Chương
Đình Dương chạy nhanh đến và kéo tay của cô về phía sau. Thoát khỏi tử thần, và khỏi chiếc xe điên rồ ấy.
Vì lực kéo của anh có chút mạnh, thế nên Trâm Anh cô đã theo đó mà ngã vào người của anh. Đình Dương nổi giận, anh nghiêm khuôn mặt điển trai của mình lại.
- Trâm Anh! Em không sao chứ? Cả mạng sống của mình mà em còn không muốn giữ nữa à? Cái xe đó, nếu anh đến không kịp thì em tính thế nào đây? Em... - Anh tuôn ta một tràn.
Nhưng đổi lại, cô nhỏ nhẹ lên tiếng.
- Về thôi anh! Em muốn đi ăn phở.
Thật lạ... Bình tỉnh, nhẹ nhàng đến bất ngờ...
Đình Dương ngơ ngác, cô cứ thế này, làm cho anh như sống trong địa ngục vậy. Chẳng thà cô cứ khóc, như vậy thì anh còn biết đường mà giải quyết. Cô thế này, anh phải làm sao?
- Ơ ừ. Mình đi thôi.
Chiếc xe của Đình Dương đã dừng tại nhà của cô.
- Trâm Anh! - Anh choàng tay, ôm trọn lấy cô. - Em cứ khóc đi, buồn thì em cứ khóc. Em cứ im lặng như vậy, anh...
- Em ổn cả mà. Anh yên tâm nhé. - Cô mĩm cười, vẫn nhẹ nhàng và đáng yêu. Nhưng trong tình thế này, nụ cười ấy lại khiến cho người khác lo lắng.
- Thật? - Anh nhìn cô, vẫn thôi không khỏi lo lắng.
Cô gật gật đầu, rồi mĩm cười.
- Ừ, ngày mai anh phải đến Sapa để khảo sát các chi nhánh. Em nhớ, đừng làm gì dại dột đó. - Anh vẫn không thôi lo lắng.
- Vâng. Em không có ngốc đến thế, và không có lí do gì để em phải làm thế cả. - Cô nói, lại mĩm cười...
Reng reng
Bảo Lâm bắt điện thoại, đôi mắt vẫn đặt ở trên cái máy tính và những tài liệu rắc rối.
- A lô.
- ...
- Tại sao?
- ...
Đến đây, đôi mài của anh nhíu chặt lại, một nỗi thất vọng nào đó cứ thế mà xâm chiếm lấy những dòng suy nghĩ của anh. Anh cúp máy, vẻ mặt đã đỏ lên vì giận.
Bàn tay linh hoạt bấm một số khác, và một lần nữa nhấc máy lên.
- Gọi thư ký Trâm đến đây ngay cho tôi. - Anh nói.
Sau phút, Trâm Anh cũng đã có mặt tại công ty. Vì cô nhận được điện thoại từ công ty và vì cô đến để...nộp đơn xin nghĩ việc.
Cốc cốc
- Vào đi. - Giám đốc Lâm nói, tay cầm một ly cà phê thơm ngác. Anh đứng dựa vào chiếc bàn và hướng ra phía cửa sổ.
- Nghe nói anh muốn gặp tôi? - Trâm Anh hỏi, vẻ mặt không giống những ngày trước.
- Kế hoạch tiếp theo của cô sẽ là gì? - Anh nói, dường như theo sau lời nói là chất giọng kinh tởm một thứ gì đó.
- Ý của anh là gì? - Cô cảm thấy khó hiểu.
Đôi mài của anh một lần nữa, khẽ nhíu lại. Đưa cho cô một ánh nhìn không mấy là tôn trọng, anh nói.
- Người nhà của hắn, người được cô chỉ dẫn để lấy tất cả các tài liệu của công ty. Họ báo với tôi là cô vừa mới cho người giết hắn. Họ biết họ đã làm sai hợp đồng, họ muốn hỏi...
