Nhóm Nhân Vật Của Tôi Đều Là Long Ngạo Thiên

chương 39

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai người bận rộn hơn hai tiếng, Trang Khê còn chưa ăn tối.

Trang Khê đứng ở cửa đánh giá căn phòng một vòng, cảm thấy rất hài lòng. Cậu đặt nhân vật đang đứng dưới chân vào trong cặp, dắt nó ra chợ thực phẩm mua đồ ăn.

Bây giờ là khoảng giờ tối, nhiều quầy hàng trong chợ thực phẩm mà Trang Khê thường đến đã đóng cửa rồi, quầy nào chưa thu dọn thì thức ăn còn thừa lại cũng không nhiều nữa. Nhưng một việc khiến Trang Khê rất vui là giá đã giảm đáng kể, trùng hợp còn những thứ cậu cần mua.

Vì vậy Trang Khê đã mua nhiều hơn một chút, các loại thịt rẻ như thịt heo thịt dê thì mua hai miếng lớn. Còn có cả khoai tây và bắp cải với cà rốt đắt tiền mà thường ngày cậu không mua nổi, cộng thêm hai cái bánh bao.

Hôm nay cũng quá là hạnh phúc rồi.

Trang Khê híp mắt, không chỉ nhận được nhiều quà mà còn có một đống đồ ăn ngon nữa.

Lúc Trang Khê mua đồ ăn thì nhân vật yên tĩnh dựa vào cặp, chỉ lộ ra một cái đầu nhỏ lặng lẽ nhìn. Đối với Trạch Trạch, thế giới này rất lạ, những tòa nhà, con đường, mọi thứ trên đường và bay trên trời ở nơi đây đều rất lạ lẫm. Nhưng chuyện mua đồ ăn rất có không khí bình thường này lại tồn tại ở một ký ức xa xôi nhưng khắc sâu trong lòng nó, sự xa lạ lạnh lẽo từng chút bị cuốn trôi.

Đối với Trạch Trạch, mua thức ăn là một việc được bao bọc bởi sự ấm áp của thế giới, nó rất thích. Thích nhìn thấy Trang Khê mua thức ăn, đặc biệt là lúc Trang Khê mua một cách vui vẻ và thỏa mãn như thế. Nhân vật nằm trên cặp sách, lặng lẽ nhìn.

Đó là một Ma tôn cô đơn ngồi trên chỗ cao nhất trong Ma cung, để người người sợ hãi. Chứ không phải một nhân vật ấm áp thỏa mãn không thể nói chuyện ở trong ba lô.

Sự hối hả nhộn nhịp bao trùm lấy hai người không thể nói chuyện, cùng nhau cảm nhận nhiệt độ của quần áo và thực phẩm. Thỏa mãn trở về, Trang Khê lấy nhân vật ra để nó tự chơi trước, còn cậu thì vào bếp nấu bữa tối. Trang Khê lúc nấu ăn và lúc giải đề toán giống hệt nhau. Cậu nghiêm túc cắt rau thật chỉnh tề, cho gia vị vào cũng chính xác vô cùng. Dáng vẻ cẩn thận như là đang làm một việc gì rất quan trọng vậy.

Lúc Trạch Trạch giết người còn không trịnh trọng đến thế, nhưng Trạch Trạch thấy cũng đúng, nấu ăn và giết người không thể so sánh với nhau được.

Trạch Trạch đứng ở cửa bếp, nhìn Trang Khê đang nấu ăn, nó tiến vào một trạng thái kỳ lạ. Như thể dòng chảy thời gian đang bị chậm lại, một dòng nước ấm chảy vào bắt lấy bước chân vội vã của nó. Nhân vật ngơ ngác đứng đó, nghe tiếng “xèo” của rau khi cho vào chảo dầu. Dựa vào cửa, ngồi dưới sàn ngắm mãi người trước cửa sổ. Trông giống như một nhân vật được hạnh phúc quấn quanh.

Sau khi nấu món đầu tiên, Trang Khê quay đầu lại định nhìn xem nhân vật đã chạy đi đâu rồi. Nào ngờ vừa nhìn đã thấy nhân vật đang ngồi trước cửa bếp, lặng lẽ nhìn cậu.

Tuy cùng là một figure nhân vật, cùng có biểu cảm giống nhau nhưng Trang Khê có thể phân biệt được đó là nhân vật nào chỉ bằng một cái liếc mắt.

Đây chính là Trạch Trạch, nó yên tĩnh lặng lẽ, chỉ cần cậu quay đầu lại là sẽ nhìn thấy nó.

