- Cười gì thế hả. Linh Linh tròn xoe mắt nhìn hắn.
Hắn đặt tay lên trán cô - Có sốt ko mà nổi điên thế.
- Cậu bảo ai điên thế. Cô bắt đầu tức giận.
- Ko pải sao. Bán cậu qua China làm Osin họ cx ko thuê. Ns xong hắn lại ôm bụng cười
- Thế bảo tôu đến đó làm gì. Cô thắc mắc hỏi.
- Rủ cậu đi ăn kem đc ko. Ai bảo tôi chưa ns xong mà suy diễn lung tung.
- Kem. Cô đứng dậy hô lên.
- Ờ.
- Cậu đãi. Linh Linh thấy kem là sáng mắt thế mà đc đãi thì còn gì bằng.
- Ừ...Nè cho cậu đấy. Hắn gắp miếng xúc xích đưa vào thẳng miệng cô. Cô đang sung sướng cười ns , thế mà hắn cho nốt miếng xúc xích chưa kịp nhai thì đã nuốt lốn.
- Ê, Cô điên đầu nhìn hắn vì chưa kịp thưởng thức thì đã bị cho vào bụng rồi. Nhưng nghĩ lại hắn rũ cô đi ăn kem. Món khoái khẩu của cô nên cô vui quá chả cần miếng xúc xích. Nếu thường ngày mà như thế thì cô đã nhào đến xé hắn ra trăm mãnh luôn rồi.
....
- La la lá la... la la lá la... Linh Linh vào nhà vừa đi vừa hát.
- Con có chuyện vui gì sao. Mọi hôm về thấy ủ rũ lắm mà. Bà Tư thấy cô hôm nay rất lạ nên hỏi thăm.
- Vâng... Tối nay con đc bạn đãi đi ăn kem. Cô cười típ cả mắt.
- Vậy sao... thôu lên thay áo quần rồi xuống ăn cơm đi tí còn đi học thể dục.
- Ôu bà nhắc con ms nhớ. Suýt nz là quên. moa nó ôm hôn vào má bà Tư - Cảm ơn bà Tư nhiều nhiều nhiều. Cô ns xong là nhí nha nhí nhảnh lên phòng của mình.
- Huhu Anh Triệu làm sao bây giờ, ... huhu. Cả lũ trẽ oà lên nức nở. Khiến nc mắt của cậu nhóc cứ thế mà tuôn ra.
- Chúng ta ko đưa bé Dương đến bệnh viện thì nó sẽ chết mất. Từ nhỏ Bé Dương sức khoẻ ko đc tốt. Với căn Bệnh hiểm nghèo, hở van tim. Cã Lũ nhiều khi vật vã kiếm tiền dành dụm ko dám tiêu xài cho dù đói, chúng để số tiền đó cho việc chữa bệnh cho Dương.
Là Anh cả trong gia Đình vs cậu bé khoảng chừng tuổi là điều hết sức khó khăn. Nhưng có bao giờ cậu than vãng. Mỗi khi nhìn ra đường, ai ai cx đc ba mẹ chăm sóc còn đc đưa đến trường,cậu nhìn họ mà ghen tị, cậu ghét ghét ba mẹ mình lắm, tại vì họ đã bỏ nó mà đi. Họ ko cần nó sao. Từ nhỏ đã lớn lên trong vòng tay Anh Nguyên. Lúc đó tụi nhóc cx ko đói như bây giờ. Ảnh là người cha người mẹ thứ của nó, thế mà ông trời lại nhẫn tâm cướp đoạt. Nó nhớ lại những giây phúc hạnh phúc ấy rồi gạt đi hàng nc mắt đang tuông trên má.
Cậu tự nhủ Mình phải cố gắng lên, mình ko cho phải mình gục ngã. Neus mình gục ngã bị bọn nhóc sẽ chết mất
- Nhóc con, Cho cậu nè. Đan Phong đặt lên tay cậu bé tờ giấy, mĩm cười.
