Lạc bước nơi địa ngục trần gian
Có những nỗi nhớ không thể nói thành tên
Có những nỗi đau xót không thể diễn tả thành lời
Tình yêu là tình cảm thiêng liêng và đẹp lung linh
Thiếu đi sự chung thuỷ chỉ còn lại niềm đau, nỗi tiếc hận
Sai một lần sẽ là sai mãi mãi không thể sửa
Khi đã yêu xin đừng có lừa dối để làm tổn thương đến nhau.
Ngồi trên xe ô tô Hoạ Mi im lặng nhìn ra ngoài cửa xe chỉ thấy một màu đen tối vắng vẻ, im lìm không một chút sức sống. Trái tim có cảm giác thật lạnh lẽo, tâm trạng bất an lo lắng đến mức nghẹt thở. Cứ tự dối lòng sống thật vui vẻ, hạnh phúc, mạnh mẽ và kiên cường nhưng khi phải đứng trước những ngã rẽ, sóng gió của cuộc đời Hoạ Mi cảm thấy mình thật yếu đuối, nhỏ bé làm sao?
-Sao trông em buồn vậy? Có phải mấy chuyện xảy ra gần đây không? – Thanh Tùng nhìn Hoạ Mi đang đăm chiêu, khẽ hỏi.
-Nếu là anh thì anh có cảm nghĩ như thế nào? Liệu có thể vui vẻ được không? – Hoạ Mi vẫn đưa mắt nhìn ra bên ngoài, cười nhạt nói hờ hững vẻ bất cần.
-Tôi nghĩ sự việc có lẽ không chỉ đơn giản như vậy đâu, tôi nghĩ chắc ba mẹ em đã có những áp lực thúc ép em phải làm những việc mình không thích, mới khiến em mới trở lên buồn rầu như vậy? – Thanh Tùng khẽ cười, nói như khẳng định.
Nghe Thanh Tùng nói xong, trái tim Hoạ Mi càng dâng lên cảm giác lạnh lẽo, bất an như đang phải đối mặt với vực sâu thăm thẳm mà không biết phải làm sao để thoát khỏi khi mà phía sau lại là một bầy sói đói mồi có thể tấn công ăn thịt mình không còn mảnh xương bất cứ lúc nào. Con người này thật nguy hiểm, cũng đủ tàn nhẫn khiến đối phương chết mà vẫn còn phải mở miệng cảm ơn đã cứu giúp mà đâu có ngờ người hại mình lại là anh ta chứ. Có thể hiểu rõ đối phương như lòng bàn tay cũng như suy nghĩ của họ thì lại càng đáng sợ hơn.
-Xem ra anh cũng chẳng phải con người đơn giản tý nào? Mục đích nửa đêm xuất hiện để giúp tôi đi đến nơi Nhật Duy đang có mặt chắc cũng là chủ ý chẳng tốt đẹp gì. – Hoạ Mi quay mặt nhìn Thanh Tùng nở nụ cười tươi như hoa, nhưng lại giá băng như cơn gió đông thổi ngoài kia.
-Ha ha, Nhật Duy có một người con gái thông minh và sắc xảo như em trở thành người yêu một lòng một dạ yêu thương hắn đúng là quá may mắn đi. Tôi chợt cảm thấy rất ghen tỵ đó, mà tại sao em lại chọn hắn nhỉ? Tôi có gì thua kém hắn sao? – Thanh Tùng nhếch mép cười lạnh, khẽ đưa tay chạm vào má Hoạ Mi.
-Hừ…tại sao tôi phải nói cho anh biết chứ? Anh và anh ấy không cùng một loại người chỉ cần nói vậy tôi nghĩ anh có thể hiểu rất rõ ràng rồi – Hoạ Mi nói bực bội ngồi dịch ra thật xa hắn, không muốn hắn lại tiếp tục động tay chân lên người mình.
-Oh, nhưng thật đáng tiếc nếu em yêu hắn nhất định em sẽ phải chịu đau khổ thôi. Tôi thật lòng khuyên em nên chia tay sớm đi, càng sớm càng tốt sẽ đỡ chịu tổn thương sâu sắc – Thanh Tùng nói vẻ chân thành.