Trang Khê mỉm cười vẫy tay, nhân vật lập tức chạy đến, đứng bên chân của cậu, cố gắng ngẩng đầu nhìn cậu.

Một cây kiếm nhỏ màu cam xuất hiện trên tay Trang Khê. Là một thanh kiếm rất nhỏ, được khắc đơn giản bằng một quả cà rốt. Nhân vật tóc dài cầm lấy một thanh kiếm đáng lẽ phải trông rất anh dũng, nhưng đây là một thanh kiếm từ cà rốt, ngược lại tạo thành một sự đáng yêu kỳ lạ.

Trang Khê cười nâng nhân vật lên. Trạch Trạch sờ sờ thanh kiếm của mình, sắc mặt nghiêm túc, thứ này quá yếu ớt không thể giết người, nhưng mà nó rất thích. Chốc lại ôm vào lòng, chốc lại gác kiếm lên vai, cuối cùng cầm trong tay cẩn thận nâng niu vuốt ve.

Trang Khê nấu hai món rồi đặt chúng lên bàn, đem cả nhân vật đang cầm thanh kiếm cà rốt của mình lên trên, rót một cốc nước từ ly nước xinh đẹp mà Lễ Lễ tặng cho, cuối cùng mới chính thức bắt đầu một bữa tối tuyệt vời.

Trên bàn có một chiếc ghế nhỏ, do cậu mang về từ trong triển lãm của thị trấn. Nhân vật mang ghế nhỏ đến trước hai chiếc đĩa đã được dọn lên, ngồi trước mặt Trang Khê nhìn cậu ăn từng miếng cơm một. Có người cùng ăn cơm bên cạnh, Trang Khê ăn ngon vô cùng. Trong bầu không khí ấm áp, quang não của Trang Khê vang lên, cậu nhận được tin nhắn từ Bối Ấn.

Hóa ra cậu ấy vẫn chưa về nhà. Sau khi rời đi với Lương Sâm, bọn họ đi dạo một vòng xung quanh khu nhà của cậu. Dạo xong thì đi ăn cùng Lương Sâm trong một quán ăn đặc sắc ở ngoài khu nhà. Bây giờ hai người ăn xong rồi, chuẩn bị về nên muốn hỏi cậu đã ăn cơm chưa, nếu chưa ăn thì sẽ mang một ít đến cho cậu.

Trang Khê hơi ngại. Bọn họ bận rộn giúp mình rất nhiều rồi. Bản thân mình còn chưa mời họ ăn cơm, họ còn lo lắng là mình đã ăn tối chưa. Gửi tin nhắn nói với họ là cậu ăn rồi, hỏi họ có muốn lên nhà ngồi một lát không? Bên đó không trả lời ngay lập tức. Một lúc sau Bối Ấn mới nhắn đến.

Trang Khê nhanh chóng ăn hết những món còn thừa lại, dọn bàn sạch sẽ đợi người. Mắt của Lương Sâm và Bối Ấn sáng lên ngay từ lúc họ vào cửa. Nhà của Trang Khê trước đây vẫn luôn mang lại cảm giác rằng ở một mình rất trống rỗng, bây giờ cảm giác đó đã biến mất rồi, chỉ còn lại là sự độc đáo. Có một bộ trà tinh xảo được bày trên bàn, những chiếc bình hoa trên tủ cổ điển và thanh lịch, hoa văn trên đó mang nặng cảm giác về lịch sử. Trên tường treo những bức tranh chữ cổ rất đẹp mà họ không hiểu. Trên sàn là một tấm thảm mềm mại mượt mà, ngoài ban công ở phía đối diện, hoa tường vi đang vươn những nhành cây đầy nụ hoa ra.

Bối Ấn cảm thấy ngôi nhà không được xem là quá lớn này còn độc đáo hơn bất cứ ngôi nhà nào mà cậu từng nhìn thấy. Giống như mỗi một nơi đều là kho báu, ẩn chứa một câu chuyện trong lịch sử. Chỉ là có cảm giác lạnh lẽo khó mà giải thích được, hai người cùng nhìn về phía cái bàn trước mặt.

Trên bàn, nhân vật đang cầm thanh kiếm cà rốt lạnh lùng nhìn họ, như thể họ đã xâm chiếm vào một vùng đất cấm mà nó sẽ dùng thanh kiếm đó để xiên chết bọn họ.

Lương Sâm: “…”

Bối Ấn: “…”

“Lễ Lễ mặc quần và áo khoác cũng đẹp vô cùng, chỉ là, chỉ là có hơi gầy và lạnh…”

Gầy?

