Chương
Các anh đã xông ra một cách bất chợt. Do các anh chọn cạch hạ gục ba tên lính đang canh ở phía sau, vì thế, họ đã đánh gục ba tên ấy một cách dễ dàng. Và đúng như họ đã dự đoán, các tên khác nghe tiếng la thì cùng nhau mà chạy xuống xe thử. Trong lúc không có ai tại cửa chính, Bảo Lâm đã vào một cách nhanh chóng mà chẳng ai có thể biết.
Phía ngoài, bọn họ đang đánh nhau một cách quyết liệt, từng tiếng đánh chói tai vang lên một cách rùng rợn đến khó tả. Phía trong, Bảo Lâm đang cố tìm cô, người con gái đã sẳn sàn hy sinh cho anh...mọi thứ.
Nơi đây, chắc hẳn là một căn biệt thự đã được bỏ hoang lâu năm. Làm cho người khác cảm thấy lạnh toát khi bước vào. Bảo Lâm như đang bị rối loạn bỡi những căn phòng giống nhau như đúc. Anh mở từng phòng, từng phòng một. Thế nhưng, vẫn không thấy Trâm Anh nơi đâu. Đầu óc của anh trở nên rối lại.
Anh cảm thấy có một thứ gì đó rất lạ phía cuối hành lang. Đôi chân của anh nhẹ bước đến đó với sự cầu mong. Rằng, cô sẽ ở đó, rằng cô sẽ không sao. Rằng, cô sẽ mĩm cười với anh, nhẹ nhàng và dịu dàng.
Phía cuối hành lang, đó là một cánh cửa được đặc khác chiều với những cánh cửa còn lại. Ngay cả hình dáng cũng khác hẳn so với những cánh cửa khác. Anh bước lại gần hơn, và gần hơn.
- Mày tỉnh rồi à? - Là giọng nói của...Ngọc Vy, anh ngạc nhiên.
-... - Không có phản hồi.
- Con ranh, mày thấy thế nào? Có đau không? - Ả Ngọc Vy hỏi, giọng nói chứa đầy sự chế giễu. Rồi ả cười lớn một trận, trông rất hả hê. - Mày biết không? Nếu không có mày, nếu cái tên nhà báo khốn kiếp đó không chụp được ảnh của tao và Minh Vỹ thì có lẽ bây giờ tao trở thành bà chủ của tập đoàn U&M dưới bao tài sản phú quý đang chờ. Có lẽ tao trở thành bà vợ rãnh rang của Bảo Lâm rồi. Tất cả là tại mày, hiểu chưa?
Theo sau đó là những tiếng đánh trói tai bằng...gậy.
Bảo Lâm anh trở nên giận dữ, anh cảm thấy thật kinh bỉ cho người con gái đó. Đồng thời anh cảm thấy mình ngu ngốc vì-đã-từng-yêu cô ta. Anh đẩy cửa đi vào với sự nổi giận, mạnh mẽ đến chết người.
Cô gái ấy nằm đó, trên người toàn là những vết đánh bầm tím. Trái tim của anh lại nhói lên, cứ thế theo từng giây, trái tim của anh lại đau đớn đến lạ.
Ngọc Vy hoảng hốt, miệng lấp bấp cái gì đó. Khuôn mặt tỏ vẻ sợ hải tột độ.
Bảo Lâm đi thẳng đến nơi cô gái đang sắp ngất đi vì kiệt sức, là cô. Bàn tay của anh rung rung vén mái tóc đang phủ trên khuôn mặt nhợt nhạt. Trái tim của anh vẫn đau nhói đến lạ. Đôi mắt của của người con gái ấy nhắm lại một cách mệt mõi. Những vết thương như làm cho cô cảm thấy đau đớn, đôi mài nhỏ nhắn khẽ nhăn lại, nhưng đôi mắt chưa bao giờ mở ra.
Không chần chừ, anh nhẹ nhàng bế cô lên một cách dịu dàng đến ôn nhu. Từng động tác đã rất nhẹ nhàng, thế nhưng điều ấy vẫn động đến các vết thương của cô. Cô nhăn đôi mài của mình lại, đầu hơi vụi vào ngực của Bảo Lâm. Cô cảm thấy ấm áp đến lạ. Cái cảm giác như đã lâu rồi cô chưa được cảm nhận. Cái cảm giác mà cô cứ ngỡ như rằng, mình sẽ không bao giờ có được nữa.
