giờ chưa, Tiểu Ân.
Anh bạn vội lắc đầu có một chút vui vui.Nó vẫn chú tâm vào những cuốn sách. Anh bạn ngồi cùng nó tên đầy đủ là Ngô Gia Ân, tên thường gọi là Tiểu Ân. Còn nó là Triệu Hoàng Phương Nhi, học sinh đứng đầu toàn trường. Tiểu Ân theo nó lâu nay cũng gần chục năm rồi. Trong mỗi lần nó đi đấu đá đều có quân sư hậu phẫn và giúp nó chính là Tiểu Ân. Tiểu Ân cùng lắm là cao hơn nó vài phân, khuôn mặt khá đẹp trai nó cứ nhìn là muốn bắt nạt. Tiểu Ân trầm ngâm một hồi liền nói:
- Tôi thấy thầy giáo cứ là lạ.
Nó vẫn bình thản đọc sách, hỏi lại một cách không mấy quan tâm:
- Why?