Trang Khê nhìn nửa người trên của nhân vật, áo thun rộng thùng thình gần như không có một đường cong nào rũ xuống. Cậu đành im lặng đưa bọn họ đến phòng học.

Phòng học là nơi mà Trang Khê thường đến nhất, lúc trước vốn dĩ là phòng ngủ, bên trong có đặt hai cái bàn, hai kệ sách và một chiếc ghế sô pha nhỏ vào. Không gian vẫn còn rất rộng, ba bạn học ở trong phòng học sẽ thích hợp hơn.

Hai người quan sát phòng học của học sinh xuất sắc, tầm mắt dừng một lúc ở những vật trang trí trên kệ sách, Lương Sâm lên tiếng: “Khê Khê, ai tặng cho cậu thế? Cậu đừng để bị lừa nhé.”

Trang Khê lắc đầu, nở một nụ cười trấn an với cậu ấy.

Mà Bối Ấn thì lấy bài kiểm tra của mình ra, cười hì hì đưa cho Trang Khê: “Cơ hội khó có được, xin đại thần chỉ giáo.”

Trang Khê đặt nhân vật đang ôm trong lòng lên bàn, cười cong mắt nhận lấy bài kiểm tra. Nếu là việc gì khác, có lẽ Trang Khê sẽ không biết phải làm thế nào. Còn làm bài kiểm tra là sở trường của Trang Khê, cậu không lo lắng gì cả, cũng không cảm thấy bất an.

Bối Ấn và Trang Khê cùng ngồi trên bàn đọc bài kiểm tra. Trang Khê vừa xem vừa dùng bút tính toán giúp cậu ấy. Thỉnh thoảng gõ chữ giảng bài cho cậu ấy một cách tỉ mỉ. Một đề sai thì cậu có thể giảng nhiều cách khác nhau, còn tìm ra những điểm yếu kiến thức và củng cố chúng. Dưới ánh đèn vàng ấm áp, khuôn mặt của hai thiếu niên mang theo cảm giác thỏa mãn, hai đôi mắt đều lấp lánh ánh sáng, thỉnh thoảng còn có những câu: “Đúng đúng đúng!”, “Hóa ra là như thế!”, “À! Cách giải này thật đơn giản!”

Lương Sâm hơi sửng sốt ngồi một bên. Khê Khê cậu ấy, sao lại vui vẻ như thế? Trang Khê của trước đây vẫn luôn lặng lẽ đứng bên cạnh Lương Sâm, khuôn mặt không có biểu cảm gì cả. Người cũng tĩnh lặng như nước, không có cảm xúc gì, nếu có thì cũng sẽ là sự nặng nề. Trang Khê đã ngày càng vui vẻ hơn, tỏa ra ánh sáng từ sâu thẳm trong cơ thể, khuôn mặt tươi cười dưới ánh đèn có thể khiến người khác sửng sốt.

Đột nhiên Lương Sâm giật mình, nhân vật trên bàn đang nhìn chằm chằm vào cậu ấy. Rõ ràng là nhân vật đáng yêu như thế, sao lại thích hù dọa người khác nhỉ?

Thật ra Bối Ấn rất vui, cảm giác bừng tỉnh hiểu ra xuất hiện hết lần này đến lần khác. Chỉ là thỉnh thoảng cũng rất căng thẳng. Ví dụ như khi cậu dịch người gần vào Trang Khê hơn một chút, sẽ có một nhân vật nâng kiếm lên nhìn thẳng vào cậu.

Bối Ấn cất bài kiểm tra vào cặp, lẩm bẩm nói: “Vẫn cảm thấy Lễ Lễ có hơi khác.”

Lễ Lễ nhấc váy xoay vòng vòng mê hoặc các nhân vật khác đến choáng váng đâu rồi? Lễ Lễ bây giờ nghiêm túc lạnh lùng quá à.

Trang Khê chỉ cười, vươn tay ra chọc chọc đầu của nhân vật. Mới đầu nhân vật không chịu ngã, mãi một lúc sau mới trình diễn cảnh tượng ngã mạnh xuống, ngơ ngác nhìn về phía Trang Khê.

Bối Ấn: “…”

Sau khi làm xong bài kiểm tra, ba người cùng uống trà, trò chuyện vài câu. Thấy đã đến giờ, hai người mới đứng dậy tạm biệt.

Trang Khê ôm nhân vật đứng dậy tiễn họ ra ngoài cửa. Bối Ấn còn rất nhiệt tình định vỗ vai Trang Khê, nhưng nhác thấy nhân vật đang gườm gườm nhìn mình, bàn tay ấy khựng lại ngay giữa không trung: “À à, đàn anh mau quay vào đi.”