- Anh thôi đi! - Giọng của cô bây giờ trở nên lạnh lẽo. - Tôi không rảnh mà đi diễn màn kịch vớ vẫn đó.
Nói thế thôi, cô làm cho anh thật sự nổi giận. Nếu cô biết mình sai, anh sẽ tìm cách giúp. Cô thế này chẳng có biểu hiện của sự hối lỗi. Thế thì anh cần gì phải mất thời gian để tranh cải.
- Được rồi! Họ đã nộp đơn kiện cho bộ phận cảnh sát. Cô còn muốn tiếp tục cái kế hoạch tồi bạc nào nữa? - Nói đến đây, anh nỡ một nụ cười nữa miệng. - Mục đích của cô là gì? Tiền? Tôi trả lương cho cô ít lắm sao?
Cô cảm thấy như chính mình đang bị xúc phạm nặng. Cô không biết phải làm gì, tại sao lại đổ lỗi cho cô? Tại sao lại không tin cô? Cô tồi tệ đến nổi làm những việc dơ bẩn đó lắm sao? Vài giọt nước mắt đã lăn nhẹ xuống khuôn mặt bé nhỏ của cô. Cô phải làm gì? Im lặng để mọi chuyện đi qua? Hay cô phải giải quyết nó? Nhưng...phải làm thế nào?
Nhưng giọt nước mắt của cô đã làm cho tim của ai đó thắc lại, đau một cách nghẹn ngào.
Bầu không khí của trở nên yên lặng. Đã khó thở rồi mà còn có cả sự yên lặng đến chết người.
Đôi chân của cô duy chuyển, bước nhẹ một cách bất cần. Cô cũng chẳng buồn giải thích cho ai đó hiểu nữa. Vì anh không tin cô. Dù có giải thích thế nào đi nữa thì...kết quả vẫn thế thôi.
Trong lúc không để ý, một chiếc xe lớn đã dừng lại phía gần mép đường. Một ai đó đã bịch miệng của cô với thuốc mê. Do đã được học từ trước, nên cô bắt đầu dừng tất cả các hô hấp của mình để không hít thuốc mê từ cái khăn. Theo sau đó, cô nhắm mắt, nhẹ khuỵu xuống như rằng con mồi đã bị tẩm thuốc. Vì xung quanh không có ai, thế nên đây là cánh tốt nhất, cứ đi theo họ và xem tiếp mọi việc.
Ầm...
Một tên lính đã tạt nước lạnh và đá lạnh vào mặt của cô theo sự chỉ thị của... Ngọc Vy.
Một cảm giác rét đến thấu xương làm cho cô lạnh toát, đôi mắt mở nhẹ.
"Đây là đâu?"
- Nhìn tao kiểu gì thế? Ngạc nhiên lắm à? - Giọng nói của Ngọc Vy có chút bực bội.
- Các người đưa tôi đến đây làm gì? - Cô nói, đưa cho ả một ánh nhìn kinh bỉ.
- Làm gì ư? - Ả hỏi, rồi cười một cách điên dại. - Hành hạ mày đó. Thích không?
Ả ra hiệu cho một tên lính lấy ra một cây roi mây. Cầm lấy cây roi, ả nhìn cô với một nụ cười man rợn.
- Mày muốn bao nhiêu cây?
- Tại sao tôi phải "ăn" đánh từ một kẻ không ra gì như cô? - Cô nói, vẫn nụ cười kinh bỉ. Cô thấy mình không cần lễ phép với những kẻ không ra gì.
- Mày-nói-lại-tao-nghe. - Ả như đang rất giận dữ. Từng lời nói như đang ngấu nghiếng vì tức.
- Hành hạ người khác... Con người thật sự có thể làm sao? - Cô nhìn ả, tỏ ý cười.
- Mày...được lắm. Để xem mày mạnh miệng được như thế nào? - Vừa nói, ả vừa quất cây roi vào người cô, tàn bạo đến bạo lực.
