Lễ Lễ đang vui vẻ đánh giá bản thân trong chiếc váy màu xanh nhạt, nhưng Trang Khê thì không ổn rồi.
Cậu không cảm thấy con trai mặc quần áo con gái có vấn đề gì cả. Bây giờ chuyện thế này rất thường gặp, tự do ăn mặc là một biểu hiện của xã hội tự do. Vấn đề là ở chỗ, từ lúc bắt đầu cậu vẫn xem Lễ Lễ là con gái.
Cái gì mà tâm tư của con gái sâu xa, cái gì mà con gái phải nuôi dưỡng một cách giàu có và cưng chiều…
Cậu may váy cho Lễ Lễ, tô son, sơn móng tay, thương nó như một đứa con gái. Nhưng hiện thực nói với cậu rằng Lễ Lễ là một bé trai, còn là Thái tử của một quốc gia dưới thời phong kiến? Thái tử phải cưới vài phi tử chứ, gì mà đòi sinh con cho cậu?
Trong chốc lát, Trang Khê không biết phải đối mặt với vị Thái tử muốn sinh con cho mình như thế nào nữa. Thật ra từ đầu Lễ Lễ chưa bao giờ nói bản thân nó là con gái, lúc cậu đưa váy cho nó, nó còn hỏi cậu muốn sỉ nhục nó sao?
Trang Khê che mắt muốn offline, suy nghĩ lại cho tốt đã.
Nhưng lúc này Lễ Lễ đã phát hiện ra Tiểu Khê có vấn đề, nó đi đến bên cạnh Tiểu Khê: “Có đẹp không?”
Đẹp, thật sự rất đẹp.
Tiểu Khê cứng người đứng thẳng, còn nghiêm túc hơn lúc trên lớp: “Đẹp, đẹp lắm!”
Lễ Lễ nhìn Tiểu Khê một lát: “Thật không?”
Tiểu Khê khẽ cúi đầu: “Ừm, đẹp mà.”
Trong lòng Trang Khê hơi muốn khóc, sao thành ra như vầy chứ.
Sau này cậu cũng không còn cảm thấy đau lòng vì Lễ Lễ cao hơn mình, tay Lễ Lễ to hơn mình nữa.
[Tâm trạng của Lễ Lễ -.]
[Tâm trạng của Lễ Lễ -.]
[Tâm trạng của Lễ Lễ -.]
…
Trang Khê hoảng hốt, công chúa nhỏ, không phải, Thái tử điện hạ lại làm sao thế này? Tâm trạng cứ tuột xuống không ngừng. Tâm tư con gái thật sự khó đoán, không, phải nói là vui giận của Thái tử thật khó lường. Nhưng rõ ràng Lễ Lễ còn đang cười mà.
Trang Khê thật sự muốn khóc rồi.
Tiểu Khê ngẩng đầu lên: “Lễ Lễ mặc cái này còn đẹp hơn cái vừa rồi á.”
[Tâm trạng của Lễ Lễ +.]
[Tâm trạng của Lễ Lễ -.]
Trang Khê: “…”
Lễ Lễ: “Trong lòng cậu đang nghĩ gì?”
Lễ Lễ: “Cậu có vẻ không bình thường.”
Trang Khê căng thẳng, nói một câu không tính là nói dối: “Lễ Lễ còn cao hơn tôi, tôi…”
Đột nhiên Lễ Lễ cười, tâm trạng tăng lại rất nhiều.
Nó vỗ vỗ vai của Tiểu Khê: “Đừng buồn, cậu không ôm được tôi cũng không sao, tôi có thể ôm cậu.”
Trang Khê: “…” Không phải là vấn đề này.
Lễ Lễ: “Cậu không bảo vệ được tôi cũng không sao, tôi có thể bảo vệ cậu.”
Lễ Lễ: “Cậu tin tôi, đừng sợ, không ai có thể tổn thương đến cậu.”
Lễ Lễ tự nói một mình. Trang Khê không biết bản thân nói một câu kia khiến Lễ Lễ nghĩ đến hồi ức gì đó trong lòng, lại mở khóa một quyển nhật ký.
[Chúc mừng bạn đã mở ra “Nhật ký mười lăm tuổi của Lễ Lễ”]
Lúc này vừa hay giải cứu cho Trang Khê, cậu lập tức mở nhật ký ra. Háo hức muốn biết thêm về Thái tử nhỏ vui giận thất thường một chút.
Chữ viết trong quyển nhật ký này không còn non nớt đáng yêu như khi còn bé nữa, nét chữ sắc bén bay bổng, khoảng cách giữa các hàng chữ khí thế như sét đánh.
