Ở giữa trung tâm thành phố Hà Nội có một căn biệt thự đẹp lộng lẫy. Căn biệt thự rộng đến mấy chục nghìn mét vuông, thiết kế hoa lệ. Đường vào biệt thự rải sỏi đẹp mê ly, có các núi đá hoa viên giả ở giữa một cái hồ lớn đang nở hoa sen rất đẹp, cá vàng đủ màu sắc bơi từng đàn. Có vườn hoa đẹp lung linh đầy đủ các loại hoa phong phú về màu sắc, đa dạng về chủng loại. Xung quanh có hàng rào gai khép kín bao quanh toàn bộ biệt thự, hoa tigon leo trên đó nở đỏ rực rỡ...
Tại một căn phòng sang trọng bên trong khuôn viên biệt thự tầng này, có phong cách thiết kế rất lạ lùng. Trong phòng chứa rất nhiều loại sách đầy đủ thể loại, tường sơn màu trắng. Dán rất nhiều hình ảnh của một đôi vợ chồng đang tươi cười trên tay ôm một đứa bé, nét mặt rạng ngời hạnh phúc.
Tròng phòng có duy nhất một cái giường ngủ chăn nệm trắng tinh, một cái bàn gỗ nhỏ để ở đầu giường. Trên tường treo vài cái đèn ngủ màu vàng lúc nào cũng bật sáng nhẹ nhàng đủ để nhìn rõ mờ mờ cảnh vật trong phòng, cửa sổ bằng kính nhưng không được mở toang ra mà luôn đóng chặt treo rèm màu vàng...
Trong phòng yên tĩnh một cách kỳ lạ, ngồi trên chiếc ghế xoay đối diện với chiếc bàn đầu giường kia là một cậu con trai nhìn rất đẹp đang tập trung nghiên cứu cái gì đó trên laptop thì không biết. Ánh sáng từ chiếc laptop hắt ra cũng đủ để soi sáng căn phòng. Có vẻ như cậu ta rất thích bóng tối thì phải.
- Woaaaaaaaa, Nhật Duy em đã về với anh rồi nè.
Tiếng doạ trong trẻo đầy vui mừng của một cô gái, tay vỗ mạnh vào vai của cậu con trai kia, khi thấy cậu ta đang quá tập trung tìm kiếm cái gì đó trên laptop. Ngay cả tiếng bước chân của cô cũng không hề nghe thấy. Giật mình quay ngược lại.
- Hồng Nhung em bị điên ha?
Người con trai quay lại nhíu mày nhìn người con gái bằng ánh mắt lạnh lùng, giọng nói rét buốt như vốn có...
- Eo ơi, sao anh lúc nào cũng phải bày ra cái sắc mặt lạnh lùng để doạ nạt người khác như thế chứ. Muốn người ta đóng băng luôn à?
Hồng Nhung thấy sắc mặt của Nhật Duy phủ một tầng sương lạnh lẽo không khỏi cảm thấy giật mình sợ hãi.
- Em về Việt Nam làm gì?
Tiếp tục đưa mắt lướt lên màn hình laptop, tay bấm bàn phím nhanh như lướt gió. Miệng hỏi.
- Hi, thì em nhớ anh, về thăm anh không được à?
Hồng Nhung mặt dầy thấy thái độ không nhiệt tình của Nhật Duy đối với mình, nhưng vẫn choàng tay ôm lấy cổ hắn ta. Nói lời lả lơi ngọt lịm hơn mật ong, hi vọng gây được sự chú ý của cậu ta. Nhưng tiếc là dù cô có đẹp thế chứ đẹp nữa, hắn ta cũng chẳng rảnh liếc nhìn lấy một cái nữa là đòi quyến rũ...
- Buông tay ra, và ra ngoài ngay lập tức. Để anh còn làm việc. Nếu không...?
Hắn ta vẫn dán mắt vào cái màn hình laptop, lạnh lùng nói lời đe doạ đầy nguy hiểm.
- Thôi em ra ngoài đây, không làm phiền anh nữa. Nhìn thấy anh vẫn khoẻ mạnh là em cảm thấy vui rồi. Hì
Nghe lời hắn ta nói xong, toàn thân nhỏ lạnh toát, run run. Vội buông tay ra, nhanh chóng rút lui ra ngoài, không quên khép cửa lại. Toàn thân vẫn toát lạnh, nổi da gà da vịt lên. Tim đập thình thịch...