- Gì thế anh. Cậu bé ngạc nhiên hỏi.
- Nhóc mở ra xem đi.
Cậu bé nhìn thấy trong tờ giấy là hàng số. Cậu ko đc đến trường. Nhưng ra đời từ lúc nhỏ sớm đã tiếp xúc vs tiền nên cậu cũng biết vài số.
- Đây là số điện thoại của anh có gì khó khăn thì cứ a lô anh sẽ giúp nhóc. Hắn có khuôn mặt lạnh lùng nhưng giọng ns thì rất ấm áp.
- Cảm ơn anh. Nhưng em ... Cậu bé khải đầu
- Gì nz vậy. Con trai là pải có dũng khí chút chá. Ns đi.
- Em ko có đt sao gọi anh.
- Thì em ra đường nhờ ai đó gọi dùm.
- Vâng.
- Nếu kk thì cậu đến trường Star. Ns bảo về em muốn gặp anh Đan Phong.
Một cô gái đang ép ngực mình nhỏ lại. Hôm nay là buổi đi học thể dục của cô lần đầu tiên ở trường Star. Tất cả đồng phục của trường cô đều có màu Đỏ bã trầu . Đũ bộ là Cái áo mày trắng ngà, cái quần màu bã trầu cộng thêm cái áo tay dài cx màu đó. Cô mặc nó vào rồi mang theo đôi giầy bata màu trắng. Đứng trước gương cô ko còn là cô. mái tóc ngắn ngực đã nhỏ bây giờ còn ép vô. Nhìn vậy thì ai ns cô là con gái chứ. Cô tự tin bước đến trường. Mấy hôm nay, anh Long bận việc công ty, nên nghĩ học ở trường, chả ai chở cô đi học thế là cô ngày nào cx pải đạp vs chiếc xe đạp quèn, thấy mà chán. Hôm nay cô đi sớm hơn mọi ngày mục đích là để đi bộ đến trường.
Cô tung tăng, thong thả đi trên đường. Phong cảnh rất hữu tình. Tiếng chim hót nghe rất vui tai.
- Ê, cậu em hôm nay sao đi bộ thế.Xe đạp quèn của cậu đâu.
Giọng ns của con trai nghe quen quen phát ra từ bên đường.
- Kệ tôi. Khỏi cần cậu bận tâm. Nó đang tận hưởng tiếng chim ca thế mà bị hắn làm loạn. Cô tức lắm.
- Làm gì mà sốt sắn thế. Có cần tôi đèo đi ko. Hắn ngồi trên xe ôtô đang đi từ từ haén ngoai miệng xuống đển ns vs cô.
- Ko cần đâu. Đi bộ rất thoải mái cậu đi đi. Cảm ơn. Cô ns xong rồi tiếp tục đi.
- Ko lên thật sao. Hắn hỏi lại.
- Ừ... Cô vừa ns xong là chiếc xe vụt đi mất dạng . Cô nhìn theo bĩu môi.
Cô lại tiếp tục đi tiếp, đi một lúc thì cô nghe thấy tiếng bước chân ai đó đi theo mình. Cô giật mình, đi nhanh hơn... Vẫn nghe thấy bước chân rạo rạo... Lần này cô quyết tâm quay lui xem là ai. Khi vừa quay lui thì làn gió nhẹ ùa đến. Phía sau cô ko có ai. ôi mẹ ơi ban ngày mà gặp ma sao trời Cô nhăn mặt nhíu mày. Tính quay lưng tiếp tục đi. Vừa ms quay
- Ù Một luồn đen đứng trước mặt cô
- Á. maaaa..... Cô nhắm mắt la lớn.Xung quay đó ai cx nhìn cô. Tưởng cô bị điên.
Hắn bịt miệng cô lại. vì ko biết cô la đến bao giờ ms xong
- ùm um . Tha cho tôi... ma ma... ùm ùm
mặc dù bị bịt miệng thế mà cx cố mà la cho đc.