-Đau khổ hay không đó là việc của tôi, cảm ơn anh đã có lòng. Chỉ cần anh tránh xa tôi ra là tôi đã thấy mừng lắm rồi – Hoạ Mi cảnh giác nói, trong lòng không khỏi lo lắng.
-Haiz, em quả là bướng bỉnh. Tình yêu này sẽ mãi chỉ là giấc mộng không thể thành hiện thực thôi, tôi còn đây, em còn đây chúng ta cùng suy ngẫm nhé. Nếu sau này em không thể trở thành vợ của Nhật Duy thì nhất định em sẽ là vợ của tôi, em không tin cũng sẽ phải tin thôi. Ha ha – Thành Tùng cười kinh dị, cả người rung rung.
Hoạ Mi nghe hắn nói xong bất giác rùng mình, trái tim đập manh. Nhìn hắn cười như vậy cả người cảm thấy càng lạnh giá không chút hơi ấm hơn, sao hắn lại có thể tự tin và chắc chắn như vậy chứ? Liệu có thể xảy ra chuyện buồn cười thế không? Cho dù có chết Hoạ Mi cũng tuyệt đối không bao giờ muốn trở thành vợ hắn, nếu không cả đời này chắc nhỏ sẽ sống trong đau khổ mãi mất thôi.
Một tình yêu đầu đời đẹp như một giấc mơ nhưng lại có quá nhiều trắc trở muốn đến được với nhau thà nằm mơ tuyết rơi mùa hạ tại Hà Nội còn có nhiều hi vọng thành hiện thực hơn. Một thân phận không thể phủ nhận là người thừa kế tương lai của một tập đoàn quyền lực và giàu có với những âm mưu, thủ đoạn cuốn xoáy mình vào trong không buông kể từ khi mình cất tiếng khóc chào đời trên cõi đời này.
-Tôi đã xem tình hình cổ phiếu của Phan thị trên thị trường chứng khoán tại NewYork sáng nay, đã sụt giảm tận điểm rồi. Chắc chắn ba mẹ em sẽ rất vất vả để có thể giải quyết êm đẹp vụ này khi mà các tập đoàn đối thủ đang lợi dụng điều đó để mà ra tay chơi xỏ Phan thị. Một khi Việt Nam đã không còn là nơi an toàn để em trốn tránh nhất định họ sẽ bắt em sang Anh hoặc Mỹ để du học và thực tập luôn tại Phan thị để chứng minh năng lực lãnh đạo. Và cũng là để bịp miệng bọn phóng viên đang rất tích cực săn tin, trấn an mấy lão già cổ đông đang có ý định tìm người thừa kế khác sáng giá hơn em. Mà ba mẹ em thì đâu có muốn sự nghiệp cũng như tâm huyết cả đời mình rơi vào tay người khác chứ, lần này thì em xui xẻo thật rồi. Không biết nên cười hay khóc chia buồn với em nữa, hắc – Thanh Tùng nói nhẹ như gió mà Hoạ Mi có cảm giác như nặng cả ngàn tấn, tựa vào thành ghế nhắm mắt chặt lại, im lặng không nói thêm bất cứ điều gì.
Ba mẹ nói rất yêu thương mình nhưng khi tại mình mà khiến giá cổ phiếu của Phan thị bị giảm giá do người ta nghi ngờ năng lực của người thừa kế tương lai đã học hành ở một nơi không phát triển mạnh cả về giáo dục lẫn kinh tế, lại còn vướng vào chuyện tình cảm khi tuổi đời còn quá trẻ liệu có thể lãnh đạo được một tập đoàn có tuổi đời lâu năm phát triển mạnh trong tương lai hay không?