Nhật ký của Lễ Lễ mười lăm tuổi:
Buổi tối hôm nay, ta mời mẫu hậu đến Đông cung dùng bữa. Vài người bên họ ngoại cũng cùng đi, trong tiệc rượu ngập tràn tiếng cười nói.
Mẫu hậu vẫn như thường ngày, vẫn hào hoa phong nhã như cũ, xuân phong đắc ý. Những năm nay, bà luôn được người người ủng hộ ở hậu cung, người người nhìn thấy bà đều khúm núm tâng bốc, khúm núm quỳ lạy, nâng bà lên cao. Kết quả là hành động của bà càng không thèm kiêng nể gì cả. Phụ hoàng cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt, rất ít khi hỏi đến, càng tiếp thêm khí thế cho bà.
Rượu chảy vào lòng, mẫu hậu nói: “Chỉ uống rượu dùng bữa thì cũng quá nhàm chán rồi.”
Ta cười đáp: “Mẫu hậu nói đúng, đêm tối sâu thẳm, nên có thêm ánh sáng mới đúng.”
Mẫu hậu nhìn ta.
Ta vẫn cười: “Đêm hôm qua ta đã chuẩn bị một số thứ vừa khéo có thể giải sầu cho mẫu hậu.”
Các vị đang ngồi đều nhìn về phía ta, trong mắt là vui mừng và mong đợi, mẫu hậu cũng không ngoại lệ.
“Thái tử điện hạ thật là hiếu thuận, Hoàng hậu nương nương thật sự có phúc khí.”
Mẫu hậu cười cười, nhận lấy sự khen tặng của mọi người.
Trên đại điện, có thị vệ dẫn một người dính đầy dầu, có nữ quyến thấy hắn thì chán ghét vẫy vẫy khăn trong tay. Nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt của người kia lập tức xấu hổ vội thu tay lại, sợ hãi nhìn về phía Hoàng hậu, sợ bị bà nhìn thấy, khiến bà không vui.
Mẫu hậu nhíu mày.
Người này là công công thân cận bà tín nhiệm nhất, là lão nhân trong cung.
Mẫu hậu: “Không phải Tần công công rời cung rồi sao?”
Ta không nói gì cả, chỉ cười mà nhìn cái tên công công đang giãy dụa trên đất. Hai chân Tần công công bị trói, người bị treo ngược lên.
Ta nhận lấy một mũi khoan nhỏ sắc nhọn từ người bên cạnh, đi từng bước đến trước mặt hắn.
Mẫu hậu quát lớn: “Huyền Lễ, ngươi muốn làm gì?”
Mũi khoan bị ta nắm chặt trong tay, ngón tay căng chặt để lộ ra một đoạn sắc nhọn, từng chút cắm thẳng vào đầu của Tần công công. Không đoạt đi tính mạng, nhưng tiếng kêu thê thảm vang vọng cả hoa viên cũng đủ để chứng minh đau đến nhường nào. Có người kinh ngạc kêu lên, có người sợ đến ngã lăn xuống đất, ai cũng không ngờ sẽ phải chứng kiến cảnh tượng thế này.
Mẫu hậu đứng dậy, trường bào rũ xuống từ trên ghế “Huyền Lễ, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?!”
Ta không nghe thấy giọng nói của bà, mũi khoan vẫn đâm vào đầu Tần công công từng chút một, mãnh thú trong lòng phá nát lồng giam, ngửa mặt lên trời rống dài.
Ta là vị Thái tử đáng xấu hổ nhất trong miệng của mẫu hậu. Đường đường là Thái tử, lại thích y phục màu đỏ. Bà ấy không làm gì ta cả, chỉ dùng những thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn để giết sạch những người có liên can. Ban đầu là Minh Sương đã tìm son môi và y phục cho ta, sau đó chỉ cần lúc ta không nhịn được mặc váy vào, thì mỗi người ở bên ngoài phòng đều chết một cách thê thảm. Không cần biết là có nhìn thấy hay không.
Váy đỏ là do máu tươi nhiễm đỏ, bà ép buộc ta nhìn thấy liền sợ hãi, đổi thành mãng bào của Thái tử. Mà ra tay chính là Tần công công này. Mũi khoan bén nhọn khoan mạnh vào đầu. Hắn đặt bao nhiêu Nhân Trư bên gối của ta, lộ ra bao nhiêu ánh mắt khinh thường trước mặt ta? Mũi khoan bị ta rút ra, Tần công công đã không còn phát ra được âm thanh gì từ lâu, ánh mắt nhìn về phía mẫu hậu.
