- Cô có thể nắm tay tôi được không? Như thế tôi có thể có đủ can đảm để kể cho cô nghe mọi chuyện.
Tôi đưa tay nắm lấy tay Thiên, siết nhẹ. Thiên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu:
- Người hồi nãy là Đặng Giang Phách, bạn tôi cũng là anh song sinh của Tiểu Huệ.
- Tiểu Huệ, người nằm dưới ngôi mộ ấy hả?
- Chính tôi đã hại chết em ấy và bố của em ấy.
Sao?
- Chỉ vì một câu nói khi không kiềm chế.
(Lời kể của Nhất Thiên)
- ----Quá khứ-----
- Sau này Tiểu Huệ làm cô dâu của anh nhé!
Tôi quỳ dưới chân Tiểu Huệ, đặt tay lên trái tim mình, còn tay kia thì đưa đoá hồng cứ như là mấy người trong phim bộ hôm qua. Tiểu Huệ vội vàng chạy xuống đỡ tôi, nói:
- Trời, sao anh lại lạy em?
- Sau này em làm cô dâu của anh nhé! – Tôi nắm lấy tay cô bé.
- Cô dâu?
Tiểu Huệ tự dưng đỏ bừng cả mặt. Giang Phách đứng đó, chống nạnh hỏi:
- Bạn hiểu cái câu đó là gì không hả?
Tôi nói:
- Hôm qua mình có coi một bộ phim, thấy một cặp kết hôn với nhau vì rất thích nhau.
- Ra vậy… Vậy…Giang Phách này trao gửi em gái mình cho bạn đó.
- Anh hai!
Tiểu Huệ vùng vằng chạy ra khỏi bãi cỏ nhung, hất tung cả đoá hồng tôi tặng. Tôi vội chạy theo, gọi với. Được một lúc mới bắt được tay Tiểu Huệ.
- Bắt được em rồi nhé!
- Anh có nói thật không đấy?
- Chuyện gì?
- Anh có thật sự muốn em làm cô dâu của anh không? - Tiểu Huệ hỏi tôi.
Tôi xoay vai cô bé lại để cho cô bé nhìn thẳng vào tôi.
- Đương nhiên. – Tôi mỉm cười. – Sau này anh sẽ cưới em làm vợ. Anh hứa đấy.
Tiểu Huệ sà vào lòng tôi. Nước mắt của cô bé ở đâu tuôn ra lã chã.
- Em vui lắm!
- ----Hiện tại-----
- Thế à? – Mai không tỏ vẻ ngạc nhiên cho lắm. - Hứa cho lắm vào, nhỏ Trân cũng vậy.
Tuy đang tâm sự nhưng Mai vẫn lộ chất ghen. Đáng yêu thật. Tôi cười gượng:
- Tôi đâu có biết, tôi chỉ biết kết hôn là phải sống với người đó trọn đời và chăm sóc cho người đó bằng tất cả khả năng. Lúc đó Tiểu Huệ là một cô bé mồ côi mẹ, cha lại bù đầu với công việc, thiếu vắng tình thương rất nhiều nên tôi tỏ ý muốn chăm sóc em.
- Hết từ rồi hả?bg-ssp-{height:px}
- Tôi đâu có biết.
Mai siết chặt tay tôi, hỏi:
- Cho tôi hỏi, hai người ngang tuổi nhau mà sao lại xưng “anh”, “em”?
- À, Tiểu Huệ bảo tôi là bạn của anh Tiểu Huệ nên lớn hơn và xưng là “anh”, “em”.
Mai phụng mặt, lời nói có ý giận dỗi:
- Khờ quá.
- Sau tôi mới về khoe với cha chuyện đó và đã hiểu ra…
- ----Quá khứ-----
Tôi ngã người xuống chiếc giường ở bệnh viện, tự hào nói với cha:
- Cha, con đã hứa với Tiểu Huệ là sẽ lấy em ấy làm vợ đấy.
Cha tôi nhíu mày lại, có vẻ không bằng lòng. Ông hỏi:
- Con có hiểu từ “kết hôn” là gì không?
Tôi liền cắt nghĩa cho cha nghe:
- “Kết hôn” là chung sống với một người con gái suốt đời và phải chăm sóc người đó. Con đã hứa sẽ kết hôn với chị Trân và Tiểu Huệ nên con sẽ chăm sóc họ cẩn thận.
Cha tôi lắc đầu, ông giảng giải cho tôi hiểu:
- “Kết hôn” là sống với người mình yêu thương nhất đến trọn kiếp, cùng với người đó chia ngọt sẻ bùi.
- Yêu thương nhất? Ý cha nói là phải “kết hôn” với mẹ à?
- Không phải, yêu đây là yêu một người không có quan hệ máu mủ với mình.
Tôi chẳng hiểu mô tê gì cả. Cha tôi lại giảng giải tiếp:
- Khi nào con gặp một người con muốn chia sẻ tất cả tâm sự với người đó, được ở bên người đó. Con hiểu không?
Tôi lắc đầu. Cha tôi phải vò đầu bứt tai rồi vỗ tay:
- Khi con ở bên Tiểu Huệ, con thấy thế nào?
- Bình thường. – Tôi đáp.
- Khi Tiểu Huệ cười với người con trai khác, con thấy thế nào?
- Vui cho em ấy. – Tôi nói.
Cha tôi liền bảo:
- Vậy Tiểu Huệ và Trân không phải là cô dâu của con sau này.
Cha tôi chỉ cần nghe tôi nói vậy mà phán ngay, kỳ vậy? Tôi hỏi:
- Tại sao vậy cha?
- “Cô dâu” thật sự của con là người làm cho con rung động con tim khi nhìn thấy, khi ngồi gần nói chuyện, con sẽ kể hết mọi chuyện về mình với cô ấy và sau này con sẽ không thể giấu cô ấy một chuyện gì.
- Như cha với mẹ ấy ạ?
Cha tôi xoa đầu tôi, mỉm cười:
- Một khi con gặp cô bé nào làm con rung động thật sự, đấy mới chính là “cô dâu” của con.