- Đồ khùng... im.coi tôi là ma à. Giọng con trai ns.
- Anh ko pải ma thế là ai. Ban ngày ban mặt lúc ẩn lúc hiện thế. Hắn thả tay ra thế là cô ns đc. Nhưng mắt cô thì vẫn nhấm ko hiểu nổi cô lun.
- Mở mắt ra đi xem tôi là có pải là ma ko. Có ma nào mà đẹp trai lịch lãm như tôi chứ. Hắn đứng vs tư thế giống người mẫu miệng cười ns.
- Trời ma mà cx tự khen mình. Đúng là mèo khen mèo dài đuôi
- Ê nghĩ gì thế hả. Đang tưởng tượng tôi đẹp ra sao sao. Hắn chế nhạo cô.
- oẹ oẹ... cô giả vờ nôn. Mà thật sự là giọng này quen thực. Tại lúc nảy cô hốt hoảng quá nên ko để ý.
- Mở ra đi. Hắn tiếp tục ns.
Cô hé hé mắt ra . Tia sáng loà loà. Trước mắt cô là Cái tên Gia Bảo.
- Ê cậu còn hơn ma nz đấy. Tôi ms thấy xe cậu chạy đó mà.
- Cậu ngốc thật. Hắn đánh vào đầu cô.
- Sao đánh tôi. Linh Linh xí xoa đầu.
- Cậu thấy xe tôi chạy hay tôi chạy.
- Thì xe cậu. Cô buột miệng ns mà ko suy nghĩ.
- Thế thì thôi. Đi... hắn vác lên vai cô
- Đi đâu. Cô nhíu mày ns.
- Thì đi học chứ Sao mà hỏi.
- Bỏ tay ra đi. Cô cố hấc tay hắn ra nhưng ko đc.
- Đi thôi. Đừng có bày trò đấy.
Đến cổng trường...
Vẫn tư thế đó hắn khoác tay lên vai cô. Trong hai người rất thân mật.
Thế là những bức ảnh chụp lén của hai người ngày càng nhiều.
Đan Phong đi vào cùng Phương Thanh.,,, Cô ta tay ôm cánh tay pbải của anh trong cx thân mật lắm. Hôm nay nhà thi đấu có hai lớp học thể lục một là lớp nam A và hai lớp nữ của Phương Thanh B. Cả hai cặp đều đi vào nhà thi đấu vs hai cánh cửa đối diện nhau. Và mặt đối mặt.
Phương Thanh liếc nhìn Gia Bảo và Linh Linh rồi nhìn vào ĐanPhong
- Em về llớp của mìn nha.. Cảm ơn anh đã đưa em đến. Trước bao nhiêu người - Chụt. Cô đã hôn lên má Hắn. Cả nhà thi đấu rộ lên.
LInh Linh cảm thấy khó chịu ko tả nổi. Trong lúc Gia bảo ko tập trung. Cô đã đẩy mạnh cánh tay hắn xuống rồi bỏ chạy, lượt qua đôi uyên ương kia.
.............
-Phúc, Lộc, Thọ . Ba đứa theo anh. Thằng nhóc ns.
- Đi đâu thế anh Triệu. Tụi nhỏ thắc mắc vì Dương đang ôm nặng, ko thể để bé ở đây.
- Anh có cách kiếm tiền đưa bé Dương đi viện rồi. Nhóc mĩm cười ns.
- Đừng ns là trộm cắp nha. Anh Nguyên nếu còn sống sẽ ko cho chúng ta làm thế đâu. Phúc ngây thơ ns.
- Cốc. Nhóc đánh vào đầu cậu bé đó.- Ko pải như vậy. Mấy đứa còn lại chăm sóc Dương tí anh về ngay. Cậu chạy đến hôn vào má Bé Dương.- Em cố chịu đựng nhé. Anh sẽ giúp em chữa căn bệnh hiểm nghèo này. Cậu mĩm cười ns. Mặc dù ko pít chặn đường tiếp theo sẽ ra sao.