Mũi khoan bị đổi thành đèn dầu, đồng tử của Tần công công khẽ co lại.
Cuối cùng mẫu hậu cũng không duy trì nổi dáng vẻ nữa, bà lớn tiếng gào lên: “Người đâu, mau ngăn Thái…”
Bà không nói được nữa, vì ta đã đá một cú về phía dưới của Tần công công, người bị treo không ngừng run rẩy, mẫu hậu ngồi xuống, sắc mặt trắng bệch. Ta cười lớn, rót đèn dầu vào đầu của hắn trước mặt mẫu hậu, khắp người bị đốt lửa, từ trong ra ngoài.
Đêm đen được thắp sáng, đèn trời vẫn đang lay động.
Mấy nữ quyến ngoại trừ nôn mửa, thì là ngất đi. Ta đứng trước đèn trời nói với mẫu hậu: “Phụ hoàng cảm thấy người này nên chết.”
Sắc mặt của mẫu hậu càng tái nhợt hơn.
Bà không thể tin nổi nhìn ta: “Không phải ta đều vì ngươi sao.”
Ta mỉm cười, hỏi lại câu hỏi mà bà đã từng không ngừng hỏi ta: “Đẹp không?”
Khoảnh khắc đêm đen được thắp sáng ấy, ta cảm nhận được nắm quyền lực trong tay tốt đến nhường nào.
Đứa trẻ ấy sẽ không bao giờ trốn dưới mặt bàn, run rẩy dùng ngón tay tô son nữa. Thiếu niên ấy cũng không bao giờ lén lút trốn trong cung điện tối đen để được mặc váy một chốc, rồi lại lo lắng đề phòng, chẳng dám ngắm nhìn những ngôi sao thêm một chút. Ai dám hoài nghi long bào là như thế nào?
…
Trang Khê xem xong, càng không biết phải đối mặt với Lễ Lễ sao nữa.
Tiểu Khê nói với Lễ Lễ: “Lễ Lễ, cậu đừng làm việc, nếu tốc độ lan tràn độc tăng lên thì làm thế nào bây giờ?”
Sau đó, cậu tự mình cúi đầu đi cắt hoa hướng dương. Những đóa hoa hướng dương và tán lá to lớn che khuất khuôn mặt của cậu, Trang Khê có thể thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng cậu có rất nhiều cảm xúc lẫn lộn, Trang Khê không biết nên làm thế nào.
Cánh hoa màu vàng rực rỡ của hoa hướng dương phản chiếu ánh tà dương, những phiến lá to lớn màu xanh biếc, những ngọn cỏ nhỏ mềm mại dưới chân dán vào cậu. Trang Khê thả lỏng, nhẹ nhõm hơn nhiều.
Viễn Viễn và Trạch Trạch mang đá quý trở về. Tiểu Khê nhìn thấy bọn họ, cắt xong cây hoa hướng dương cuối cùng rồi đi ra khỏi cánh đồng.
Lần này Viễn Viễn và Trạch Trạch mang đá quý về còn nhiều hơn trước. Đào quặng càng sâu, xác suất thu hoạch được đá quý càng cao. Bọn họ vẫn giống như trước, đặt từng viên từng viên đá quý trước mặt Tiểu Khê. Tiểu Khê bị đá quý chiếu đến sáng lấp lánh, trong lòng Trang Khê cũng thế.
Cậu chọn ra một viên đá quý hình tròn màu đỏ, đặt trong tay Lễ Lễ. Màu đỏ là màu sắc đặc biệt của Lễ Lễ, nó thích màu đỏ, cũng ghét màu đỏ.
Tiểu Khê: “Rất hợp với móng tay, màu đỏ sôi nổi hợp với Lễ Lễ lắm.”
Lễ Lễ nhìn cậu, âm thầm tăng thêm điểm tâm trạng.
Tiểu Khê ngồi đếm đá quý, sau khi bán đi từng viên thì kinh ngạc phát hiện, bọn họ sắp có đủ kim tệ rồi. Dựa theo tiến độ bây giờ, khoảng bốn ngày nữa bọn họ sẽ có . kim tệ đầu tiên.
Tiểu Khê vui vẻ nói chuyện này với các nhân vật: “Có thể chữa trước cho một người rồi!”
“Dựa theo thứ tự đến trước vào sau, đầu tiên nên trị cho Viễn Viễn.” Tiểu Khê công bằng nói.
[Tâm trạng của Viễn Viễn +.]
Viễn Viễn: “Tôi không cần trị đầu tiên.”