Chỉ một vài thông tin bất lợi đó thôi mà khiến ba mẹ nhỏ liêu xiêu khi chỉ trong vòng chưa đầy bốn ngày đã bị mất cả gần triệu đô la, thậm chí còn bị mấy lão già cổ đông thúc ép đòi tìm người thừa kế khác có năng lực và giỏi giang hơn. Không còn cách nào khác đã ép mình phải sang Anh quốc học quản trị kinh doanh đi thực tập thực sự để chứng minh năng lực, thì ra ba mẹ nhỏ cũng chỉ được đến vậy mà thôi. Dù sao lợi ích của cá nhân lẫn cả gia tộc vẫn quan trọng hơn chuyện tình cảm cá nhân tầm thường. càng nghĩ Hoạ Mi càng cảm thấy mệt mỏi, áp lực vô cùng nặng nề.
Họ muốn có một cô con gái tài giỏi để thừa kế cái sự nghiệp mà họ đã dành cả đời với biết bao tâm huyết mới có được, nếu Hoạ Mi có yêu Tuấn Anh thật sự thì họ cũng tuyệt đối không bao giờ tán thành đâu. Còn Nhật Duy chẳng qua anh ấy có quyền lực có thể bảo trợ làm chỗ dựa cho họ đứng vững mà thôi. Cái gì mà chỉ cần con hạnh phúc là đủ chứ? Tất cả chỉ là giả dối, lừa bịp mà thôi, hạnh phúc của Hoạ Mi đâu có thể giúp họ kiếm được tiền càng nhiều càng tốt như những gì họ mong muốn.
Nghĩ vậy thôi mà trái tim đau quặn thắt lại, cứ ngỡ ba mẹ yêu thương mình luôn mong muốn mình sống thật hạnh phúc. Động viên, chia sẻ giúp mình vượt qua khó khăn, sẽ nói với mình rằng “Có ba mẹ ở đây rồi sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, con đừng quá lo lắng” ngược lại còn ép mình phải làm theo những gì họ mong muốn vì đã làm ảnh hưởng đến lợi ích của họ. Hoá ra tất cả chỉ là do mình tự ảo tưởng và mơ mộng thôi. Hai tay nắm chặt lại, móng tay cắm sâu vào da thịt mà Hoạ Mi chẳng cảm thấy đau đớn tý nào chỉ cảm thấy một nỗi thất vọng chua xót dâng trào lên tận miệng, nuốt nước bọt mà thấy vị đắng chát hơn cả thuốc kháng sinh.
-Nhưng chỉ cần em nhận lời làm bạn gái của tôi, tôi nhất định sẽ giúp em giải quyết êm đẹp vụ này. Còn Nhật Duy à, hắn ta còn đang lo ứng phó với mấy đám phóng viên liều lĩnh và táo tợn được điều từ tận bên Mỹ sang đưa tin và muốn phỏng vấn em bằng được vào sáng ngày mai hoặc ngày kia. – Thấy Hoạ Mi im lặng Thanh Tùng lại chậm rãi nói tiếp
-Đồ khốn, có phải tất cả là do anh cố tình lợi dụng để hại tôi đúng không? – Hoạ Mi tức tối hai tay nắm chặt lại, hận không thể giết chết hắn ta. Nham hiểm, đê tiện vừa thôi muốn dồn nhỏ vào chỗ chết bằng được mới hả dạ sao?
-Em lại nghi oan cho tôi rồi, tôi thật lòng thích em muốn em cam tâm tình nguyện theo tôi thì việc gì phải giở trò trẻ con đó chứ. Nếu tôi thật sự ra tay thì em sẽ chẳng còn thoải mái nói chuyện với tôi như lúc này đâu, đừng quên em còn có rất nhiều kẻ thù khác ẩn trong bóng tối đó.
Thanh Tùng nhìn Hoạ Mi tức tối cảm thấy rất buồn cười, hắn mà phải làm cái trò trẻ con đó sao? Có người giúp hắn dọn đường rồi, còn không hắn mà đã ra tay thì sẽ không đơn giản chỉ là giá cổ phiếu của Phan thị bị giảm mất vài trăm triệu đô la đâu.
-Hồng Nhung? Là do cô ta làm đúng không?