Trang Khê gật đầu, nhìn bọn họ vào trong thang máy rồi mới đóng cửa lại.

Lương Sâm và Bối Ấn cùng ra khỏi cửa yên lặng đứng trong thang máy, đột nhiên Lương Sâm lên tiếng: “Cậu có ý đồ gì?”

Nụ cười trên mặt Bối Ấn cứng đờ: “Anh nói vậy là sao?”

Lương Sâm đáp: “Chẳng phải cậu là bạn thân nhất của Ngạn Hoa à? Có việc cậu ấy gì cũng nghĩ đến cậu đầu tiên, bây giờ bỗng chuyển sang phía Khê Khê để làm gì?”

Bối Ấn hỏi lại: “Còn anh không phải là người bạn duy nhất của đàn anh Trang Khê sao? Anh đang làm gì sau lưng Ngạn Hoa thế?”

“Chuyện này không giống nhau!” Lương Sâm nói: “Khê Khê là người câm, cậu thật sự đồng ý làm bạn với cậu ấy? Khê Khê đã rất đáng thương rồi, cậu đừng làm tổn thương cậu ấy nữa.”

Bối Ấn cười: “Người câm thì thế nào? Người câm thì không có quyền được kết bạn chắc?”

“Hay là trong lòng anh vốn luôn cảm thấy người câm không thể kết bạn? Anh làm bạn với đàn anh Trang Khê thì anh ấy phải biết ơn, phải đứng sau lưng nhìn anh trò chuyện với người khác, còn anh ấy thì phải luôn đợi anh, chỉ được có một người bạn là anh phải không?”

“Không!” Lương Sâm mạnh mẽ phản đối: “Cậu đừng nói lung tung, từ trước đến nay tôi chưa bao giờ nghĩ như thế cả!”

Bối Ấn nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lương Sâm, không tiếp tục đề cập tới vấn đề này nữa: “Em rất thích làm bạn với anh Trang Khê. Có thể em và người khác không giống nhau, không thể nói chuyện đối với em chẳng phải là khuyết tật gì cả. Em rất thích người bạn yên tĩnh.”

“Yên tĩnh lắng nghe những lời anh nói, luôn cười với anh, không gây gổ vả lại còn học giỏi như thế.”

Lương Sâm sửng sốt, Bối Ấn đã đi qua một con đường khác của khu nhà, đưa lưng vẫy tay với cậu.

Bằng lòng? Thật sự thích?

Lương Sâm nhìn bóng Bối Ấn, lại ngẩng đầu nhìn lên lầu, bực bội vò đầu bứt tai.

Trang Khê không biết hai người bạn duy nhất của mình nói gì dưới lầu. Cậu đặt nhân vật xuống đi dọn dẹp phòng học, sau đó có thể thỏa mãn đi ngủ rồi.

Sắp xếp phòng học xong thì vào phòng tắm để tắm rửa đơn giản, bấy giờ Trang Khê mới nhớ ra ban nãy vội vã ăn cơm, chén dĩa còn để ở phòng bếp chưa rửa. Cậu bèn đi đến cửa bếp, chợt bước chân Trang Khê dừng lại, ánh mắt cong lên.

Bên bồn rửa chén, có một nhân vật đang đứng bên cạnh một chiếc đĩa, cong eo vểnh mông lên, giữ chặt cái khăn nghiêm túc lau đĩa. Nhân vật và chiếc đĩa có kích thước tương tự nhau, cánh tay ngắn, khi cong eo lau đĩa còn phải đi một vòng quanh đĩa mới có thể lau mỗi góc của chiếc đĩa một lần.

Nhìn cũng ra dáng lắm, làm việc nhà còn giỏi hơn cả Viễn Viễn.

Trang Khê dựa vào cạnh cửa, mắt cười cong cong nhìn nhân vật đang lau đĩa rửa chén cho cậu.

Ma tôn đại nhân sao lại giỏi như thế chứ, vì nó đã từng làm rồi. Lúc còn nhỏ nó rời khỏi cái thôn ấy đã từng được một ông lão mang về nhà, nó cho rằng cuối cùng đã có người không ghét bỏ mình, có lẽ còn thích mình chút chút, nó không cần phải cô đơn lẻ loi trốn trong hang động nữa rồi. Nó vui vẻ đến mức nào, lập tức bao thầu hết tất cả những công việc nó có thể làm trong căn nhà gạch nhỏ ấy, không để ông lão chạm vào việc gì cả.