Tiểu Khê nghi ngờ đầy mặt, cậu nhìn về phía Trạch Trạch: “Vậy thì chữa mắt cho Trạch Trạch trước?”
Trạch Trạch lắc đầu: “Không ảnh hưởng đến sinh hoạt.”
Trang Khê im lặng, gì thế này, cậu còn cho rằng bọn họ sẽ vì chuyện này mà đấm nhau cơ, bởi vậy mới tự quyết định. Lẽ nào trước đó cậu nói phải chăm sóc con gái nên bọn họ thật sự nghe lời, bây giờ đều muốn chữa cho Lễ Lễ trước?
Trong lòng Trang Khê hơi áy náy, thật ra giới tính của Lễ Lễ cũng giống bọn họ.
Nếu như không dựa theo thứ tự trước sau, mà xem ở mức độ cấp bách thì giải độc cho Lễ Lễ trước cũng là thích hợp.
Tiểu Khê: “Vậy giải độc cho Lễ Lễ trước.”
Lễ Lễ cũng lắc đầu.
Trang Khê: “…”
Nhóm nhân vật của cậu trở nên khiêm nhường thế này từ lúc nào vậy?
Có chuyện này giảm xóc, lúc Tiểu Khê offline cũng không quá bất ngờ như trước nữa. Sau khi offline, cậu mở nền tảng phát sóng trực tiếp của mình ra. Không phải tự mình phát sóng mà là xem phát sóng của những người khác.
Bên kênh quần áo nữ có một vài đại thần thích mặc quần áo nữ, Trang Khê vừa xem phát sóng vừa xem những chủ đề liên quan trên diễn đàn. Thích mặc quần áo nữ có rất nhiều nguyên do. Trong xã hội hiện đại có người chỉ đơn giản là thích mặc quần áo nữ, có người là tìm sự mới lạ, có người là vì hiểu rõ áp lực, có người là vì những trải nghiệm thời thơ ấu.
Không phải Trang Khê đang đi tìm nguyên nhân cho Lễ Lễ, cậu chỉ muốn hiểu rõ hơn về lĩnh vực này. Cậu không có đủ kiến thức rộng rãi, nhưng cậu sẽ đi tìm hiểu. Lễ Lễ là nhân vật của cậu. Mỗi một nhân vật đều có những đặc điểm khác nhau, loại đặc điểm này cần phải lưu giữ lại chứ không được “thay đổi”.
Trong phòng phát sóng, có một người đàn ông vừa tan ca, sau khi rửa mặt xong thì bắt đầu trang điểm. Trừ việc làn da của anh ấy tốt hơn các bạn nam khác một chút, những phương diện khác nhìn thế nào cũng rất đàn ông. Nhưng sau khi trang điểm xong, một màn thần kỳ liền xuất hiện. Bình luận trên màn hình điên cuồng bị oanh tạc bởi sự yêu thích và phần thưởng.
Đợi sau khi anh ấy đội tóc giả, đổi quần áo thành váy và hóa thân thành một đại mỹ nữ. Bình luận trên màn hình càng cuồng nhiệt hơn, chỉ trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, phần thưởng đã nhiều hơn một tháng của Trang Khê. Hàng trăm nghìn người đều nói thích anh ấy. Anh ấy mỉm cười trước phần thưởng của các fans.
Trang Khê nhớ đến Lễ Lễ chỉ dám mặc váy một mình trong cung điện tối đen thì rất đau lòng. Vừa rồi Lễ Lễ vui như thế, giá trị tâm trạng tăng lên từng chút là vì rốt cuộc cũng có người có thể nhìn thấy nó mặc váy, mà không bị biến thành Nhân Trư rồi.
“Đây là tiểu tiên nữ xinh đẹp nhà ai vậy, tôi còn là con gái gì nữa, đại thần hãy nhận lấy đầu gối của em!”
“A a a a a a đây nhất định là đại thần mặc quần áo nữ đẹp nhất tinh hệ!”
Trang Khê cong mắt nhìn bình luận trên màn hình, không phải đâu. Lễ Lễ của cậu đẹp hơn nhiều. Là loại xinh đẹp tự nhiên ấy, không cần lớp lớp trang điểm đậm trên mặt. Sau khi xem xong những thứ này, một chút khó chịu của Trang Khê cũng biến mất.