Nếu không nhanh chuồn ra ngoài trước khi hắn tức giận thì chỉ có chết. Từng có một lần cô ngang bướng không chịu nghe lời, chọc hắn giận dữ, ánh mắt hắn lúc đó bỗng sáng rực lên như ngọn đuốc trong đêm, quanh cơ thể hắn toả hàn khí lạnh buốt đến kinh người. Như muốn đóng băng tất cả mọi thứ xung quanh. Hắn không nói không rằng, tĩnh lặng tràn đầy sát khí giống thần chết.
Nhanh chóng vươn tay ra bóp chặt cổ cô, khiến cô suýt chết vì tắc thở. Nếu không phải vì thấy sắc mặt cô dần trở lên tái xanh, há mồm ngớp từng ngụm không khí. Nể tình cô là bạn bè từ ngày bé xíu. Ngoài ra cũng vì nể thế lực của cha cô. Không thì có lẽ hắn đã giết cô thật rồi. Hắn thật sự rất đáng sợ, một khi đã tức giận thì tính mạng con người đối với hắn chỉ như con kiến mà thôi...
Sau lần đó, mỗi lần làm việc gì đó khiến hắn không hài lòng. Y như rằng hắn nói cái hàm ý đe doạ "Nếu không..." cô ngay lập tức biết điều, tìm cách "chuồn là thượng sách" rồi.
- Nhật Duy à, mặc dù anh lạnh lẽo và nguy hiểm bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt mạng em. Nhưng không hiểu vì sao em vẫn quyết tâm bám dính lấy anh, có lẽ vì em yêu anh quá mất rồi. Nhất định một ngày nào đó em sẽ khiến anh phải quay lại nhìn em bằng ánh mắt trìu mến, ấm áp như trong mỗi giấc mơ em hằng nhìn thấy. Anh là của em, mãi mãi sẽ là của em, và chỉ là của riêng em mà thôi. Thiếu anh em làm sao sống nổi một mình cô đơn trên đời...
Hồng Nhung cay đắng, nhíu mày ngồi phịch xuống dưới nền lạnh. Ôm mặt khóc, lẩm bẩm nói...
Sáng chủ nhật đẹp trời, nắng vàng rực rỡ, cây xanh mướt, gió thổi mát rượi. Hoạ Mi với Thành Trung cùng ngồi chung trên một chiếc xe đạp. Thành Trung ngồi phía trước chở Hoạ Mi. Còn Hoạ Mi ngồi phía sau vừa cầm cái kem vừa nhai vừa hát vu vơ trông rất yêu đời.
Hai người mới sáng sớm đã hẹn nhau tới công viên chơi.
- Trung nè, hỏi thật nhá. Cậu có người yêu chưa zay?
Hoạ Mi cười tươi lém lỉnh hỏi khéo chả biết đùa hay thật nữa.
- Mi thử đoán xem.
Trung quay người nhìn nhỏ, cười trêu trọc.
- Xem nào, nhìn cậu trông trẻ trung, năng động thế này. Chắc là có người yêu rồi. Ít nhất phải có cô rồi là cái chắc. Kaka
Hoạ Mi xoè ngón tay ra đếm ước chừng, rồi cười nắc nẻ...
- Trời ạ, Mi đừng đùa thế chứ. Đào hoa như vậy thì tốt quá, tớ mong có một người để yêu còn không được. Hiện tại vẫn đang là hàng ế ẩm cần thanh lý đó...Hic.
Trung làm bộ mặt ủ rũ như đưa đám, giọng buồn ảm đạm.
- Hì hì, Tớ cũng đoán zay. Nhìn mặt Trung ngu ngu thế cơ mà. Hoạ chăng có đứa nào đầu óc không được bình thường cần phải vào trại thần kinh mới thích cậu thôi. Ha ha
Hoạ Mi cười như con điên, nói móc Thành Trung.
- Hi hi, cũng còn hơn khối người đến tận bây giờ đã có người yêu đâu. Tưởng mình đắt giá lắm sao?
Trung cười tươi đá xoáy lại Hoạ Mi.
- Thế à, cậu đúng là tên ngốc mà. Cứ chưa có người yêu thì là ế chắc. Ho ho. Chẳng qua là người ta đang chờ người tử tế để yêu thôi. Biết chưa?
Hoạ Mi ngẩng mặt lên trời giả vờ suy ngẫm, sau đó bất ngờ rít lên. Lấy tay véo mạnh vào eo cậu ta. Khiến cậu ta kêu oai oái như gà bị cắt tiết.
- Làm gì mà hung dữ vậy? Tôi nói mây nói gió chứ có nói cậu đâu mà tự dưng véo tớ là sao? Hic
Thành Trung vừa la oai oái, vừa co người lại. Khiến tay lái chao đảo, suýt ngã...
