Sáu giờ ngày hôm sau.
"Thỏ con, dậy nào" Kiều Lâm Triệt ngồi ở bên giường Kha Ngải, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt trắng nõn của Kha Ngải.
Nhìn qua rất gầy, nhưng sờ khá mềm.
"Hừm ~" Kha Ngải trở mình tiếp tục ngủ.
"Heo lười nhỏ?" Kiều Lâm Triệt thử lật Kha Ngải lại, "Còn không dậy thì không kịp đâu.
"
Trước đây khi ở nhà, khi Kha Mặc gọi cậu dậy, sẽ trực tiếp kéo chăn, đơn giản thô bạo nhưng hiệu quả.
Cách đánh thức của Kiều Lâm Triệt đối với cậu thực sự vô dụng, Kha Ngải tiếp tục ngủ, không thể lay chuyển.
Kiều Lâm Triệt không còn cách, thò tay vào trong chăn, sau đó men theo quần áo của Kha Ngải, cù cậu.
(cù lét hay thọc lét, chọc lét á)
Trẻ con quá!
Nhưng nó đã có tác dụng!
Kha Ngải lập tức tỉnh lại, nhưng Kiều Lâm Triệt không buông tha cho cậu, cậu lăn ở trên giường cười ha hả.
Nước mắt gần như trào ra vì cười.
"Lâm Triệt ca ca, không muốn nữa, ha ha ha—" Kha Ngải nửa tránh bàn tay đang mò mẫm khắp người mình, nửa cầu xin tha thứ.
"Bây giờ dậy được chưa?" Kiều Lâm Triệt ấu trĩ như đứa trẻ ba tuổi, không nghe Kha Ngải van xin tha thứ nên tiếp tục trêu chọc cậu.
"Dậy dậy, em dậy ngay đây!"
Cười đau cả bụng.
Kiều Lâm Triệt lúc này mới buông tha cậu.
"Đây là quần áo trợ lý mua cho em, em xem có vừa không?"
Kha Ngải nhìn theo Kiều Lâm Triệt, trên bàn bên cạnh có rất nhiều quần áo mới tinh, tất cả đều là sản phẩm của một thương hiệu lớn nào đó mới ra mắt gần đây.
"Nhiều như vậy ạ?"
Kha Ngải có chút thủ sủng nhược kinh.
(sủng ái mà lo sợ; được yêu thương vừa mừng lại vừa lo)
"Không biết em thích loại nào, nên mỗi thứ mua một ít.
" Kiều Lâm Triệt vừa lật xem quần áo vừa nói, "Em nhìn xem hôm nay muốn mặc bộ nào?"
"Được ạ!" Giọng điệu Kha Ngải nhẹ nhàng, Kiều Lâm Triệt có thể nghe được, cậu đang rất vui.
Thật ra Kha Ngải không phải vui vì đống quần áo mới này, Kha Mặc cũng thường mua cho cậu hết mùa này đến mùa khác, có rất nhiều bộ còn chưa kịp mặc thì cậu đã lớn hoặc đã quá mùa.
Kha Ngải luôn cảm thấy thật đáng tiếc, kể từ đó không cho Kha Mặc mua quần áo cho cậu nữa, căn bản là dùng tiền túi của cậu mua.
Nhưng mà như vậy, Kha Mặc lại cho cậu nhiều tiền tiêu vặt hơn.
Nhìn quần áo Kiều Lâm Triệt chuẩn bị cho mình, cậu vui đến mức rất muốn xông tới cắn Kiều Lâm Triệt một cái, nhưng cậu là một bé nhút nhát nên đành kìm lại.
Kiều Lâm Triệt đương nhiên không biết cậu đang nghĩ gì, bằng không Kha Ngải nhất định sẽ đến muộn.
"Thử bộ này xem?" Kiều Lâm Triệt chọn một bộ màu xanh lam, cảm thấy bộ này khá đẹp, nhất định hợp với khí chất của Kha Ngải.
Kha Ngải sẵn sàng tiếp nhận ánh nhìn của Kiều Lâm Triệt, nhưng lần này Kiều Lâm Triệt tự giác mà rời khỏi phòng.
Kha Ngải mặc quần áo, đứng ngắm trước gương, nhìn khá đẹp, nhưng đối với cậu mà nói thì có chút quá đáng yêu?
