Vân đưa tay ra bẹo má tôi, mỉm cười:
- Mấy ngày nay trông bồ có vẻ vui nhỉ?
Tôi gật đầu. Không bị đám con trai bao vây, sung sướng gì bằng, hễ mỗi lần chúng đến đây là tôi nói “Giao ước” là lui liền. Kể từ nay gánh nặng hai vai đã không còn nữa. Tôi vui cực kỳ, cực kỳ vui. Sau cái ngày đó tôi đã phải cám ơn nó cả trăm lần, đến nỗi nó phải bịt hai lỗ tai khi ngủ luôn (Tôi nói mớ mà). Có điều cái đám trong lớp vẫn còn lảng vảng trước cổng nhưng có còn hơn không. À tôi cũng cần cảm ơn đám con trai một tiếng, nhờ cái cuộc thi đó mà tôi mới nhớ được Thiên chính là cái thằng nhóc đó.
Vân đánh đùa vào tay tôi:
- Bồ với nhóc ấy có tiến triển gì chưa?
Tôi thót tim. Tiến triển gì à? Đâu có.
- Đâu có! Đâu có gì đâu! – Tôi lắc đầu lia lịa.
- Bồ rất vui mà.
- Đâu có. Vả lại… vả lại… - Tự nhiên miệng tôi nó cứng đơ.
Vân cười nửa miệng, nhỏ ghé sát tai tôi,thì thầm:
- Vả lại đây chưa dám trả lời chứ gì?
- Con nhỏ quái quỷ!
Tôi cầm cái cặp rượt nhỏ Atula cả quãng đường về nhà. Đến nhà mới dừng cuộc rượt đuổi.
- Con về rồi đây! – Tôi ấn chuông cửa.
Cha tôi từ trong nhà ra ngoài mở cửa. Cha tôi hỏi:
- Hôm nay con về sớm hả?
- Dạ. Bắt đầu từ học kỳ này, hôm nay con chỉ học một tiết. – Tôi bước vào nhà. – Thiên đâu hả cha?
Cha tôi vừa đóng cổng lại vừa nói:
- À, cậu Thiên còn đang ngủ say ở trên lầu.
- Ngủ?
Quái bình thường nó đâu phải là đứa thích ngủ ngày. Không phải nó từng nói với tôi là khi ngủ ngày nó mệt mỏi hơn ngủ ban đêm sao? Kỳ vậy.
Cha tôi vội sửa lại:
- Không, cậu Thiên… tại hôm nay con bé Hồng Huệ tới chơi và ca vài bài.
À, ra vậy. Con nhỏ Hồng Huệ là con bé có giọng ca của cú mèo, chỉ cất vài tiếng hát là đủ để ngủ suốt ngày. Trong dòng họ Dương tôi kỵ con bé đó nhất, kỵ cái giọng ca có thể cho người ta ngủ suốt mùa đông. Trong nhà, chỉ có cha tôi là chống đỡ được thôi (cha tôi tống nó vào phòng cách âm).
- Sao cha không tống nó vào phòng cách âm ngay từ đầu? Hậu quả nghiêm trọng rồi thấy chưa. – Tôi nói.
- Ờ thì…
- Con lên lầu đây!
Tôi khoác cặp lên lầu, vào phòng mình. Nó nằm ngủ trên giường. Ái chà, ngủ say nhỉ. Thật dễ thương. Tội nghiệp, bị con nhỏ đó tra tấn chỉ có nước đi ngủ mới tránh được.
Ủa, mà sao lại tắt đèn? Lý ra là để đèn để canh chừng con quỷ nhỏ kia có về chưa mà dậy, giờ lại tắt đèn hết. Cái gì kia? Tôi đến đầu giường xem thử. Đồng hồ báo thức? Ủa, nó có đi học đâu, cũng đâu có chuyện xem mắt hay gặp mặt vớ vẩn mà lại để đồng hồ làm gì.bg-ssp-{height:px}
Tôi khẽ lay nó dậy:
- Này, nhỏ Hồng Huệ về rồi. Dậy! Hành thân làm gì thế không biết.
Nó trở mình, nhưng không hề dậy. Ngủ gì mà say thế không biết. Thôi vậy. Tôi kéo chăn đắp cho nó rồi đi xuống nhà dưới, tắt luôn cái đồng hồ báo thức cho khỏi phá giấc ngủ của nó. Ngủ đi! Cái thứ ngược đời.
- ---------
Tôi kéo ghế, ngồi xuống ăn cơm chung với gia đình phu nhân. Cái ghế đối diện vẫn trống. Tôi hỏi người quản gia:
- Bác ơi, Thiên đâu?
- Thưa cô, cậu chủ còn đang nằm trên phòng. Hình như là đang ngủ.
Trời ạ! Ngủ đến năm tiếng đồng hồ. Cái giọng oanh vàng của con bé Hồng Huệ đâu có mầu nhiệm tới cỡ đó. Dù sao nó cũng là cái khiên chống chọi được với cát bụi.
Phu nhân nói với ông quản gia:
- Bác lên gọi nó xuống đây hộ tôi.
- Vâng, thưa phu nhân.
- Bác ơi, hôm nay con bé Hồng Huệ hát bao nhiêu giờ mà Thiên ngủ dữ vậy? – Tôi hỏi phu nhân.
Phu nhân mở to mắt:
- Đâu có, hôm nay ta có chợp mắt chút nào đâu.
- Ơ, sao cha con nói…
- Dạ, mẹ gọi con…
Thiên vừa đi vừa ngáp. Không thể tin được.
- Cậu… sao thê thảm thế?
Thiên nhìn sang tôi, đột nhiên nó hét lên:
- Hả? Cô… cô về hồi nào vậy?
- Ba giờ. Lúc đó cậu còn bị trúng bùa đó.
Nó trông bộ rất ngạc nhiên:
- Trúng bùa gì?
- Không phải hôm nay con nhỏ Hồng Huệ tới đây chơi sao?
- Ơ…
- Ăn cơm thôi! – Cha tôi cắt ngang.
-