Sau cái màn ra mắt đó, hồn tôi hoàn toàn thoát khỏi xác, mặc thằng nhóc muốn dẫn đi đâu thì đi.
- Bà chị!
Tôi thức giấc. Trước mặt tôi không còn là phòng khách nữa mà hình như là phòng ngủ của thằng nhóc đó vì thấy có cái giường. Tôi lắp bắp hỏi nó:
- Nhóc là Nhất Thiên thật hả?
- Tôi mà giả dạng thì sẽ kiếm cái tên đẹp hơn rồi.
- Là chồng chị thật hả?
- Không cần phải nói.
Chỉ còn một hy vọng cuối cùng. Tôi đánh bạo hỏi nó:
- Hỏi thật nhé! Nhóc năm nay bao nhiêu tuổi?
- Chi?
- Có thể nhóc bị còi.
- Rất tiếc. Tôi không có bệnh. Năm nay tôi tròn tuổi.
Thôi rồi, bao nhiêu hy vọng về người chồng tương lai nay tan thành mây khói hết. Chỉ còn một cách là sử dụng kế cuối cùng trong kế sách hữu hiệu nhất.
Nhưng thằng nhóc đó có chỉ số IQ cao hơn tôi. Nó nhếch mép nói:
- Muốn trốn cũng được. Có điều nợ .. lãi hàng tháng nặng lắm đấy.
Tôi gục xuống.
- Bao nhiêu đứa xinh đẹp, nữ tính không chọn mà lại chọn chị.
- Chọn chị thì sao? - Nó trố mắt.
- Một đứa con gái vừa xấu, vừa cộc cằn thô lỗ bla bla... - Tôi cắn răng phóng to những tật xấu của mình ra để nó buông tha cho tôi.
- Không sao, nhà này trọng tài năng.
- Chị học bét nhất lớp.
- Tôi thừa biết năm nào chị cũng lãnh học bổng.
- Chị hay bệnh lắm.
- Xạo, yếu mà có sức làm quần quật từ sáng tới tối.
Còn một lý do cuối cùng, tôi phun ra nốt.
- Nhưng ít ra cũng phải lựa ngang tầm với nhóc. Nhóc biết năm nay chị bao nhiêu tuổi không? tuổi rồi. Gái hơn trai tới tuổi, sao xứng được. Không chấp nhận được.
Cái lý do này hiệu nghiệm ghê. Cái miệng đang cãi nheo nhẻo của nó im bặt. Sắp rồi, nó sắp buông tha cho tôi rồi.
- Chỉ là đóng kịch thôi. - Nó phẩy tay.bg-ssp-{height:px}
- Hả?
- Chỉ đóng kịch là vợ chồng thôi.
- Kỳ vậy?
- Cha tôi bị bệnh nặng, sống nay chết mai không biết thế nào. Ông mong ước được thấy một đứa con dâu tuổi xuân thì để lo lắng cho tôi trước khi ông qua đời(ông không tin mẹ tôi được). Tôi muốn làm vui lòng ông phút chót nên mới... - Nó buồn ra mặt.
- Cha nhóc bị bệnh gì? - Tôi biết khuôn mặt đó không có chút giả dối.
- Ung thư gan thời kỳ cuối. Chỉ còn sống được khoảng một tháng nữa thôi.
Giọng nó nghẹn đi.
- Cha tôi là người rất tốt, chưa làm phật lòng ai bao giờ. Trời lại phạt ông ấy phải qua đời sớm. Tôi lại không đủ trưởng thành để làm điều gì được. Chỉ còn làm điều được này
Mắt nó bắt đầu có ngấn nước. Nó vội quay mặt đi.
- Đồng ý đi! Xin chị đấy!
Tôi đã phần nào hiểu được. Ý định bỏ trốn gần bị xóa bỏ.
- Vậy thì tại sao lại chọn chị?
- Tôi... không biết.
- Hả? Không biết mà lại tự chọn à.
Nó đứng lặng một hồi, hình như đang cố gắng nặn ra một cái lý do nào đó để trả lời câu hỏi của tôi. Khó khăn vậy sao.
- Vì... - Đột nhiên nó vỗ tay cái đét, giọng hớn hở. - Chị có những điểm rất giống một người cha tôi cực kỳ yêu quý. Vậy được chưa?
Không còn gì để cự cãi nữa. Tôi nghe theo tiếng gọi của lương tâm, chấp nhận làm phước cho nó để tích đức cho con cháu sau này.
- Thôi được. Chị nhận lời. - Tôi miễn cưỡng. - Nhưng sau khi... sau khi nhóc thực sự có đối tượng thì chị sẽ đi đấy. (Chẳng lẽ nói sau khi bố nó mất, tôi chấp nhận thiệt thòi)
Nó quay lại, ánh mắt sáng lên sau làn nước mắt.
- Thật không?
Tôi đưa tay thề.
- Đứa nào nói láo, trời đánh.
Nó mỉm cười, rạng rỡ. Ôm chầm lấy tôi, nước mắt chảy dài.
- Cảm ơn chị.
- À, hồi nãy nhóc bảo chị giống một người cha nhóc yêu quý, ai vậy? - Tôi lau nước mắt cho nó.
- Còn ai ngoài mẹ tôi. - Nó cười lém lỉnh.
- Vậy à?... Thằng trời đánh! - Tôi rượt nó chạy vòng vòng.