Thật ra Lễ Lễ rất đáng thương. Hoàng huynh mà nó thích nhất bị mẫu hậu hại chết, tiểu thái giám thân thiết nhất bị biến thành Nhân Trư. Người mang lại những đau khổ từ lúc nó còn nhỏ lại là mẹ đẻ của mình. Rốt cuộc, có lẽ ngay cả chuyện thích son môi, thích mặc quần áo nữ cũng là bởi vì mẹ đẻ của nó. Mẹ của Lễ Lễ không biết tất cả mọi việc, ngược lại còn chán ghét hận thù điểm này của Lễ Lễ. Từng bước ép Lễ Lễ trở thành một người tìm kiếm sự an tâm từ quần áo cho nữ và giết người.
Thích Tuyết Nam như thế thôi đã khiến cậu đau lòng, trong lòng Lễ Lễ sẽ còn như thế nào nữa. Những thứ cậu nhìn thấy còn chưa là tất cả. Chất độc trong người Lễ Lễ có lẽ lại là một câu chuyện bi thảm không thể tưởng tượng nổi.
Ở trên bản đồ sân bay, cậu từng nhìn thấy những lời nói điên cuồng của Lễ Lễ. Loại độc này không lấy mạng người ngay lập tức, nhưng sẽ khiến da lở loét từng chút một, và dùng cách khiến Lễ Lễ sụp đổ tuyệt vọng nhất mà chết đi.
Trang Khê rúc vào chăn, thật ra cậu rất hạnh phúc. Trong lòng cậu có một kế hoạch nhỏ, mang một niềm vui quang minh chính đại đến cho Lễ Lễ.
Sau khi Tiểu Khê offline, ba nhân vật đứng đối diện nhau.
Viễn Viễn: “Dù thế nào thì tôi cũng không phải là người đầu tiên đi chữa bệnh, hai người tự bàn đi.”
Không chữa bệnh mới có thể có được nhiều sự thương xót và ưu đãi hơn. Còn một phương diện khác, trong lòng Viễn Viễn có chút lo lắng, nếu như nó được chữa khỏi rồi thì còn có thể ở bên cạnh Tiểu Khê nữa không?
Trạch Trạch: “Ta sao cũng được.”
Viễn Viễn: “Vậy thì, ưu tiên con gái?”
Trạch Trạch nhìn Lễ Lễ, nụ cười ít thấy xuất hiện trên mặt, “Nói rất có lý.”
Lễ Lễ chỉnh lại váy của mình: “Được thôi.”
Lễ Lễ nói xong thì xách váy của mình đi từng bước về phòng. Hai người này, một người khiến nó sợ hãi, mặc dù đã băng mắt lại nhưng lại giống như có thể nhìn xuyên qua đó. Một người khác giống như trời sinh có sẵn địch ý với nó. Bây giờ nó còn quá yếu ớt, có thể trốn thì vẫn nên trốn đi.
Hai ngày nay Trang Khê lại may cho Lễ Lễ vài cái váy nữa. Vào ngày phòng của Lễ Lễ được xây xong, giá treo quần áo của nó đã được lấp đầy bởi mười cái váy màu sắc và kiểu dáng khác nhau. Phòng của Lễ Lễ cũng hợp với bối cảnh của nó. Là một căn phòng nhỏ mang phong cách cổ xưa, Lễ Lễ rất thích. Nó thường mặc váy nhỏ ngồi bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Buổi chiều thứ Sáu, sau nhiều ngày, cuối cùng Trang Khê cũng mở lại quyền hình ảnh trong “Thị trấn màu xanh”.
Trước đó, Tiểu Khê đã nói với Lễ Lễ trong trò chơi rằng thật ra cậu sống ở một nơi khác. Lễ Lễ tiếp nhận chuyện này một cách rất bình tĩnh, có lẽ trong lòng nó cũng đã đoán được rồi.
Tiểu Khê: “Người ở nơi này đều thích những người giống như Lễ Lễ vậy.”
Thật ra, rất nhiều người đều thích các người dân xinh đẹp.
Tiểu Khê: “Tôi muốn dùng một cách thần kỳ như thế để cho bọn họ nhìn thấy, Lễ Lễ của tôi đẹp đến thế nào.”
Trang Khê biết rằng từ lâu nay Lễ Lễ luôn muốn mặc váy trước mặt người khác một cách quang minh chính đại. Không cần phải len lén mặc một mình trong đêm tối nữa.
Sau khi nói với Lễ Lễ về buổi phát sóng trực tiếp, nói với nó rằng ở nơi đó có thể nhìn thấy lời nói của người khác, trong ánh mắt kích động lại bồn chồn của Lễ Lễ, Trang Khê bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Lần phát sóng trực tiếp này, Trang Khê không dùng tài khoản cậu thường dùng để học tập, mà tạo một tài khoản mới. “Thị trấn màu xanh” tự có sẵn lượng truy cập nhất định, ngay cả khi không có fans thì nhân số cũng không phải rất ít. Vừa bắt đầu chưa đến hai phút liền có mấy trăm người vào phòng vì ảnh chụp của Lễ Lễ.