Thấy Thanh Tùng nói không phải Hoạ Mi liền nghĩ ngay tới một cái tên khác, oan gia ngõ hẹp gặp nhau suốt còn bị Hoạ Mi trêu trọc. Vụ này cô ta mà bỏ qua thì đúng là mặt trời mọc đằng tây rồi.
-Không chỉ có mình cô ta đâu? Kẻ thù của em còn nhiều lắm, em đừng quên em quen biết với Nhật Duy cùng Tuấn Anh toàn những người đẹp trai, tài năng sẽ khiến cho bao nhiêu người ghen tỵ muốn làm hại đâu. – Thanh Tùng cười nhạt, tựa vào thành ghế nhắm mắt
Trái tim Hoạ Mi càng thêm lạnh lẽo, đúng vậy trên đời này sự đố kỵ của con người là đáng sợ nhất. Một khi họ thấy chướng tai gai mắt sẽ chẳng bất chấp thủ đoạn để lật đổ, hạ gục. Trong khi mình thì lại quen một lúc với toàn những chàng trai đẹp như hoa như ngọc, lại tài năng, giàu có nữa chứ?
-Thiếu gia hình như có kẻ đang theo dõi chúng ta – Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu thấy một chiếc xe ô tô màu đen đang đuổi theo đằng sau vội nói.
Thanh Tùng quay lại đằng sau nhìn, sắc mặt trầm ngâm lạnh lẽo ra lệnh.
-Là người của Nhật Duy mau tìm cách cắt đuôi, nhanh lên – Thanh Tùng thoáng bực bội,
-Dạ, thưa thiếu gia – Người tài xế cung kính
-Cái gì thế? Người của Nhật Duy theo dõi chúng ta à – Hoạ Mi quay lại đằng sau nhìn thấy chiếc xe ô tô đang đuổi theo sát đằng sau, kinh ngạc hỏi.
-Em ngốc vừa thôi, sau khi thân phận em bị lộ sợ em gặp nguy hiểm nên Nhật Duy đã cho người theo dõi và bảo vệ em /h, trong điện thoại em còn có gắn định vị GPS nữa. Nếu không muốn bị theo dõi đến cùng thì mau đưa điện thoại đây cho tôi, để tôi huỷ hệ thống định vị – Thanh Tùng trừng mắt nhìn Hoạ Mi, thảo nào bị theo dõi suốt nãy giờ mà không biết.
-Trời, vậy mà tôi chẳng biết tý gì cả. Hic – Hoạ Mi nhăn nhó.
Sau khi chiếc xe chở Hoạ Mi lẫn Thanh Tùng đã thoát khỏi sự theo dõi người của Nhật Duy, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì lại bị một chiếc ô tô từ đâu chắn ngang giữa đường, tài xế vội phanh gấp tý nữa thì đâm sầm vào nhau không chết thì cũng bị thương.
-Này lại có chuyện quái quỷ gì nữa thế? – Hoạ Mi bị đập trán vào thành cửa kính khi đang nhìn ra bên ngoài, tức điên người la to hỏi.
-Thiếu gia là xe của tiểu thư Ngọc Mai, cô ấy biết chúng ta sẽ đi đến đây nên đã chờ từ lâu muốn gặp thiếu gia nói chuyện. – Tài xế nhìn cô gái xinh đẹp kiêu kỳ đang ngồi trong xe ô tô trước mặt không khỏi ớn lạnh.
-Ngọc Mai là ai? – Hoạ Mi kinh ngạc mở to mắt hết nhìn cô gái ở ô tô trước mặt đang nhìn về phía mình lại liếc nhìn sang Thanh Tùng.
-Không liên quan đến em – Thanh Tùng mặt tối sầm, lạnh như băng nói rồi mở cửa xe bước xuống.
Đi tới chỗ ô tô của Ngọc Mai, Thanh Tùng lạnh lùng đứng bên ngoài cửa xe nhìn cô nàng bằng ánh mắt nguy hiểm.
-Cô chặn đường như vậy là có ý gì? Chẳng phải hai chúng ta đã cắt đứt mọi quan hệ rồi sao? Sao cô cứ thích làm phiền tôi thế nhi? – Thanh Tùng cười lạnh lẽo, gằn giọng nói.