Đừng nói là rửa chén, cho heo ăn các thứ đều do một người be bé là nó làm cả. Nó còn rửa chân cho ông lão ấy nữa. Sau này biết được ông lão chỉ muốn giết nó thôi, nó mới sụp đổ đến nhường này.

Trang Khê nhìn nhân vật, ánh mắt càng kiên định hơn. Hôm nay cậu rất vui nhưng cũng rất khiếp sợ, nhận được những món quà khiến cậu có một suy đoán khó tưởng tượng. Suy đoán này thật vô lý và kỳ lạ, người bình thường khó có thể chấp nhận nổi, tuy nhiên khi cậu nhớ lại từng cảnh kể từ lúc bắt đầu trò chơi, càng nghĩ càng cảm thấy khả năng đó rất lớn.

Nhân vật của cậu, không phải là nhân vật ảo. Trò chơi của cậu, cũng có thể không phải chỉ là “Thị trấn màu xanh.”

Nếu họ không phải là nhân vật ảo bình thường, thế thì, thế thì bối cảnh của bọn họ có khả năng không phải là hư cấu. Có một nhóm ‘bé đáng thương’ đang sống trong thị trấn của cậu.

Bọn họ vẫn còn sống chứ?

Nếu như còn sống trong hiện thực vậy là giống với cậu, một ‘nhân sĩ tàn tật’ sống một cuộc sống âm thầm bị ghét bỏ sao? Nếu đã chết rồi… Sau khi trải qua những tra tấn như thế, họ sẽ chết đi một cách vô vọng sao? Linh hồn của họ sẽ gia nhập thị trấn của cậu, tiến vào sống trong thân thể của các nhân vật.

Trang Khê bước vào phòng bếp, nhặt nhân vật đang rửa tay lên hôn một cái.

Nhân vật cứng đờ ra.

Trang Khê gõ từng chữ: “Trạch Trạch, đây là nhà của cậu.”

Ông lão ấy chưa bao giờ nói những lời này, môn phái cũng chưa từng hứa hẹn gì với nó, Trang Khê lại “nói” cho nó nghe: “Thị trấn là nhà của cậu, ở đây cũng là nhà của cậu.”

Từng bộ phận trên người nhân vật đều không nghe lời nữa rồi, rất lâu sau cũng chẳng chịu động đậy. Trang Khê ôm lấy nhân vật, hiện tại cậu có một bí mật không thể nói với người khác, nhưng không đồng nghĩa với cô đơn, bởi vì đây là một bí mật ấm áp hối hả của một vài nhân vật không trọn vẹn.

Đêm tối, Trang Khê ngủ say rồi mà nhân vật vẫn luôn nhìn ngắm khuôn mặt của cậu. Vươn tay ra muốn chạm vào khuôn mặt cậu rồi lại rút về, cứ lặp đi lặp lại vài lần như thế mà vẫn không thể đặt tay nhỏ lên trên khuôn mặt khiến tâm trí nó luôn hướng về, chỉ dám nhìn thôi. Không biết đã nhìn bao lâu, nhân vật nhảy từ trên giường xuống.

Buổi chiều Trang Khê đã chỉ cho nó máy giặt, nó mất một khoảng thời gian mới có thể mở nắp máy giặt ra rồi leo vào trong thùng giặt.

Đối với Trang Khê bé nhỏ mà nói, thùng giặt này rất vừa vặn, nhưng đối với nhân vật thì vẫn hơi lớn. Nhân vật sờ bốn phía xung quanh, dựa vào vách thùng ngồi xuống, lấy mấy hạt châu nhỏ trong túi ra. Hạt châu nhỏ tỏa sáng nhàn nhạt xua tan bóng tối bên trong thùng giặt, nhân vật đếm từng hạt một. Đếm từ chiếc túi này qua đến chiếc túi khác.

Sau đó nó ôm túi trong lòng, dựa vào thùng giặt ngủ mất. Nó muốn mang độ ấm và một chút ánh sáng cho nơi đây.

Từ khi có suy đoán như thế, Trang Khê làm nhiệm vụ trong trò chơi càng nghiêm túc hơn, cũng không để cho nhân vật thường xuyên ra ngoài nữa. Họ chỉ có thể chơi ở bên ngoài một lúc, thị trấn mới là nơi mà bọn họ sinh sống. Trồng trọt nhiều một chút, đào quặng nhiều một chút, kiếm nhiều tiền mới có thể nhanh chóng tiết kiệm đủ tiền để đi bệnh viện.