Màn hình phát sóng trực tiếp đổi thành phòng của Lễ Lễ trong trò chơi.
“Tôi đến để xem có thật là có nhân vật đáng yêu như thế không? Có phải là photoshop không vậy?”
“Sao có thể có nhân vật tinh tế như thế chứ? Tôi nhấn vào với tâm trạng thấp thỏm đấy, hi vọng không phải là một cú lừa.”
Có rất nhiều nghi ngờ như thế, đến khi nhìn rõ Lễ Lễ liền trở thành “Aaaaaa”.
Trang Khê đã thiết lập không thể chụp ảnh và quay màn hình. Rất nhiều người hận không thể sống chết nhét nhân vật ấy vào trong đầu mình, si tình đến trình độ chỉ cần nhìn chữ viết chạy qua cũng khiến Lễ Lễ đã từng trải đấu tranh trong hoàng thất cũng phải lùi về sau một bước.
Bảng lời thoại nhảy ra đúng lúc.
[Lễ Lễ hơi sợ hãi.]
Bình luận trên màn hình cũng hiện ra: “Bé đáng yêu đừng sợ.”
Bảng lời thoại của trò chơi lập tức có một tin mới.
[Tâm trạng của Lễ Lễ +.]
Người xem ngơ ngẩn một lúc, bình luận trên màn hình dần dần trở nên náo nhiệt hơn.
“Mẹ ơi mẹ ơi, đây là bé đáng yêu nhà ai thế?! “
“Sao cô ấy lại xinh đẹp như vậy chứ?!”
“Nếu có nhân vật xinh đẹp thế này tôi có thể sẽ mãi mãi đắm chìm trong trò chơi đó!”
“Hít hít hít, điên cuồng hít! Đây chắc chắn là người dân trong thị trấn xinh đẹp nhất!”
“Lễ Lễ, đây là đóa hoa của thị trấn đó!”
[Nội tâm Lễ Lễ tràn đầy nghi ngờ, có mấy câu nó nghe không hiểu.]
[Tâm trạng của Lễ Lễ +.]
[Tâm trạng của Lễ Lễ +.]
“Hahaha tất nhiên là cậu không thể nghe hiểu toàn bộ rồi, cậu là AI có hạn đó bé đáng yêu!”
“Cậu chỉ cần biết cậu là người dân đẹp nhất là được rồi!”
Trang Khê: “…”
Cậu cảm thấy Lễ Lễ không hiểu không phải vì AI có hạn.
Lễ Lễ chỉ nhìn nơi đây thì giá trị tâm trạng liền tăng lên từng chút một. Tâm trạng của Trang Khê cũng từng chút tăng theo. Cậu đoán không sai, Lễ Lễ thật sự rất vui.
Dựa theo kiến nghị của Trang Khê, Lễ Lễ cầm một chiếc váy lên, đi vào phòng ngủ thay quần áo.
Không bao lâu sau, Lễ Lễ thay xong váy mới đi từ phòng ngủ ra. Nó đã không còn căng thẳng như vừa rồi, mặt không đổi sắc ngẩng lên. Lúc này bình luận trên màn hình càng điên cuồng hơn.
Hầu như đều biến thành các bà mẹ aaaaa, chết vì sự đáng yêu nằm la liệt.
Thỉnh thoảng có vài người khen streamer thật biết may váy, nhất định là một cô gái đáng yêu hoặc là hỏi streamer là dùng nguyên liệu gì để may thành váy.
Trang Khê lại ngẩng đầu nhìn, số lượng người xem đã vượt qua hai ngàn.
Tâm trạng của Lễ Lễ trong trò chơi vẫn luôn tăng lên, nó vui vẻ đi vài bước trong phòng, lại cầm một chiếc váy màu vàng sáng đi vào.
Hàng ngàn người nín thở chờ đợi, căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cửa nhỏ. Khoảnh khắc mà cánh cửa mở ra, bình luận trên màn hình lại tranh nhau mà bật ra.
Chiếc váy nhỏ màu vàng sáng làm nổi bật màu da, khuôn mặt của Lễ Lễ sáng lấp lánh, càng đẹp và khiến lòng người rung động hơn.
“Sao lại có một nhân vật đẹp như vậy đáng yêu như vậy tôi chết rồi!!!”