Nhìn họa tiết con thỏ phía trước, bây giờ cậu đổi còn kịp không?
Câu trả lời là không, đành vậy thôi.
Khi Kha Ngải đứng trước mặt Kiều Lâm Triệt, Kiều Lâm Triệt tỏ ra hài lòng: "Nó rất dễ thương, rất hợp với em.
"
Kha Ngải bày ra bộ dáng anh không phải đang đùa giỡn em chứ.
Kiều Lâm Triệt lập tức nói lại: "Rất hợp với tên của em.
"
("Kē ài" là phiên âm tên Kha Ngải, "Kěài" là phiên âm của dễ thương, đáng yêu; đồng âm với nhau á)
Nói xong không nhịn được cười.
Kha Ngải đành "thừa nhận".
(đọc truyện tại wattpad @EmmaS)
Nhìn thấy Lâm Hư Vũ vẫn ở dưới lầu, Kiều Lâm Triệt sắc mặt đen lại: "Sao còn ở đây?"
"Anh à, anh nói không đúng rồi, gì mà sao còn ở đây chứ?" Lâm Hư Vũ hai tay hai chân phản đối, "Khi cần thì gọi, không cần liền ghét bỏ?"
"Không tồi, còn khá hiểu anh!"
Kiều Lâm Triệt dừng lại, đồng ý với lời nói của Lâm Hư Vũ.
Kha Ngải cũng có chút khó hiểu, tại sao Kiều Lâm Triệt đối với cậu thái độ lại thay đổi hoàn toàn độ?
Nghiêng đầu suy nghĩ một chút, cậu nghĩ không ra, không nghĩ nữa.
Dù sao, Kiều Lâm Triệt đối xử tốt với cậu là được.
Lâm Hư Vũ nhìn thấy Kha Ngải ở phía sau Kiều Lâm Triệt, "A, anh dâu, anh phân xử xem có ông anh nào đối xử với em gái mình như vậy không?"
Kha Ngải lại bị gọi như vậy, cậu thẹn thùng cười, cái gì cũng không nói.
"Mặc kệ nó" Kiều Lâm Triệt xoa xoa mái tóc dài mềm mại của Kha Ngải, giọng điệu cưng chiều nói: "Em ăn trước đi, lát nữa tôi đưa em đi học.
"
Kiều Lâm Triệt quay đầu lại nhìn Lâm Hư Vũ, nụ cười trên mặt khi nhìn Kha Ngải đã sớm biến mất: "Còn em, ăn xong đi luôn! Đừng tưởng rằng anh không biết em lén lút về nước.
"
Lâm Hư Vũ nghe Kiều Lâm Triệt nói biết chuyện cô lén về nước, cô đành thỏa hiệp, vẻ mặt lấy lòng: "Được rồi, anh, em ăn xong sẽ đi ngay, không ăn cũng không sao, miễn là anh đừng nói với bố em rằng em ở đây thì sao cũng được.
"
Kiều Lâm Triệt ngữ khí lạnh lùng: "Vậy đi ngay lập tức.
"
"Ha ha, em nghĩ là, vẫn là ăn trước rồi đi.
"
Kha Ngải thực sự "đồng tình" với Lâm Hư Vũ một chút, nhưng cậu chỉ dừng lại ở "đồng tình" thôi.
Cậu lặng lẽ ăn bữa sáng của mình, cậu ăn mọi thứ mà Kiều Lâm Triệt gắp cho cậu.
Lâm Hư Vũ nhìn Kiều Lâm Triệt động tác thuần thục gắp rau cho Kha Ngải, rõ ràng là chưa ăn mấy miếng, lại cảm thấy bụng đã no rồi.
"Anh, em ăn xong rồi, em đi trước, anh cùng anh dâu từ từ ăn.
" Lâm Hư Vũ húp một ngụm canh, nghênh ngang bước đi, tựa như không chút nóng nảy!
" Anh Lâm Triệt, cô ấy—" Kha Ngải nhìn sắc mặt Kiều Lâm Triệt, chỉ thấy biểu cảm của Kiều Lâm Triệt vẫn bình tĩnh, anh không hề ngạc nhiên trước tình huống này.