Dù rất đau, thế nhưng cô vẫn không khóc. Cô vẫn kiềm mình để không thoát ra những tiếng la, hét lên vì đau. Và cứ thế, ả đánh một cách dữ dội hơn.
Ai kia...có biết không? Anh đã không bảo vệ người con gái của mình, anh đã tin vào một điều ngu ngốc của những diễn viên lỗi thời. Cô gái ấy...sắp chết rồi. Anh có đau không? Anh cảm thấy có lỗi không? Thử hỏi...sau này, cô gái này có rộng lượng mà tha thứ cho anh một lần nào nữa không? Anh...đang ở đâu thế? Nếu anh không đến...người con gái tội nghiệp này..."sẽ chết"...
Thế là đã được ba ngày rồi. Giám đốc Lâm không thấy bóng dáng ấy đâu. Anh tự trách bản thân mình, vì sao lại lo lắng cho kẻ sát nhân ấy...có đáng không? Suy nghĩ cứ thế mà làm cho anh không thể nào tập trung vào công việc đang làm được nữa. Anh làm cho mình một tách cà phê nóng hỏi, rồi đi đến phía bàn làm việc, hướng mắt xuống dòng người tấp nập phía dưới. Anh vô động.
Bỗng, tiếng chuông điện thoại reo lên, anh lấy lại vẻ phong độ, rồi bắt máy.
- Cậu Lâm. Già này chỉ biết mỗi mình cậu thôi. Cậu làm ơn giúp già này... - Bên kia là bà Trương, quản gia của cô.
- Bà là... - Bảo Lâm nhăn mài, khó hiểu.
- Tôi là quản gia của cô Trâm Anh.
- Bà gọi cho cháu có việc gì không ạ? - Anh hơi ngạc nhiên, thế rồi vẫn lễ phép hỏi.
- Cậu ơi...Cô Trâm Anh... đã ba ngày rồi không về nhà, điện thoại thì không gọi được... - Giọng của bà Trương như gần khóc, bà cảm thấy lo lắng cho cô một cách tột độ.
- Cháu... - Anh bất ngờ bối rối không biết nói gì. Vì anh nghĩ...đây là một trong những kế hoạch của cô, kẻ giết người.
- Xin cậu hãi giúp tôi, cô chủ chưa bao giờ không về nhà cả, mà nếu không về thì cô chủ sẽ gọi báo trước. Tôi sợ, cô chủ... - Bà nói trong vẻ hoảng loạn.
- Dạ, cháu biết rồi. Cháu sẽ cho người tìm, bà yên tâm nhé ạ. - Anh nói, vẫn cái vẻ lễ phép.
Anh tắc máy, mọi việc là thế nào? Sự thật là thế nào? Trong đầu của anh vô thức, trống rỗng đến kỳ lạ.
- Thưa giám đốc, anh có muốn đi đâu không ạ? - Anh thư ký của Đinh Dương hỏi.
- Về khách sạn đi. - Đình Dương mệt mõi xoa đầu, vẫn cái nét điển trai ấy. Mọi góc, mọi hướng đều khiến người khác phải lén nhìn nhiều lần, nhất là mấy cô gái.
Nhưng khi chiếc xe từ từ chạy trên con đường phập phềnh. Dường như anh... Nhìn thấy một ai đó. Trong phút chốc, anh quay lại nhìn, là hắn ta. Tên đã tố cáo Trâm Anh mà anh gặp từ hai ngày trước. Anh linh tính có chuyện chẳng lành...
- Cho xe đi theo cậu ta đi. - Đình Dương nói, với vẻ thối thúc.
Thế là chiếc xe được quay đầu, người được theo dõi, chính là hắn.
Cho đến khi, hắn ngõ vào một con hẻm nhỏ. Vì anh đi xe lớn, thế nên xe của anh không thể nào vào được. Ngay lập tức, anh phóng xuống khỏi xe và tiếp tục đi theo tên đó.
Nhưng...
_ The Blue Heart_
-