-Oh, cũng không có gì em chỉ muốn tới xem cô gái nào có thể khiến anh có ý định thuê nhà thật gần chỗ cô gái ấy đang ở, cho người theo dõi /h chỉ một cú điện thoại lúc nửa đêm đang ngủ cũng sẵn sàng đi tới đón cô ấy đi chơi. Khiến em thật sự rất tò mò muốn gặp mặt thử xem sao thôi. – Ngọc Mai cười ngọt ngào.
-Kể ra cô nắm bắt thông tin cũng nhanh đấy, nhưng chẳng liên quan gì đến cô cả. Tốt nhất cô nhanh biến đi cho khuất mắt tôi nếu không đừng trách tôi ác – Thanh Tùng nở nụ cười tanh mùi máu, ánh mắt sâu thẳm băng giá đe doạ.
-Anh à, em thật sự vẫn còn rất yêu anh mà. Tất cả chỉ là lỗi lầm nhất thời do em nông nổi xin anh hãy tha thứ cho em mà – Ngọc Mai mở cửa xe ô tô bước ra nhìn Thanh Tùng khóc nức nở.
-Thôi cho tôi xin, loại phụ nữ ngoại tình trơ trẽn như cô không xứng để tôi liếc mắt chứ đừng nói là tha thứ - Thanh Tùng khinh bỉ.
-Anh…chẳng phải trước đây anh yêu em rất nhiều sao? Nói cả đời này sẽ chẳng yêu và cưới bất kỳ cô gái nào ngoài em rồi mà. Hức – Ngọc Mai nghẹn ngào, khóc thương tâm.
-Trước khác bây giờ khác kể từ lúc biết cô phản bội tôi, tôi đã hết yêu cô rồi. Cô đừng có ở đó khóc lóc làm gì chỉ khiến tôi thêm coi thường cô thôi, lúc cô cởi hết quần áo lên giường với người đàn ông khác cô có nghĩ gì đến tôi không? – Nghĩ lại những chuyện xảy ra trong quá khứ Thanh Tùng lại càng cảm thấy ức chế, máu nóng sôi sùng sục, tay vô thức nắm lại thành nắm đấm.
-Sao anh lại có thể đối xử với em như vậy chứ? Thật lòng em vẫn còn yêu anh rất nhiều mà, sao anh lại không chịu tha thứ cho em chứ. Em biết lỗi thật rồi mà, cầu xin anh hãy tha thứ cho em đi mà…Hức – Ngọc Mai quỳ xuống cầu xin, vừa khóc nức nở, nghẹn ngào nói,
-Quá muộn rồi, tôi đã tha thứ cho cô từ lâu nhưng thực ra thì tôi đã hết yêu cô rồi nên sẽ không bao giờ có chuyện nối lại tình xưa nữa đâu. Cô biết điều đừng có làm phiền tôi nữa, nếu không đừng trách tôi không nể tình xưa nghĩa cũ mà ra tay tàn nhẫn với cô
Thanh Tùng nhắm mắt nói trong chua xót, đã từng yêu rất tha thiết chỉ vì sự phản bội bây giờ hai người lại như người xa lạ cảm thấy tim nhói đau mà không biết phải làm sao? Mặc dù vẫn còn yêu nhưng liệu có thể quay lại nữa không khi trong tim dường như đã xuất hiện một hình bóng mới? Gió đông thổi hiu hắt sao cõi lòng lại thấy lạnh lẽo, cô đơn đến vậy.
-Có phải vì anh đã yêu cô gái ngồi trên xe kia đúng không? Nên mới không còn yêu em như ngày nào, và đã quên hết luôn những lời đã từng hứa với em đúng không? Đúng không?
Ngọc Mai điên cuồng hét to, tại sao lại như thế chứ? Lúc đó chỉ vì say nắng nhất thời nên cô mới làm điều có lỗi với Thanh Tùng nhưng sao anh lại không chịu tha thứ cho cô chứ, cô vẫn còn rất yêu anh mà…Cô thật sự không cam tâm để mất anh dễ dàng như vậy được, anh hứa sẽ cưới cô làm vợ, cô luôn mơ một giấc mơ trở thành cô dâu xinh đẹp, lộng lẫy sánh bước bên anh tiến vào lễ đường.