Sự nghiêm túc của Trang Khê đã khiến các nhân vật nghiêm túc theo. Vào buổi tối chủ nhật của tuần sau, thị trấn lại thăng cấp lần nữa, đã tiết kiệm được kim tệ rồi.

Trang Khê vui vẻ nhìn kim tệ, cũng vui vì thị trấn thăng cấp. Vui đến nỗi hình như cậu đã quên mất thứ gì vậy, mãi cho đến khi nhắc nhở của trò chơi xuất hiện.

[Chúc mừng, thị trấn của bạn đã đáp ứng các điều kiện để có thêm người dân mới vào ở!]

[Có muốn nhận lấy người dân này không?]

[Có]

[Không]

Trên màn hình xuất hiện một nhân vật bẩn bẩn, khuôn mặt trắng bệch. Trang Khê nhìn kỹ, chính là nhân vật rách nát mà cậu từng tặng khoai lang cho.

Không chút do dự nhấn vào [Có].

[Chúc mừng bạn đã nhận được người dân thứ tư, Dương Dương. Tiếp tục cố gắng nha~]

Sau nhắc nhở của trò chơi, nhân vật tên là Dương Dương ấy lập tức rơi từ trên màn hình xuống đất. Hình như Trang Khê nghe được cả âm thanh xương vỡ vụn.

Trang Khê không dám làm gì, nhấn mở dữ liệu của nó trước.

[Tên]: Dương Dương

[Giá trị tâm trạng]:

[Giá trị sức khỏe]:

á?

Trang Khê nhìn nhân vật một lần nữa. Trừ việc quần áo trên người nó có hơi rách, khuôn mặt hơi nhợt nhạt, quầng thâm trên mắt hơi đen, thì thật sự không thể tìm thấy vấn đề lớn ở chỗ nào cả.

Lẽ nào đứa này cũng bị trúng độc giống Lễ Lễ sao?

Nhưng ngay cả khi Lễ Lễ trúng phải loại độc dược kinh khủng như thế thì giá trị sức khỏe cũng chẳng thấp đến mức này. Đây là nhân vật có giá trị sức khỏe thấp nhất mà cậu nghênh đón, thế nên Trang Khê hoàn toàn không dám chạm vào nó. Chỉ có , lỡ như sẩy tay một cái, số này cũng mất luôn thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu.

Trong trò chơi, Tiểu Khê đứng trước mặt nhân vật không nói được gì.

Vì đang là buổi tối nên Viễn Viễn và Trạch Trạch cũng ra khỏi hầm quặng rồi. Ba nhân vật đều ở đây, nhìn thấy nhân vật mới thì tò mò vây quanh nó, khuôn mặt mấy đứa không quá vui vẻ.

Tiểu Khê nhìn thấy bọn họ đến gần, sợ họ lại định làm gì đó nên vội vàng cất tiếng: “Các cậu đứng xa một chút, đừng chạm vào cậu ấy.”

Không biết có phải do ảo giác của Trang Khê hay không, cậu vừa nói xong câu ấy thì nhân vật mặt không biểu cảm chợt rũ mắt xuống, trong mắt hiện ra chút dao động.

Tiểu Khê cẩn thận ngồi xuống ngang tầm với nhân vật trên đất, cẩn thận quan sát nó. Thoạt nhìn, thứ dễ thấy nhất là sắc mặt của nó trắng cực kì. Ba nhân vật của cậu đều trắng, Viễn Viễn là một màu trắng lạnh lẽo, Trạch Trạch là loại trắng không được thấy ánh nắng quanh năm, Lễ Lễ lúc mới đến là vẻ trắng bệch yếu ớt nhưng giờ là một loại trắng mềm mại, mà nhân vật này khác với tất cả bọn họ. Nó trắng bệch đến mức không bình thường, cả đôi môi cũng nhạt màu, còn có thể nhìn thấy gân xanh bên má nó. Màu sắc rõ ràng duy nhất trên khuôn mặt là đôi mắt, đôi mắt đen tuyền nhưng không có cảm xúc, tĩnh lặng như một hồ nước sâu.

Từ lúc mới đến tới giờ, khuôn mặt ấy vẫn không có biểu cảm gì cả.

Khi Tiểu Khê lại gần nó, trong mắt nó hiện ra chút kinh ngạc, nhưng mặt lại không có tí thay đổi nào.

Ngay cả lúc nói chuyện, Tiểu Khê cũng rất thận trọng: “Cậu có chỗ nào không khỏe sao?”

Nhân vật ngó lơ cậu.

Tiểu Khê: “Cậu đau ở đâu à?”

