Nhóc... Em Dám Giả Trai Lừa Anh Sao

chương 29: chương 29

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Mấy giờ rồi nhóc... Linh Linh ngốc nghếch nhưng vẫn còn có chút suy nghĩ về việc cô vẫn chưa đt về nhà. Cô sợ m.n lo lắng

- h sáng thưa anh. Nhóc con vấn đáp.

- Ê nhóc, đùa à..h sáng... cô la lớn rồi chảy thật nhanh ra phía cổng bệnh viện.

- Hahaha...... Bé Triệu ôm bụng cười toe toét.

Chạy khoảng xa cô ms nghe thấy tiếng cười của nhóc. Lúc này cô ms nhận ra nó nói xạo.

-Hahaha... Nhóc tiếc tục cười hả hê!

Linh Linh thấy mình như con điên bị nhóc đem ra trò cười. Cô hầm hầm cái mặt tiếng đến gần nhóc.

- Á buông ra đâu quá. Cô Ngoéo tai nhóc

- Cười hả nhóc xem có cười đc nz ko. Mặt cô nham hiểm nhìn.cậu bé.- Nói xin lỗi đi. Cô tiếp tục hành động vs chú bé

- Em ko xin lỗi.. hêhê. Cậu ta đau nhăn mặt nhưng vẫn cố cười.

- Cười hả nhóc. Muốn cười chứ gì anh mày cho nhóc cười. Cô ôm lấy nhóc cột léc cậu.

- Hahaha... Cậu nhóc nhột, cười ra nước mắt

- Giờ sao đầu hàng chưa... Linh Linh ngừng lại ns...

-Em ko đầu hàng ,ko đầu hàng đâu.Linh Linh ko chịu buông tha nhóc cứ cột léc vào eo nhóc... và nhóc vẫn cười.

Từ xa thấp thoáng bóng của Đan Phong. Mắt cậu bé sáng lên mừng rỡ.

- Anh Phong giúp em vs. Chú bé vừa cười vừa la lên cầu cứu Đan Phong

Hắn nhìn Cô và nhóc nảy giờ. Thấy hai người vui vẻ cậu cx ko muốn can ngăn. Nhưng mục đích chính của hắn ko pải vậy Hắn muốn nhìn rõ nụ cười của cô

" Mình bị sao thế này tỉnh lại đi Đan Phong " Hắn tự nhủ vs mình bao nhiêu lần nhưng có sửa đc đâu.

- Chú mày tính lừa ta sao. Ta ko buông ra đâu. Hắn là gì mà ta pải sợ. Linh Linh cứ tưởng là nhóc lại lừa mình. Biết rõ chắc chắn hắn ko ở đây cô mới ns như vậy.

Nhưng vừa nói xong, bước đi của ai đó dồn dập đến đứng trước mặt cô. Vì cô đang ngồi nên chỉ thấy đc phần chân của người đó. Cái quần màu xanh. Cô càng khẳng định hơn là ko phải hắn. Nếu ko lằm thì cô nhớ hắn đang mặt cùng bộ đồ thể dục giống cô.

- Anh Phong đứng đó làm gì giúp em đi. Haha Cậu bé nhột chịu ko nỗi cứ cười miết.

- Hắn có đứng trước mặt thì cx vậy thôi. Linh Linh lớn giọng ns, tỏ vẻ ko sợ trời ko sợ đất.

- Vậy sao? Tôi đang đứng trước mặt cậu đây. Giọng ns quen thuộc nhưng cô vẫn ko tin.

- Chú cú giớn hoài. Linh Linh ngẩn đầu lên nhìn hắn cười, Cô giật mình cười giả lã từ từ buông nhóc ra.

- Cậu cx đc nhỉ. Gan to hơn từ bao giờ thế. Hắn nói mĩa mai.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio