Vũ Phong ngồi bệt xuống sàn tập, nhận lấy chai nước và khăn từ một cậu bạn trong đội. Đưa chai nước lên miệng nhưng ánh mắt vẫn không dời chiếc bàn nơi Hiểu Hân ngồi. Do mải nhìn nên Vũ Phong không nghe thấy cậu bạn bên cạnh gọi, đến khi tay bị lay mạnh đến nỗi chai nước trên tay trượt ra khiến nước sóng lên mặt khá nhiều Vũ Phong mới giật mình quay lại, mắt trừng lên với kẻ phá bĩnh kia.
"Hôm nay đại ca uống nước tăng lực hay sao mà sung thế?"
"Mày không biết nước tăng lực thần kỳ đang ngồi kia à!" Một cậu khác chêm vào, sau đó là một tràng cười hô hố của các thành viên trong đội phụ họa trêu Vũ Phong.Vũ Phong tuy trong lòng không giận vì bọn họ trêu nhưng vẫn gườm mắt nhìn một vòng dọa nạt. Vũ Phong sợ những câu nói đùa quá trớn đến tai Hiểu Hân khiến cô bé càng né tránh mình hơn.
Vũ Phong hôm nay rất vui khi thấy Hiểu Hân ở vị trí ghi điểm, cậu đã cố hết sức thể hiện những kỹ thuật tốt nhất, ném những đường bóng đẹp mắt nhất vào lưới rổ với hy vọng Hiểu Hân sẽ thấy mình tài giỏi và nổi bật như thế nào.
Vũ Phong cũng có chút ghen tị với người huấn luyện viên kia, anh ta đang ngồi khá gần với Hiểu Hân, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu về phía cô bé chỉ chỏ như đang hướng dẫn.
_oo_
Hôm sau, trên bảng thông tin chung của đội xuất hiện lịch tập. Bất cứ thành viên nào trong đội nhìn thấy đều kêu than bất mãn.
"Sư huynh đúng là bóc lột sức lực người khác mà".
Sư huynh này không ai khác đó là Khôi Nguyên. Vốn danh từ "đại ca" mọi người đã quen gọi cho Vũ Phong nên khi huấn luyện viên mới không thích bị gọi là thầy, vừa hay anh cũng từng là đàn anh mấy khóa trước nên từ "sư huynh" nhất trí được thông qua.
Hôm qua chỉ sau buổi tập, Khôi Nguyên đã có thể chỉ ra điểm mạnh điểm yếu của từng người, kèm theo thời khóa biểu Mai Phương cung cấp đã kịp thời cho ra một bảng thời gian biểu tập luyện vô cùng gắt gao. Việc này cũng đồng nghĩa với việc Hiểu Hân và Mai Phương cũng phải tăng thêm gấp mấy lần khối lượng công việc.
Ai cũng kêu than về lịch tập chiếm quá nhiều thời gian riêng của họ, riêng Hiểu Hân thì không cảm thấy vậy. Bớt thời gian trở về căn nhà kia khiến cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Trên sân tập Khôi Nguyên cho tập trung mọi người lại để họp về lịch tập luyện mới này.
"Tôi biết các em sẽ cảm thấy lịch tập này quá dày đặc, nhưng chúng ta chỉ còn hai tuần cho vòng loại cấp tỉnh. Và tôi còn biết vài ngày nữa các em còn phải chiến đấu với kỳ thi học kỳ. Tôi cần các em chuẩn bị tinh thần và thể lực hơn nữa. Hãy giảm bớt lại các hoạt động giải trí hàng ngày, thay vào đó tôi muốn các em hãy ăn thật nhiều, ngủ đúng giờ và đủ giấc thì mới có thể đảm bảo cho hai tuần khó khăn này."
"Sư huynh! Em kiến nghị" một thành viên trong đội giơ tay.
"Em cứ nói!"
"Tập thêm muộn như vậy về em không có thời gian ôn bài, mệt như vậy thì làm sao mà ngồi học tiếp được ạ!"
"Cái tôi muốn các em ở đây đó là các em nên thay đổi phương pháp phân bố thời gian biểu. Tôi xin hỏi ở đây có bao nhiêu em sau giờ cơm chiều là lao ngay vào học bài?" Ngừng một chút Khôi Nguyên đưa mắt nhìn một lượt, có vẻ không có cánh tay nào đưa lên. Anh nói tiếp.
"Hay là các em còn dành thời gian vào chương trình tivi buổi tối, hay vài ván game online, hay tụ tập bạn bè đến tối. Sau đó lại lao vào học lúc khuya muộn vì nghĩ lúc đó mới yên tĩnh, nhưng thực sự thì mắt đã biểu tình đòi đi ngủ mất rồi."
Mọi người đều yên ắng nghe, thỉnh thoảng có vài người còn gật gù đầu ra vẻ tán đồng.
"Tại sao tôi lại đề nghị các bạn ăn, ngủ, nghỉ đúng giờ là thế. Ngủ đủ các bạn mới có tinh thần tỉnh táo, lúc tỉnh táo mới có thể ghi nhớ tốt để học. Tôi cần các em có thể lực tốt hơn nữa. Trong thể thao, dai sức là điều quan trọng nhất. Thể lực kém chẳng thể giúp bộ não ứng phó nhanh nhạy được. Còn em nào đóng góp thêm cho tiết mục luyện tập của chúng ta dài thêm nữa không?" Khôi Nguyên pha trò bằng câu kết của mình.
Lũ nhóc nghe câu kết liền nhao lên.
" Quá đủ cho bọn em rồi, sư huynh ơi!
Kết thúc buổi tập luyện hôm nay đã là h chiều, Hiểu Hân cùng Mai Phương uể oải đi bộ ra bến xe buýt. Từ ngày ra nhập đội bóng, Hiểu Hân có thêm bạn đồng hành. Mặc dù hai người đi hai tuyến hoàn toàn khác nhau, nhưng trên đường ra bến và thời gian đợi xe hai người luôn đi cạnh nhau. Vốn tính lạnh nhạt Hiểu Hân chẳng bao giờ nói chuyện nhiều, nhưng Mai Phương vốn là người hoạt bát ưa náo nhiệt nên thường bắt chuyện trước.
"Này cậu có thấy sư huynh có quả xe máy khủng không? Tớ chẳng biết là nhãn hiệu gì nhưng nhìn thật đẹp và chất nha. Lúc anh ấy tới cả lũ con trai mắt tròn mắt dẹt nhìn đến dớt cả nước miếng, đứa nào cũng ra ngắm nghía sờ xịt."
Hiểu Hân không trả lời, nhưng trong đầu đang hình dung ra chiếc xe đó. Hôm đó mải chạy mưa nên không chú ý nhiều, hôm nay nghĩ lại mới nhớ, chiếc xe quái gở đó làm cho mình ngồi đổ sát người về phía trước, chẳng khác nào nằm bò lên lưng anh ta cả. Lại còn vụ áo ướt nữa chứ, xấu hổ quá! Hiểu Hân lắc lắc cái đầu để xua đi cảm giác xấu hổ đang hiện hữu trong đầu.
"Cậu không để ý thật hả? Trời ơi! Ai có thể lôi cậu ra khỏi vỏ ốc như người bình thường không đây. Cảnh đẹp, người đẹp cũng không làm cậu lung lay. Tớ thấy đồng cảm với anh Vũ Phong rồi đấy". Mai Phương bất mãn than thở.
Nhắc tới Vũ Phong xong, Mai Phương mới ngớ ra che miệng, nhìn về phía cô bạn đang hướng anh mắt lạnh như dao về phía mình. Mai Phương cười gượng vội lái câu chuyện đi.
"Này cậu biết không! Sư huynh cực hào phóng nhé, anh ấy hứa với bọn con trai, nếu như vượt qua vòng loại đợi này anh ấy sẽ cho bọn chúng tập lái xe của anh ấy trong sân thể thao đấy".
"Có phải cậu được lái đâu sao cậu lại vui hộ thế hả?"
"Này sao tớ ghét cậu thế! Cậu cứ phải dội nước đá vào người khác cậu mới chịu hả?" Mai Phương lên tiếng trách móc nhưng trong lời nói không có chút giận nào cả.
Lần đầu tiên Mai Phương khi tiếp xúc với Hiểu Hân thì thấy cô bạn này khá lạnh lùng, nhưng rất thẳng thắn. Cô cũng có đôi chút tò mò khi nghe tin đồn Vũ Phong bỏ bạn gái để theo đuổi Hiểu Hân. Nhìn khuôn mặt lạnh của Hiểu Hân có gì đó cuốn hút, nhiều khi lại có tính khiêu chiến mạnh khiến cho Mai Phương muốn tự mình phát hiện ra khi cười thì cô bạn này sẽ trông như thế nào.