- A, lại còn cãi nữa. Muốn chết nữa hok?
Hoạ Mi tay nắm thành nắm đấm đưa lên đe doạ,...
- Thui, sợ cậu quá rồi đó. À Mi ơi, tớ chưa có bạn gái, cậu cũng chưa có người yêu. Chúng ta kết thành một cặp đê. Hí hí...
Thành Trung phấn khích với ý tưởng mình vừa nghĩ ra liền cười tươi như hoa.
- Cậu xấu như ma ý, đã xấu xí lại còn thích gây chú ý. Một người xinh đẹp, dễ thương như tôi thiếu gì trai đẹp vây quanh mà lại đi cặp với cậu chứ. Trừ khi tôi bị thần kinh...Ho ho...
Hoạ Mi đá đểu, cười một cách khinh bỉ. Khiến Thành Trung tức muốn ói máu. Hic. Chém gì dã man con ngan thế ^^
- Ghê, người như cậu mà xinh đẹp, dễ thương á. Thiệt hok vậy, sao tôi nhìn không khác gì sinh vật lạ rơi từ sao Hoả rớt xuống trái đất zay? Tự sướng vừa thôi, xin người. Ke ke
Thành Trung không vừa đốp chat lại không thương tiếc. Dám nói mình xấu xí như mà lại còn thích gây chú ý, thật quá đáng mà. Một người đẹp trai rạng ngời như một viên ngọc quý hiếm giống mình thế này ế sao được. Đúng là con nhỏ mắt mũi có vấn đề rùi. Hic. Mình muốn gạ nó làm người yêu chẳng qua vớt vát cứu độ nhỏ để nhỏ đỡ tuir thân thui. Ai ngờ thành ý lại không được báo đáp chứ. Nhỏ ngu ngốc thật không biết phân biệt tốt xấu...^^
- Á, đừng véo nữa...Nếu ngã xe bị làm sao thì đừng trách tôi nhá. Hic...Đồ bạo lực, Cho tôi hỏi thật một câu, cậu có phải là con gái không zay?
Hoạ Mi tức giận trừng mắt, véo eo cậu ta đau điếng không thương tiếc...
- Sao? Cậu vừa nói gì nói lại coi?
Nghe cậu ta hỏi câu "Cậu có phải là con gái không vậy" Khiến nhỏ điên hết cả người lên, máu nóng sôi sùng sục...
- Ờ, thì tôi chỉ muốn hỏi mục đích của cậu đến trái đất là gì thôi ý mà. Mà sao vừa xấu xí, vừa vô duyên lại vừa bạo lực thế ha? Hì Hì Hì @@
Thành Trung vẫn không sợ chết tiếp tục nói sự thật đến không thể thật hơn, miệng mỉm cười ranh manh. Nói vậy xem nhỏ tức chết luôn không? Dám nói ta xấu xí như ma, chỉ đứa thần kinh sắp vào trại mới thích. Thì cũng đừng trách mình không biết thương hoa tiếc ngọc đi dìm hàng nhỏ?
- Cái gì?
Nhỏ giận dữ, mặt tối sầm như mây đen báo hiệu sắp có một trận cuồng phong, lốc xoáy đạt cấp sắp nổ ra. Hét thật to như pháo nổ bất thình lình. Đúng lúc đường rất đông người. Khiến những người đi đường đều ngoái cái cổ ra thật dài ngang cổ ngỗng để nhìn nhỏ một cách rõ ràng và chân thực nhất. Bằng ánh mắt hết sức kinh dị. Tưởng nhỏ mới từ trại thần kinh trốn ra chăng. Tự nhiên hét to giữa đường làm chi khiến người ta giật cả mình, lạnh người tưởng có tai nạn cơ ạ...
Thấy mọi người ai ai cũng ngoái cổ nhìn lại mình, bằng ánh mắt chẳng thiện cảm chút nào. Khiến nhỏ dù mặt có dày hơn cả áo giáp chống đạn cũng phải cảm thấy ngại ngùng. Hai má tự nhiên đỏ bừng lên nóng rực như bị sốt.
- Mau đi nhanh lên, chuyện này tôi tuyệt đối không bỏ qua dễ dàng đâu.
Nhỏ rướn cổ lên gần tai Thành Trung hét nhỏ đủ nghe cảnh cáo. Còn Thành Trung mỉm cười đắc ý. Mục đích của cậu thành công rồi. Ho ho, ai bảo nhỏ này dễ bị kích động nổi khùng thế chứ. ^^