Như những điều đã từng, cô một lần nữa ngủ một giấc trong lòng của anh. Cô không quan tâm bất cứ điều gì, cô cũng sẽ không cần phải lo lắng điều chi. Vì cô biết, chủ nhân của vòng tay ấm này sẽ bảo vệ cô. Có thể là mãi mãi chăng?
- Cô sẽ phải trả giá. - Bảo Lâm lạnh lùng nói, rồi anh bước đi thẳng.
Một câu nói chứa đầy sự nguy hiểm, như rằng đang hứa hẹn một điều gì đó. Đáng sợ, khiến người nhận phải chôn vùi trong nỗi sợ hải, lo lắng không ngừng.
Anh bế cô một cách nhẹ nhàng, cùng một cảm giác thân thuộc đến lạ. Phía ngoài là những chiếc xe cảnh sác và các "vị" lính đã được đưa lên từng người một. Cạnh bên là một chiếc xe đang đợi sẵn. Anh bước lên xe, đôi tay vẫn chưa chịu thả cô xuống. Anh cứ đặt cô trong lòng như thế, xe vẫn chạy, thời gian vẫn trôi, lòng anh trở nên ấm áp lạ.
- Lâm...Lâm. - Cô gọi nhỏ, giọng nói cứ như là cún con.
- Tôi đây. Em ổn chứ? - Anh nhỏ nhẹ hỏi, trái tim nhói lên khi thấy những vết bầm.
- Lâm...em không đi viện, em không...muốn đi viện, Lâm... - Cô lắp bắp như đang mơ thấy một điều gì đó. Rồi vì mệt mõi quá mà lăn ra ngủ. Trông đáng yêu đến lạ.
Thế là chiếc xe được chuyển sang hướng khác thay cho hướng đi đến bệnh viện thành phố. Khu biệt thự sang trọng cũng đã dần dần hiện ra. Nơi ấy, vị bác sĩ cũng đã có mặt một cách nhanh chóng.
- Thưa cậu, vết thương của cô ấy đã được băng bó rồi. Nhưng phải cẩn thận hơn để không phải để lại vết sẹo. Tình hình sức khỏe của cô ấy có phần hơi kém. Cần phải chú ý hơn. - Vị bác sĩ nói.
- Được rồi. - Bảo Lâm trả lời, nhưng đôi mắt vẫn đặt trên người con gái đang ngủ một cách vô tư đến lạ.
Vị bác sĩ xin phép về. Anh ngồi xuống cạnh cô, bàn tay vô thức đặt lên má của cô, mềm mại đến ấm áp. Cô có biết là anh đã lo cho cô thế nào không? Anh sợ rằng mình sẽ không được gặp cô nữa. Trái tim của anh trở nên ấm áp...không thể nào chứng minh được.
- Lâm, em đói. - Cô nói nhỏ nhẹ.
Bảo Lâm cứ mãi suy nghĩ mà không để ý, Trâm Anh cô đã tỉnh giấc từ khi nào.
- Ơ...đợi tôi một chút. - Anh nói, rồi đi xuống bếp.
Anh nấu một tô cháu thơm lừng. Và đây là lần đầu tiên anh nấu cho người khác, có lẽ... Và anh bưng lên cho cô, thế nhưng vừa mở cửa bước vào. Anh đã bắt gặp cô ngồi trên giường, tay cầm một cuốn album. Vừa coi, cô vừa cười khút khít.
Anh đặt tô cháo xuống bàn, rồi nói. - Em không định ăn à?
Cô bây giờ mới rời mắt ra khỏi quyển album. Cô nhít đến chỗ của anh, khẽ cười.
Bảo Lâm nhìn cô, như vậy là có ý gì?
- Nhanh lên! Em đói sắp chết luôn rồi nè. - Cô mĩm cười, rồi nhìn tô cháu.
- Tại sao em không tự mình ăn đi? - Lâm nhíu mài.
Đôi mài của cô khẽ nhăn lại. Cô vơ hai tay của mình lên.