Vậy mà chỉ một lần lầm lỡ anh lại nhẫn tâm đến vậy sao? Nhất định không chịu tha thứ cho cô sao? Thử hỏi trên đời này có mấy cô gái là chưa một lần nghĩ đến chuyện ngoại tình và dám ngoại tình dù chỉ một lần với người đàn ông khác chứ? Tại sao đàn ông có thể yêu nhiều người, quan hệ với nhiều người phụ nữ nhưng vẫn nhận được sự cảm thông, tha thứ của người phụ nữ. Còn khi phụ nữ mắc sai lầm thì lại nhất định ruồng bỏ, không chịu tha thứ là sao?
-Đúng vậy. Thế nên cô từ nay đừng có làm phiền tôi nữa, giữa chúng ta từ nay về sau sẽ không còn bất cứ quan hệ nào.
Thanh Tùng nhắm mắt, hít một ngụm khí lạnh, cố giữ giọng thật bình tĩnh nói xong bỏ đi thật nhanh. Còn ở lại thêm giây phút nào nữa chắc hắn sẽ mủi lòng mà đồng ý nối lại tình xưa mất, đã từng rất yêu giờ lại phải coi nhau như người xa lạ. Đau
Ngọc Mai ngồi vật vã giữa đường ngơ ngác như người mất hồn nhìn chiếc xe ô tô chở Thanh Tùng người cô từng yêu rất tha thiết đi xa, nước mắt lại tiếp tục tuôn rơi thấy chua xót và hối tiếc vô cùng. Không đâu, anh vẫn còn rất yêu em mà, bằng mọi giá nhất định em sẽ khiến anh quay trở lại bên em và yêu em như ngày nào. Chỉ cần như vậy, sau này có muốn em trả giá thế nào em cũng cam tâm. Phải sống thiếu anh, em thà chết còn hơn…
-Cô gái đó là người yêu cũ của anh hả? – Hoạ Mi chứng kiến từ đầu đến cuối tò mò hỏi.
-Uh, nhưng đã chia tay lâu rồi – Thanh Tùng nhắm mắt đặt tay lên trán, khẽ nói.
-Cô ấy trông rất xinh đẹp và quyến rũ nha, vậy mà anh lại chia tay cô ấy thật đáng tiếc, làm người ai chẳng từng có lỗi lầm sao anh không chịu tha thứ cho cô ấy chứ? – Hoạ Mi nghi hoặc hỏi, nhìn sơ qua cũng biết từng yêu nhau sâu sắc thế cơ mà.
-Nếu tôi nói vì tôi yêu em thì sao? – Thanh Tùng mở mắt nhìn Hoạ Mi cười rạng rỡ
-Quên đi, coi như tôi chưa nói gì – Thấy ánh mắt sáng rực như con sói thấy mồi của hắn, Hoạ MI cảm thấy lạnh cả sống lưng vội vàng nhìn ra cửa sổ.
-Nếu tôi thật sự yêu em, nhất định em sẽ gặp rắc rối với Ngọc Mai – Thanh Tùng nói vu vơ.
-Trời ơi! Một Hồng Nhung là quá đủ rồi, nếu thêm Ngọc Mai nữa chắc tôi sớm lên Thiên đường gặp Thượng đế mất đôi. Hic – Hoạ Mi run run nói.
-Không sao, tôi nhất định sẽ bảo vệ em – Thanh Tùng cười dịu dàng nhìn Hoạ Mi.
-Thôi xin người, cho chữ “bình yên” đi. Nhanh thật đã h đêm rồi, bao giờ chúng ta mới tới thung lũng tử thần đây – Hoạ Mi cười gượng gạo vội chuyện chủ đề, người này thật sự rất nguy hiểm không nên ở gần.
-Yên tâm, sắp tới rồi – Thanh Tùng nhìn về phía trước một lúc rồi nói.