Lễ Lễ nhấc cằm lên, mắt sáng ngời.
Giống như mong ước được nhìn nhiều thêm một cái lúc trước đều là hy vọng xa vời, ngôi sao mà cả đời cầu cũng không có toàn bộ đều cất ở trong mắt.
[Tâm trạng của Lễ Lễ +.]
Khóe môi của Trang Khê không nhịn được khẽ nhếch, Lễ Lễ của hiện tại tỏa sáng lấp lánh rồi.
Cuối cùng nó cũng có thể mặc váy trước mặt mọi người một cách không hề kiêng dè, còn nhận được sự khen tặng điên cuồng của mọi người nữa. Khôngcần hệ thống nhắc nhở, Trang Khê cũng biết tâm trạng của Lễ Lễ tốt đến thế nào. Trên khuôn mặt nó là nụ cười chân thật, trong mắt là ánh sáng lấp lánh.
Trang Khê ngồi ở một bên cười đến cong cả mặt mày, trong lòng chứa đầy niềm vui và sự đồng cảm.
Lễ Lễ đã thay tổng cộng năm chiếc váy, số người xem vượt qua . khi Trang Khê tắt phát sóng trực tiếp đi. Thật ra thay quần áo cũng rất mệt, Trang Khê chỉ phát sóng nửa tiếng thì tắt.
Lễ Lễ đã đủ vui vẻ rồi, giá trị tâm trạng của nó bây giờ là .
Sau khi tắt phát sóng trực tiếp, Trang Khê mới phát hiện ra chỉ trong vòng nửa tiếng ngắn ngủi, cậu đã nhận được hơn một ngàn phần thưởng. Lại nhìn về phía nhân vật đang vui vẻ sắp xếp lại váy của mình, Trang Khê cảm thấy đây là một nhân vật sáng lấp lánh.
Cậu vui vẻ chuyển hơn một ngàn vào trò chơi, hơn một ngàn đó, có thể làm được rất nhiều thứ trong trò chơi. Tiểu Khê nói chuyện này với Lễ Lễ, Thái tử Lễ Lễ cao quý đối với chuyện tiền bạc, nghe hay không nghe cũng như nhau. Thế nhưng lại vui vẻ và kích động ôm lấy Tiểu Khê.
Sau khi biết Lễ Lễ thật ra là người cùng giới, phản ứng của Trang Khê không còn như trước nữa. Thay vào đó, cậu cũng giống như nó, ánh mắt sáng lấp lánh ôm chặt lấy nó.
Lễ Lễ: “Thật vui.”
Lễ Lễ: “Thích cậu lắm.”
Tiểu Khê: “Tôi cũng thích Lễ Lễ.”
Chỉ cần không nhắn đến chuyện sinh con nữa thì đúng là rất vui, cũng rất thích.
[Viễn Viễn và Trạch Trạch giống như đang đến gần phòng.]
Trang Khê: “?”
Tiểu Khê: “Lễ Lễ, bọn mình ra ngoài xem thử.”
Lễ Lễ nghi ngờ, có chút không nỡ đứng dậy.
Trang Khê chột dạ thở dài một hơi, khi đi ra cùng với Lễ Lễ thì chạm phải Viễn Viễn và Trạch Trạch.
Viễn Viễn và Trạch Trạch đồng thời nhìn về Tiểu Khê.
Tiểu Khê: “Bây giờ chúng ta có tiền rồi, các cậu có muốn gì không?”
Đều là người một nhà, Trang Khê không nói rằng tiền do Lễ Lễ kiếm ra thì nhất định phải để Lễ Lễ tiêu. Giống đá quý mà Viễn Viễn và Trạch Trạch đào ra, cũng có thể cho Lễ Lễ vậy.
Trong “Thị trấn màu xanh” tiền trong hiện thực và kim tệ trong trò chơi được tách ra. Có một số thứ cần phải nạp tiền mới có, cho dù có bao nhiêu kim tệ cũng không mua được. Trừ khi nhất định phải thăng cấp, giống như bệnh viện vậy đó. Tương tự, một ngàn này cũng không thể đổi thành kim tệ để khám bệnh cho bọn họ.
Ba nhân vật đều không nói rõ được mình muốn gì, Trang Khê nghĩ nghĩ, suy nghĩ về lâu dài thì nên thêm một cái thư viện và phòng tập thể hình cho thị trấn.