Nhân vật vẫn không thèm để ý đến cậu.

Tiểu Khê: “Cậu trúng độc à?”

Nhân vật vẫn tiếp tục chẳng đoái hoài đến cậu.

Tiểu Khê cẩn thận hỏi: “Cậu có thể nói với tôi được không? Cậu nói với tôi thì tôi mới biết nên làm gì.”

Tiểu Khê: “Cậu đừng sợ, sau này ở đây sẽ là nhà của cậu. Bọn tôi đều sẽ chăm sóc cho cậu, họ đều rất tốt.”

Nhân vật nhìn những người sau lưng Trang Khê, rồi cúi đầu xuống.

Tiểu Khê thuận theo đó nhìn qua, thì thấy ba khuôn mặt hung ác.

Tiểu Khê: “…”

Trong lúc đang định tiếp tục cẩn thận giao lưu với nhân vật, ánh mắt của nhân vật đã liếc sang cánh đồng bên cạnh cậu, đột nhiên đứng dậy, còn đi vài bước.

Một dấu chấm hỏi hiện ra trên đầu Tiểu Khê vẫn luôn thận trọng. Dấu chấm hỏi nhỏ bị một dấu chấm than lớn đẩy rớt. Tiểu Khê lập tức đứng lên: “Cậu đừng nhúc nhích lung tung!”

Cậu là nhân vật mà giá trị sức khỏe chỉ có thôi đó! Có thể nói là nhân vật ở tình trạng vô cùng nguy hiểm.

Thế mà trong mắt nhân vật ấy lại mang vẻ giễu cợt. Nó không nhìn Tiểu Khê, chỉ nhìn cánh đồng kia, không quan tâm đến bất cứ người nào. Một lát sau, nó mới xoay đầu lại để nhìn ba người phía sau nó và Trang Khê. Trên mặt vẫn không có cảm xúc gì cả, ngón tay khiếm khuyết hơi co lại.

Tiểu Khê đi vài bước nhỏ đến gần nó: “Cậu đừng…”

Một câu còn chưa gõ xong, Trang Khê nhìn màn hình đã ngốc luôn rồi.

Tiểu Khê vừa nói xong chữ đầu, nhân vật mà cậu vẫn luôn đối xử cẩn thận bất ngờ vươn tay ra. Ngón tay tái nhợt phá gió mà đến, nhanh chóng nắm lấy cổ của Tiểu Khê, siết chặt rồi quăng cậu ra ngoài, rơi xuống một nơi xa. Gần như đồng thời, một chân nó đá bay Lễ Lễ ở gần nhất. Khuôn mặt Lễ Lễ chạm đất, đập ra một mảng khói bụi.

Loạt động tác bất ngờ không kịp phòng ngừa này nhanh đến mức không giống người thường, chỉ xảy ra trong vòng hai giây.

Viễn Viễn: “???”

Trạch Trạch: “???”

Lễ Lễ: “??????”

Thứ này còn lợi hại như thế á?!

Hai nhân vật vẫn còn đứng vững chợt trở nên đáng sợ.

Gần như cùng lúc Lễ Lễ tiếp đất, Viễn Viễn và Trạch Trạch cũng đồng thời ra tay. Viễn Viễn nhặt một tảng đá lớn dưới đất lên còn Trạch Trạch nhanh đến mức có thể bay lên không trung.

Đầu tiên Trạch Trạch bay lên đá vào đầu Dương Dương một cước. Dương Dương luôn cảnh giác đã có chuẩn bị, nó nhanh chóng xoay người, tránh khỏi cú đá của Trạch Trạch. Chỉ là nó không ngờ được Trạch Trạch lại có thể trực tiếp lật người lại, dùng một bên chân khác hung ác đá bay nó. Vừa đúng lúc nó bị đá ngược đến dưới chân Viễn Viễn, tảng đá trong tay Viễn Viễn kéo theo cỗ lực hung ác, mạnh mẽ đập xuống đầu của nó.

Khuôn mặt của Viễn Viễn lạnh lùng và dữ tợn, nó dùng toàn bộ sức mạnh để đập xuống.

Viên đá vỡ vụn, đầu bị đập đến mức lún xuống đất vài phần. Tiếng xương gãy lại vang lên thêm lần nữa. Loạt hành động của mấy đứa cũng rất nhanh, chỉ có vài giây thôi.

Tất cả đều xảy ra lúc Trang Khê không kịp đề phòng.

Trước phòng ở, mọi thứ tạm thời yên tĩnh lại. Tiếng tảng đá đập vào xương đầu khiến người khác kinh hãi vẫn còn quanh quẩn bên tai Trang Khê.