- Bác sĩ đã băng em như thế này rồi, ăn bằng cách nào chứ? - Cô nói cùng vẻ mặt bướng bỉnh.
Đôi mắt của Bảo Lâm quan sát cô, suy nghĩ gì đó rồi nói.
- Được rồi, tôi giúp em.
Tin tức "dữ dội" đang được lan truyền nhanh như gắt, khiến tất cả mọi người ai cũng thì thầm bàn tán.
"Hot-girl Ngọc Vy, nữ thần trong mắt fans đã bị bắt vì tội hành hạ."
Đó là cái giá cô ta phải trả, tù giam có thể để cô ấy nhìn nhận lại những gì mình đã làm. Và cái chức hot-girl hiền thục và yêu kiều của cô cũng chẳng còn nữa. Vốn dĩ, cô ta không đáng để có được cái danh xưng ấy. Cô ta sở hữu một khuôn mặt dịu dàng, đầm thắm, thế nhưng sự thật lúc nào cũng là ngược lại. Cô ta rất tàn độc và nham hiểm. Nhiều fans của cô ta đã bị hụt hẫn nặng khi biết chuyện. Có nhiều người còn không tin, thế nhưng những bức ảnh cô ta đi theo cảnh sát, đó là bằng chứng xưng đáng.
Hot-girl dịu dàng? Thùy mị? Nữ thần? Vô nghĩa...
- Này! Anh đang chăm sóc người bệnh hay đang hành hạ người bệnh vậy? - Cô như đang làm khó anh.
- Em... Tôi không muốn giúp nữa, em tự mà ăn. - Bảo Lâm sau khi "được" cô bắt nạt, anh trở nên hiền đến lạ.
- Ơ, thế sao mà được chứ? - Cô ngơ ngác, bụng của cô đang dói meo. - Thôi, cho tôi xin lỗi. Bảo Lâm sẽ không bắt nạt tôi như anh đâu. - Cô đã không còn gọi anh là Lâm nữa. Có thể là vì cô đã quên mất đi Lâm của ngày xưa rồi.
- Aaa.. - Cô mở miệng.
Bảo Lâm mút một muỗng cháu to đúng rồi bỏ vào miệng của cô.
- Ơ óa (Dơ quá) - Cô cố gắng mở to miệng để đón hết muỗng cháo. Thế nhưng cái muốn quá to so với kích cở của miệng cô. Thế là cháo tràn ra ngoài.
- Sao cô phiền thế hả? - Có thể vì tức, giám đốc Lâm đã trở về với những ngày thường. Rồi anh đi lấy một cái...yếm em bé, anh choàng lấy cổ của cô rồi mút tiếp. Không còn dịu dang nữa...
- Anh nghĩ thế nào mà đeo cái này vào tôi chứ hả? - Cô ngạc nhiên đến há hốc mồm.
Bảo Lâm đúc luôn một muỗng cháo đầy cho cô, làm cô không có cơ hội để nói. Cô cảm thấy mình như đang bị hành hạ vậy. Tên tóc vàng này dám chơi cô sao? Cô-sẽ-trả-thù.
- Nè anh... Um - Cô như định nói gì đó. Thế nhưng một muỗng khác đã được an phận trong cái miệng nhỏ xíu của cô.
- Ăn nhanh đi đồ rắc rối. - Bảo Lâm nở một nụ cười, đó là một nụ cười rất hiếm thấy trên khuôn mặt lạnh giá mà không kém phần nghiêm túc. Đôi mắt màu xanh ấy trở nên sáng lạ, cứ như là nước biển, sâu sắc và bao la.
- A á, ồ óc àn. (Anh á, đồ tóc vàng.) - Cô bức xúc nói, xem ra anh ta lợi hại hơn cô rất nhiều rồi.
Nhờ tay nghề của Bảo Lâm mà tô cháo cũng đã hết sao phút. Cơ thế mà đổi lấy là cái bụng no của cô và cái mặt tèm nhem đầy những vết cháo. Thế nên anh phải "hộ tống" cô và "rữa mặt" sạch sẽ cho cô. Cứ như anh là bảo mẫu từ thiện vậy.
Cô tự nói với mình rằng, "Bảo-Lâm-anh-đợi-đấy."
_ The Blue Heart _