Bốn nhân vật dạo một vòng quanh thư viện, chột dạ khó hiểu trong lòng Trang Khê biến mất. Nhìn thư viện và phòng tập thể hình trong thị trấn, thỏa sức tưởng tượng về cảnh sau này nhân vật đọc sách và tập thể hình ở trong đó rồi hài lòng thỏa mãn offline. Lúc này trời cũng tối rồi.
Sau khi Tiểu Khê rời đi, từng chút náo nhiệt cũng rời đi theo cậu, ba nhân vật im lặng đứng đó. Đêm tối là thời điểm tốt nhất để dự trữ đồ ăn, Trạch Trạch dẫn đầu đi trước. Nó thường bắt đầu hành động vào ban đêm.
Viễn Viễn lùi về sau một bước, nó nhìn Lễ Lễ, không biết đang nghĩ gì.
Lễ Lễ cũng lùi về sau một bước.
Viễn Viễn nghiêm túc hỏi: “Cậu đói chưa?”
Lễ Lễ nhìn Viễn Viễn một cách kì lạ. Nó có thể cảm thấy Viễn Viễn không thích mình, cái sự quan tâm nó đói hay không này nhất định là có vấn đề.
Viễn Viễn chắp tay sau lưng, mặt hướng về phía cánh đồng: “Tôi mới không quan tâm đến cậu. Tôi chỉ không muốn cậu ăn dâu tây và việt quất trên cánh đồng thôi, cậu có biết đây là Tiểu Khê cực khổ trồng để bán lấy tiền không, cậu ấy rất muốn tiết kiệm tiền.”
Lễ Lễ hiểu đây mới là sự thật. Tiểu Khê từng nói với nó rằng cậu ấy nghèo. Đến cả giỏ hoa mà cậu ấy cũng muốn rửa sạch rồi dùng tiếp, vậy là nghèo đến mức khiến người bật khóc rồi.
Viễn Viễn: “Tôi dạy cậu cách tìm thức ăn ở nơi khác.”
Lễ Lễ không quá tin tưởng Viễn Viễn, nhưng nó tin Tiểu Khê. Tiểu Khê nói rằng hai người này có thể tin tưởng, muốn nó xem bọn họ như anh trai. Tuy anh trai của nó không có nhiều thứ tốt, nhưng ý của Tiểu Khê thì nó hiểu được.
Lễ Lễ nhấc váy lên, đi theo Viễn Viễn dưới ánh trăng.
Viễn Viễn đi phía trước, vừa đi vừa nói với Lễ Lễ sau lưng: “Ở đây có rất nhiều thứ để lấp đầy bụng, giống như cái này.”
Nó đi đến bên cạnh cây nho dại, Viễn Viễn chỉ vào từng chùm nho nói với Lễ Lễ. Nó vừa hái vừa ăn, Lễ Lễ nhấc váy đi đến bên cạnh nhìn nó vui vẻ ăn từng quả một. Lễ Lễ giỏi nhất là nhìn mặt đoán ý, nắm lấy những điều nhỏ nhặt trong lòng người. Không tìm thấy dấu vết diễn xuất nào, có lẽ là thật sự ăn ngon.
Viễn Viễn ăn xong một chùm, lại hái một chùm mới, sau khi ăn vài quả thì giống như cuối cùng cũng nhớ ra Lễ Lễ đứng ở bên cạnh. Nó hái vài quả to nhất đưa cho Lễ Lễ.
Sau khi nhìn thấy Viễn Viễn vui vẻ ăn nhiều quả như thế, Lễ Lễ không nghi ngờ gì, cũng vươn tay nhỏ trắng nõn từ tay áo ra.
Viễn Viễn đặt nho dại vào tay nó, Lễ Lễ cẩn thận hái một quả cho vào miệng. Nước trái cây ngọt ngào tràn ra trong miệng, đôi mắt Lễ Lễ sáng lên. Những quả dại trên núi ngọt ngào xinh đẹp giống như những đóa hoa dại mà Tiểu Khê hái cho nó. Lễ Lễ nhìn về phía Viễn Viễn, Tiểu Khê nói không sai, quả nhiên bọn họ rất đáng tin.
Dưới ánh trăng, hai nhân vật đứng đối diện với nhau. Một người mặc áo sơ mi màu xám và quần dài, một người thấp hơn một chút thì mặc chiếc váy xinh đẹp. Trong mắt hai người tràn đầy tình thân, nhìn giống như một cặp anh em vậy.
Anh trai đáng tin cậy dẫn em gái xinh đẹp đáng yêu, trốn bố mẹ chạy đến cánh đồng chơi. Tìm loại trái cây dại ngọt ngào nhất cho em gái.
Trạch Trạch: “…”
___________________