Trang Khê: “…”

Trang Khê: “!!!”

Xong rồi!

Nhân vật này chỉ có giá trị sức khỏe bằng !

Đến ngón tay cũng bắt đầu run rẩy, từ trước đến giờ Trang Khê chưa từng hoảng loạn thế này. Viễn Viễn và Trạch Trạch ra đòn ác đến mức nào, từ vẻ mặt của bọn họ cũng có thể đoán ra. Cho dù là người bình thường cũng khó có thể thừa nhận, huống chi là nhân vật như thế này.

Nhân vật mà giá trị sức khỏe chỉ bằng … Làm sao bây giờ, phải làm sao đây?

Trang Khê quá hoảng loạn, không biết nên làm gì nữa, cậu run rẩy vươn tay ra, muốn dời Viễn Viễn đi. Mà Viễn Viễn đúng lúc ấy lại đứng dậy đi sang một bên, ngón tay run rẩy của cậu không thể nhấn giữ được nó.

Trạch Trạch ở gần đó đi đến trước mặt Tiểu Khê, đỡ Tiểu Khê lên người mình. Trên cổ của Tiểu Khê hiện rõ dấu vết bị bóp một cách tàn nhẫn, dấu vết đó vô cùng gai mắt trên làn da trắng trẻo của cậu.

Tiểu Khê ngồi dưới đất, dựa vào Trạch Trạch. Mở mắt ngơ ngác nhìn nhân vật không có tiếng động gì.

Ngón tay Trạch Trạch đặt lên cổ cậu mà không dám chạm vào những vết đỏ. Miệng nó mím chặt, đường cong dưới cằm cũng căng ra.

Viễn Viễn thấy Tiểu Khê nhìn về phía này thì ngập ngừng một chút, định đi nâng Lễ Lễ bị đập mặt xuống đất dậy. Nó vừa đi được hai bước, nhân vật nằm dưới đất đột nhiên nắm lấy tảng đá mà nó vứt xuống, rồi bất ngờ bay lên trên, mạnh mẽ đập đá xuống đầu Viễn Viễn.

Vẫn là một tiếng vang lớn khiến lòng người run lên.

Trang Khê ngơ ra, đến khi tỉnh lại thì vui sướng đến mức đứng bật dậy. Nhân vật này chưa chết! Nhân vật mang giá trị sức khỏe chỉ có , thế mà lại không chết!

Sau sự hoảng hốt và buồn bã, niềm vui càng đến mạnh mẽ hơn… Nhưng khi thấy Viễn Viễn bị đập vào đầu, ngã thẳng xuống đất thì nhân vật đang reo hò trong lòng Trang Khê lập tức cứng đờ.

Nhân vật rách nát vừa mới đứng dậy, Tiểu Khê lập tức được Trạch Trạch đặt xuống một cách nhẹ nhàng mà nhanh chóng. Khi Trang Khê kịp phản ứng, từ góc nhìn của Tiểu Khê chỉ có thể thấy được khuôn mặt căng ra của Trạch Trạch. Dải băng mắt màu đen rũ xuống từ mái tóc của nó thoáng sượt qua khuôn mặt của Tiểu Khê rồi rời đi.

Vào lúc ấy, nó không phải là một Trạch Trạch yên tĩnh nữa. Rõ ràng vẫn là một chibi, nhưng lại có thể nhìn thấy hình bóng đẫm máu của Ma tôn.

Trang Khê vươn tay ấn giữ, nhưng tốc độ của Trạch Trạch nhanh đến mức cậu không thể cản được.

Cùng lúc đó, đứa vừa bị đá bay đến sấp mặt xuống đất mà vẫn không có ai đỡ dậy là Lễ Lễ, cũng đã tự mình bò dậy được rồi. Làm một Thái tử yêu cầu cơ bản chính là văn võ song toàn, đến bị ám sát cũng là chuyện thường ngày. Trông Lễ Lễ lúc này có vẻ bị thương không nặng, chỉ là đôi mắt xinh đẹp đã dính vết máu, chiếc váy tiên nữ nhỏ cũng vương bùn đất.

Lễ Lễ lùa tay vào trong mái tóc dài dính đầy lá vụn, lấy ra một thứ gì đó, siết chặt. Khóe miệng xinh đẹp của nó giương lên, lau đi vết máu trên mắt: “Ta muốn thắp đèn trời ngươi, tru di cửu tộc!”

Ba nhân vật cùng lao đến, phát ra âm thanh khiến Trang Khê sụp đổ.

_____________________

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio